Chương : Tôi sẽ không kiềm chế bản thân được
Lâm Tân Ngôn bị sốt nên mơ mơ màng màng, cũng không nghe rõ Tông Cảnh Hạo nói cụ thể cái gì, chỉ nghe thấy câu kia, tôi sẽ không động vào em, cô yên tâm buông tay.
Tông Cảnh Hạo cởi áo len của cô, trên làn da trắng nõn của cô còn lưu vệt nước. Cô lạnh, thân thể đang run, uốn éo người, muốn tìm chỗ ấm áp. Tông Cảnh Hạo nhìn cô, thân thể trần trụi, hầu kết nhấp nhô lên xuống, không thể không thừa nhận, dáng vẻ của cô rất mê người, thân thể mềm mại, gương mặt đỏ lên vì phát sốt, mái tóc ướt át dính sát trên khuôn mặt, cực kỳ giống với mái tóc ướt đẫm mồ hôi khi điên cuồng triền miên, dáng vẻ như thể bị giày vò đến mức không còn hơi sức nào hết.
Tông Cảnh Hạo cảm thấy toàn thân khô nóng, nếu như Lâm Tân Ngôn không bị bệnh, lần này hắn nhất định sẽ không chịu đựng nữa.
Hắn hít thật sâu mới dám đưa tay cởi nội y của cô. Cô đã từng sinh con, nhưng ngực vẫn ưỡn cong ngạo nghễ như thuở ban đầu, không hề nghiêng lệch chảy xệ, tựa như giọt nước mưa, nằm xuống như thể một ngọn núi nhỏ. Tông Cảnh Hạo khẽ tránh mắt, đắp chăn lên người cô, sau đó cởi đồ phía dưới cho cô.
Dưới chăn, tay sờ đến cúc quần của cô, cởi ra, lột quần, quần lót.
Rất nhanh, cô đã không còn mảnh vải che thân, nhưng cô cảm thấy rất dễ chịu. Quần áo ướt rất lạnh, cởi quần áo ra khiến cô cảm thấy cơ thể ấm áp hơn, cô chủ động đắp chăn kín mít.
Tông Cảnh Hạo điều chỉnh nhiệt độ trong phòng rất ấm, nhặt quần áo trên mặt đất ném vào trong phòng tắm. Hắn lại đóng cửa phòng tắm, xả nước nóng, cởi quần áo của mình, tắm rửa bằng nước nóng, thay quần áo sạch sẽ. Một tay hắn cầm khăn lông khô, một tay hắn lau tóc, đi tới bên giường. Hắn ném khăn mặt lau tóc lên trên mặt bàn, sau đó dùng khăn lông khô trong tay lau mặt và tóc cho Lâm Tân Ngôn.
Hắn đã tắm qua bằng nước nóng, khôi phục nhiệt độ mới dám tiếp xúc thân thể với cô, ôm cô, đặt cô vào trong chăn.
Lâm Tân Ngôn cảm giác được nhiệt độ đến từ thân thể của hắn, ôm hắn chui vào trong ngực hắn, đầu chôn ở cổ hắn như một con mèo nhỏ.
Tông Cảnh Hạo như thể bị điểm huyệt, không nhúc nhích, cơ bắp căng lên. Lâm Tân Ngôn không mặc quần áo, thân thể mềm mại, cọ qua cọ lại trên người hắn, tâm thần hắn nhộn nhạo vô cùng.
Hắn không phải là người không biết tự kiềm chế, nhưng ở trước mặt người phụ nữ này thì lại khác.
Khả năng tự kiềm chế của hắn, đúng là một trò cười.
Lâm Tân Ngôn mơ mơ màng màng, vốn không biết hiện tại mình đang trong trạng thái như thế nào, trên người cô lạnh, chỉ là muốn tìm cái ổ ấm áp, mà cái ổ ấm áp này chính là vòng ôm của Tông Cảnh Hạo.
