Chương Tông Cảnh Hạo lại không bị què
Khi Lâm Tân Ngôn nhìn thấy hai mẹ con cô ta, bước chân cô dừng lại, Thẩm Tú Tình cũng nhìn thấy cô, bà ta chau mày lại.
Lâm Vũ Hàm, “Mẹ, kia không phải là Lâm Tân Ngôn sao? Sao cô ta lại ở đây?” Lâm Vũ Hàm không giữ được bình tĩnh như Thẩm Tú Tình, “Cô †a đến đây ăn cơm sao?”
Đồ ăn ở đây đều là đồ thượng hạng, đương nhiên giá cũng không phải người bình thường có thể ăn được.
Lâm Vũ Hàm, “Lâm Tân Ngôn cũng có thể đến chỗ này ăn cơm sao?”
Thẩm Tú Tình cười khẩy một tiếng, “Gả vào nhà họ Tông, tuy chồng cô ta là một tên què, nhưng địa vị xã hội và tài sản của cậu ta là thật, cô ta có thể ra vào chỗ như thế này, cũng không kì lạ”
Lâm Tân Ngôn không muốn dây dưa với hai mẹ con họ, khi cô muốn bước chân rời đi, thì bị Lâm Vũ Hàm chặn đường.
Lâm Vũ Hàm, “Cô chỉ gả cho một tên què, ra vào chỗ cao cấp như thế này, cũng chỉ là đồ nhà quê không đến được bàn tiệc thôi” Nói xong ánh mắt cô ta đánh giá quần áo mặc trên người cô từ trên xuống dưới, không kìm được cười chế giễu một tiếng.
Lâm Tân Ngôn, “Tránh ra!” Giọng nói của Lâm Tân Ngôn lạnh lùng.
Lâm Vũ Hàm không tránh đường, “Cô vội đi đâu chứ, nói đến tên què nhà cô thì cô thẹn quá hoá giận sao?”
Quan Kình chau mày, khi cậu ta muốn tiến lên ngăn cản hành vi của người phụ nữ chanh chua Lâm Vũ Hàm, thì nhìn thấy Tông Cảnh Hạo bước đến bên này.
Cậu ta liền thu lại cánh tay vừa muốn đưa ra.
Lâm Vũ Hàm, “Lâm Tân Ngôn, cô gả vào gia đình giàu có quyền thế như nhà họ Tông, mà vẫn quê mùa như vậy sao? Có phải ngay cả tên què kia cũng không thích cô?” Nói xong Lâm Vũ Hàm che miệng châm biếng, “Cô đừng có học mẹ cô, ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được.”
Lúc này Lâm Tân Ngôn cũng phát hiện Tông Cảnh Hạo đang đi về hướng mình, cô không kìm được mà mở to mắt.
Lâm Vũ Hàm nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tân Ngôn không bình thường, còn tưởng là cô đang tức giận, cô ta càng hỗn láo hơn nữa, “Lâm Tân Ngôn, cả đời này của cô đều có số mệnh như vậy, nửa đời trước thì bị cha bỏ rơi, còn bị đưa đến nơi đất khách quê người, để mặc cô tự sinh tự diệt, nửa đời sau đã định trước phải phục vụ tên què kia, cả đời ở goá—— “
Tông Cảnh Hạo, “Sợ rằng phải làm cô thất vọng rồi” Một giọng nói nam trầm mạnh cất lên ở trong không khí.
Im hơi lặng tiếng nhưng lại ấn tượng sâu sắc, không thể xem thường.
Lâm Vũ Hàm, “Anh là cái—-” Lâm Vũ Hàm quay người, cô ta vừa muốn nói anh là cái thá gì, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ở chỗ không xa, anh mặc một bộ vest thẳng tắp, dáng người thon gọn tráng kiện rắn rỏi khác thường, đặc biệt là đôi chân vô cùng thon dài đang được bao bọc trong chiếc quần tây.
Sống mũi anh khá cao, đôi môi gợi cảm, mặt mũi sắc nét, đôi mắt sâu thảm kia, để lộ một chút ớn lạnh.
Bước chân của anh điềm tĩnh, mỗi một bước chân của anh đều làm cho người khác cảm thấy bị áp bức.
Lạnh nhạt, ung dung thản nhiên, càng thể hiện ra khí chất tôn quý của anh, anh ngược sáng bước đến.
Làm dao động tầm nhìn của mọi người.
Đặc biệt là Lâm Vũ Hàm kinh ngạc suýt nữa rớt quai hàm.
Lâm Vũ Hàm, “Anh, anh không phải tên què sao?”
