ở New York có thể gặp được Lạc Quyến, Thẩm Thanh Hàm thập phần ngoài ý muốn, cô nhìn người đàn ông khó nén được kích động ở trước mặt, trong lòng không khỏi thở dài.
"Có thể cùng anh uống một tách cà phê được hay không?" Lạc Quyến cận lực che giấu nội tâm kích động, hắn xác định tiểu nhân nhi ở trước mắt không phải là ảo giác của hắn, thật cẩn thận phát ra lời mời.
Hắn thực sự rất sợ,hơn một năm qua, mỗi một ngày trôi qua đều giống như một năm, mỗi một ngày trôi qua đều là dày vò, có lẽ có một số thứ, có rồi lại mất, quả thực thống khổ.
Thẩm Thanh Hàm đối với hắn chính là như vậy.
Quán cà phê, một góc khuất an tĩnh hẻo lánh.
Lạc Quyến ánh mắt phức tạp nhìn cô ôn như chăm sóc đứa bé trong lòng, đứa nhỏ này có đôi mắt giống hệt Thẩm Thanh Hàm, mặt lại có nét khác biệt.... Hắn không dám nghĩ cũng không dám mở miệng hỏi.
"Em.... Gần đây sống tốt chứ?" Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng mà đến khi nói ra chỉ có thể nói một câu này, Lạc Quyến cười khổ, từ lúc gặp lại cô, hắn luôn nghĩ đứa nhỏ này khả năng là của hắn, nhưng hắn lại không dám tin tưởng điều đó.
Hắn sợ kỳ vọng quá lớn, thất vọng lại càng lớn.
"Ma ma ~" Đứa nhỏ ở trong lòng bị ôm chặt, cất tiếng kêu non nớt, sau đó không thoải mái vặn vẹo, hai mắt đen láy nhìn Lạc Quyến nhất thời trở nên an tĩnh, thập phần tò mò nhìn hắn, sau đó phát ra những tiếng y y nha nha.
"Vẫn tốt" Thẩm Thanh Hàm nhìn Lạc Quyến so với hơn một năm trước thành thục không ít, có chút bất đắc dĩ cười cười, cô như thế nào lại không tốt?
Lúc trước vốn định sau khi thoát khỏi khống chế của Lạc Quyến, liền đi hoàn thành nhiệm vụ tính phúc, ai biết khi rời đi, lại phát hiện chính mình lại đang mang cốt nhục của hắn.
Nếu có thai với người khác, cô làm sao có thể mang theo đứa nhỏ này gả cho người đàn ông khác. Trên đời này làm gì có người đàn ông nào tốt như vậy, nuôi dưỡng con của người khác?
Thẩm Thanh Hàm không phải chưa từng nghĩ đến việc xóa sạch đứa nhỏ, chỉ là khi đi bệnh viện kiểm tra, thân thể của cô không thể phá thai, nếu phá thai, khả năng cả đời này cũng không thể mang thai được nữa.
Cô chỉ còn một lựa chọn duy nhất là sinh hạ đứa nhỏ, không nghĩ tới sau khi cô sinh hạ đứa nhỏ, hệ thống lại thông báo, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.
Thẩm Thanh Hàm vốn dĩ cảm thấy không thể hoàn thành được nhiệm vụ bỗng nhiên ngây ngốc, hiện tại cô cũng đã thông suốt lý do nhiệm vụ hoàn thành.
Có lẽ bởi vì đứa nhỏ này có thể làm Thẩm Thanh Hàm cảm thấy hạnh phúc? Hay nói một cách khác, cha của đứa nhỏ này có thể làm Thẩm Thanh Hàm hạnh phúc?
Tóm lại, nguyên nhân nào cũng được, đều không quan trọng, dù sao nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, điểm tích phân cũng đã tới tay.
"Kia.... Đứa nhỏ....Được bao nhiêu tuổi rồi?" Lạc Quyến cuối cùng cũng không nhịn được hỏi vấn đề này, trong lòng không ngừng thấp thỏm cùng bất an, giống như phạm nhân phạm tội tử hình đang chờ toà tuyên án.
Thẩm Thanh Hàm thở dài, cô biết hắn sẽ hỏi điều này, cơ hội cũng đã tới, cô giương mắt nhìn Lạc Quyến, không chút để ý nói: "Tám tháng tuổi, dựa theo huyết thống, anh là cha ruột của nó".
Lạc Quyến thần sắc ảm đạm bỗng nhiên mở to hai mắt.