Tay của cô không thành thật, bởi vì cô phát hiện, cách nơi ấm áp còn có một đồ vật gì đó, cô muốn kéo cái thứ kia ra.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu, nhìn hai tay không an phận của cô, xé rách áo choàng tắm của hắn, ánh mắt càng thêm tối đi.
Hầu kết trên cổ hắn lại nhấp nhô, cản trở họng: “Em còn làm loạn… Tôi sợ, tôi sẽ không thể kiềm chế bản thân mình được đâu.”
Hắn là người, làm ơn đừng khảo nghiệm hắn như thế này chứ.
Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì, chỉ muốn có được sự ấm áp từ ‘thứ’ kia thôi.
Bất đắc dĩ, Tông Cảnh Hạo túm lấy bàn tay đang loạn cào cào của cô.
“Ô…” Bị người ta túm chặt, cô không thoải mái, nhíu mày lại, hai tay giãy dụa: “Ô, thả tôi ra…”
“Tôi buông em ra, em đừng làm loạn.” Tông Cảnh Hạo chịu đựng ngọn lửa tà ác cháy hừng hực trong cơ thể: “Em còn làm loạn, tôi không nhịn nữa đâu, không tỉnh táo thì không tỉnh táo, cùng lắm thì, lúc em tỉnh táo thì tôi bù lại một lần.”
Lâm Tân Ngôn không biết có phải nghe thấy lời của Tông Cảnh Hạo hay không mà bất động, Tông Cảnh Hạo thử buông tay cô ra, cô không còn động đậy linh tinh nữa.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn cô, nghe thấy tiếng cô hít thở đều đều.
Tông Cảnh Hạo: “…”
Cứ thế ngủ thiếp đi rồi à?
Thùng thùng…
“Tôi gọi bác sĩ đến rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Thẩm Bồi Xuyên.
Tông Cảnh Hạo xuống giường dém chăn mền cho Lâm Tân Ngôn, thân thể bị quấn hết, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Thấy cô nằm nghiêm túc, Tông Cảnh Hạo mới đi mở cửa.
Thẩm Bồi Xuyên đứng bên cạnh bác sĩ đeo kính mắt, trong tay hắn ta còn mang theo một hòm thuốc.
Tông Cảnh Hạo không để họ tiến vào ngay.
Thẩm Bồi Xuyên biết Tông Cảnh Hạo có sự kiêng dè, đành nói: “Tự tôi đi tìm đến.”
Sẽ không có ai động tay gì cả.
Tông Cảnh Hạo lúc này mới nghiêng người né ra, thản nhiên nói: “Vào đi.”
“Người ở trên giường.” Tông Cảnh Hạo đi đến bên giường, bác sĩ cũng đi theo, đặt hòm thuốc lên mặt bàn, lấy cặp nhiệt độ ra, đặt cạnh lỗ tai Lâm Tân Ngôn rồi ấn nút, có thể nhanh chóng đo thân nhiệt.
Bác sĩ nhíu mày: “Sao lại sốt đến thế này, độ rồi, tại sao lại sốt?”
“Rơi xuống nước.” Tông Cảnh Hạo trả lời.
Bác sĩ cất cặp nhiệt độ vào lại hòm thuốc, rơi xuống nước chắc chắn là đông lạnh rồi, thời tiết như thế này rơi xuống nước không phát sốt mới lạ: “Cho cô ấy hạ sốt trước, tôi kê ít thuốc, hạ sốt là được.”
Bác sĩ vừa lấy thuốc vừa dặn dò: “Rơi xuống nước cảm lạnh, trên thân chắc chắn có hàn khí, nấu ít trà gừng cho cô ấy uống, trừ hàn khí.”
“Được.” Tông Cảnh Hạo hạ mắt, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, gương mặt cô càng đỏ hơn so với lúc nãy.