Kinh ngạc, không thể tin được.
Sao có thể như vậy.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Vũ Hàm và Thẩm Tú Tình, anh ôm lấy vai Lâm Tân Ngôn, “Chúng ta nên đi thôi.”
Lâm Tân Ngôn kinh ngạc mất hai giây, ngẩng đầu lên, “Anh”
Ánh mắt anh càng sâu thảm hơn, anh vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt yêu chiêu đến tận xương cốt kia, “Em sao vậy, bị ngốc rồi sao?”
Lâm Vũ Hàm nhìn chằm chảm vào đôi chân anh, hai con ngươi sắp trợn ra hết rồi, “Anh không phải tên què sao?”
Cô ta nói xong lại nhanh chóng che lấy miệng, kinh hãi phát hiện mình nói sai rồi.
Thẩm Tú Tình cũng nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Điều này không thể tin được.
Tông Cảnh Hạo chỉ cảm thấy ghét, ôm Lâm Tân Ngôn rồi rời đi.
Quan Kình cười khẩy một tiếng, “Nông cạn.”
Sau đó không nhìn xem bọn họ kinh ngạc như thế nào nữa, kinh ngạc đến mức khuôn mặt khó coi méo xệch lại.
Anh bước nhanh theo hướng xe đang đỗ.
Hai mắt Thẩm Tú Tình ngớ ra, liên tục độc thoại, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hai chân bà cũng không nghe lời run cầm cập, “Sao có thể như vậy, Tông Cảnh Hạo không bị què sao?”
Lâm Vũ Hàm, “Sao lại như vậy?” Lâm Vũ Hàm cùng gần như mất kiểm soát nắm lấy cánh tay Thẩm Tú Tình, “Tại sao chân Tông Cảnh Hạo không bị què vậy?”
Rất lâu sau Thẩm Tú Tình mới trở lại bình thường.
Không phải nói là không chữa khỏi được sao?
Lâm Vũ Hàm, “Mẹ—- “
Thẩm Tú Tình, “Được rồi!” Thẩm Tú Tình cảm thấy đầu bà ta bị ồn ào làm cho kêu ong ong, bực bội không thôi, “Không biết bố con có biết chuyện này không.”
Chân của Tông Cảnh Hạo không bị què, bà ta luôn cảm thấy không thể tin được, làm gì còn có tâm trạng ăn cơm, liền lôi con gái mình đến Lâm Thị.
Lâm Quốc An đang tức giận.
‘Toà nhà mà công ty Lâm Thị đầu tư, xuất hiện sự cố sụp đổ, bây giờ công ty đang gặp phải kiện tụng.
Lâm Quốc An đang buồn rầu.
Cốc cốc—- Lâm Quốc An đang muốn nổi cáu, là ai làm phiền ông ta, ông ta sắp buột miệng nói ra lời mắng người, thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Thẩm Tú Tình vừa nhìn vẻ mặt của Lâm Quốc An, trong lòng bà ta thấp thỏm, “Anh làm sao vậy?”
Tâm trạng Lâm Quốc An không tốt, ngồi lên ghế, “Hai người đến làm gì?”
Thẩm Tú Tình không có thời gian quan tâm tại sao tâm trạng Lâm Quốc An không tốt, mà bà †a bước đến, “Anh biết chuyện Tông Cảnh Hạo đã có đứng dậy được hay chưa?”
Trước tiên Lâm Quốc An ngớ người, sau đó chau mày nhìn Thẩm Tú Tình, “Cậu ta bị trúng độc rắn, không phải nói là không chữa khỏi sao, sao có thể đứng lên được?”
Quả nhiên, Lâm Quốc An cũng không biết, sắc mặt Thẩm Tú Tình nghiêm túc hơn một chút, “Cậu ta có thể đứng lên được rồi—— “
Lâm Quốc An, “Bà nghe ai nói vậy?” Thẩm Tú Tình còn chưa nói xong đã bị Lâm Quốc An ngắt lời.
Lâm Vũ Hàm, “Con tận mắt nhìn thấy” Lâm Vũ Hàm cướp lời Thẩm Tú Tình lên tiếng trả lời.
Thời gian lúc này chậm lại, cô ta đã bình tĩnh hơn một chút, đi đến trước bàn làm việc nhìn Lâm Quốc An, “Bố, chúng ta nhất định bị lừa rồi”
Trước đây rõ ràng là nói không chữa được, nhưng bây giờ anh ta có thể đứng dậy đượ!
c Lâm Quốc An chau mày, chuyện này thực sự làm ông ta kinh ngạc, đồng thời cũng mê muội, “Nhưng tại sao anh ta lại tung ra tin không thể đứng dậy được?”
Thẩm Tú Tình cũng không thể biết được tại sao anh lại tung ra tin như vậy, suy đoán nói, “Có phải, cậu ta không hài lòng hôn ước với nhà họ Lâm, nhưng cậu ta lại không muốn huỷ bỏ hôn ước, liền tung ra tin như vậy, để chúng ta nuốt lời hứa?”
Trầm mặc, cả văn phòng đều rơi vào yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim đồng hồ.
Lâm Vũ Hàm, “Chắc chắn là như vậy? Nếu không còn có lý do gì?” Lâm Vũ Hàm khẳng định suy đoán của Thẩm Tú Tình, cô ta chán nản ngồi lên sofa, “Nếu trước đây con sớm nghĩ kĩ một chút thì bố sẽ không đón Lâm Tân Ngôn về nước “
Cô ta có thể gả cho Tông Cảnh Hạo.
Lâm Quốc An cũng khá đau đầu, chuyện này thực sự vượt ra khỏi dự tính của ông ta.
Vốn dĩ muốn dùng con gái để kết nối quan hệ với nhà họ Tông, nếu giống như những gì Thẩm Tú Tình nói, vậy gả con gái cho Tông Cảnh Hạo, không những không nịnh bợ anh, mà lại làm anh tức giận.
Bây giờ công ty gặp phải khó khăn, ông ta vốn dĩ muốn tìm Tông Cảnh Hạo giúp đỡ, bây giờ xem ra sợ là không được nữa rồi.
Mặt Lâm Quốc An u ám, chẳng trách lần trước ông ta đến Vạn Việt, Tông Cảnh Hạo không gặp ông ta.
Lâm Vũ Hàm, “Mẹ” Lâm Vũ Hàm nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Tú Tình, “Mẹ, tại sao người gả cho Tông Cảnh Hạo không phải là con?”
Cô ta thích người đàn ông đó, đây là người đàn ông đầu tiên cô ta thích từ trước đến nay.
Vốn dĩ cô ta có cơ hội gả qua đó, nhưng lại bỏ lỡ mất rồi.
Cô ta hối hận, hối hận đến xanh ruột, nếu lúc đầu cô ta không màng Tông Cảnh Hạo là một tên què mà gả cho anh, hoặc cô ta sẽ không để ý đến việc anh là một tên què, mà yêu anh.
Nhưng tất cả đã rơi vào trên người Lâm Tân Ngôn.
Trong lòng cô ta không thể cân bằng đượ!
c Thẩm Tú Tình, “Chuyện đã đến nước này, phải bàn bạc kỹ hơn” Thẩm Tú Tình cũng không đành lòng, vốn dĩ có thể kết thân với nhà họ Tông, nhưng lại bỏ lỡ như vậy.
Lâm Quốc chỉ thấy rất đau đầu, chuyện xảy ra đến bước này, ông ta cũng bất lực.
Sao Tông Cảnh Hạo có thể giả vờ què để lừa người khác vậy?
Một bên khác, Lâm Tân Ngôn theo Tông Cảnh Hạo lên xe, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
Tông Cảnh Hạo xem ra rất bận rộn, trên đùi anh đang đặt tài liệu, cụp mắt thấp xuống, kéo kéo cổ áo vốn không chặt cho lắm của mình.
Lâm Tân Ngôn yên lặng không lên tiếng làm phiền anh.
Khi Quan Kình sắp lái xe đến toà nhà Vạn Việt, Lâm Tân Ngôn kêu cậu ta dừng xe.
Quan Kình, “Cô có việc gì sao?”
Lâm Tân Ngôn, “Tôi vào cùng bọn anh, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.” Dù sao hôn nhân với Tông Cảnh Hạo, không thể công khai.
Tránh dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết.
Lúc này Quan Kình có chút không hiểu đối với tất cả hành động mà cô làm.
Trước đó rõ ràng là đang làm tổn hại thanh danh của Tông Cảnh Hạo, bây giờ—- Lâm Tân Ngôn xuống xe, Quan Kình lái xe xuống hầm đỗ xe.
Tông Cảnh Hạo từ trên xe bước xuống, đi vào thang máy, Quan Kình đi theo sau lưng anh, vô cùng tò mò thái độ của Tông Cảnh Hạo đối với Lâm Tân Ngôn, dò hỏi nói, “Tổng giám đốc Tông, anh thích cô Lâm nhiều hơn, hay là cô Bạch nhiều hơn?”