Bác sĩ lấy thuốc xong, viết cách dùng và liều lượng lên trên rồi để lên bàn: “Hiện tại cho cô ấy uống luôn, hạ sốt, toát mồ hôi là được.”
“Cảm ơn, tôi đưa bác sĩ xuống nhé.” Thẩm Bồi Xuyên tiễn khách.
Bác sĩ đóng hòm thuốc lại, nhấc lên, đi theo Thẩm Bồi Xuyên xuống lầu.
Một lát sau Thẩm Bồi Xuyên mới lên đến nơi, hắn còn bưng thêm hai bát trà gừng.
“Tôi thấy người anh cũng ướt nên bảo khách sạn nấu hai bát.” Thẩm Bồi Xuyên đưa bát cho Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo nhận lấy, uống canh trà gừng rồi đưa bát lại cho Thẩm Bồi Xuyên, đón một chiếc bát khác: “Cậu đi ra ngoài trước chờ tôi.”
“Ừm.”
Thẩm Bồi Xuyên cầm chiếc bát không ra ngoài. Tông Cảnh Hạo đặt bát trà gừng lên mặt bàn rồi đỡ Lâm Tân Ngôn dậy. Lâm Tân Ngôn đang ngủ thoải mái, không muốn động, bị người làm phiền, mày nhíu lại.
Tông Cảnh Hạo kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, uống ít trà gừng, uống thuốc rồi ngủ tiếp.”
Hắn đưa thuốc vào trong miệng Lâm Tân Ngôn, có thể là do thuốc quá đắng nên cô không muốn uống, nôn ra ngoài.
Tông Cảnh Hạo: “…”
“Ngoan, uống thuốc nào.” Tông Cảnh Hạo lại cầm lấy hai viên thuốc một lần nữa, lần này Lâm Tân Ngôn còn chẳng hé miệng ra, lầu bầu: “Đắng.”
Thuốc không phải đều đắng cả à.
Không có cách nào, Tông Cảnh Hạo bỏ thuốc vào trong miệng mình sau đó dán lên môi cô, đút cho cô.
Lâm Tân Ngôn quay đầu, muốn đẩy hắn ra, Tông Cảnh Hạo giữ chặt đầu cô, không cho động đậy, dùng đầu lưỡi đưa thuốc đến gần cổ họng cô, dường như có gì dính ở nơi đó, rất khó chịu, muốn phun ra nhưng lại không nhả ra được, chỉ có thể thử nuốt xuống, nhưng lại không có nước, nuốt không trôi, dính ở thực quản.
Tông Cảnh Hạo uống một ngụm trà gừng, lại dán lên môi cô lần nữa, đút nước cho cô, lần này Lâm Tân Ngôn rất chủ động, cô muốn uống nước.
Rất nhanh, viên thuốc đã trôi tuột theo dòng nước vào dạ dày.
Tông Cảnh Hạo dùng cách này đút hết cả bát trà gừng cho cô uống.
Sau đó buông cô xuống, đắp kín chăn cho cô, để cô đi ngủ.
Uống trà gừng, cả người ấm hẳn lên, cô nghiêng người, giãy dụa, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
Tông Cảnh Hạo ngồi cạnh giường một lúc, nhìn thấy cô ngủ say mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Thẩm Bồi Xuyên đang ở ngay ngoài phòng, nhìn thấy Tông Cảnh Hạo ra thì hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Vừa cho uống thuốc hạ sốt…”
“Tôi muốn tìm Tông tổng.”
“Xin lỗi, nơi này không cho người ngoài vào, anh không thể vào.”
Cửa thang máy truyền đến tiếng của Bạch Dận Ninh và vệ sĩ.
“Bạch Dận Ninh?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn về phía Tông Cảnh Hạo.
Sắc mặt Tông Cảnh Hạo trầm xuống, hắn ta tới thật đúng lúc. Chuyện này, Bạch Dận Ninh nhất định phải cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.”