Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Kết hôn
“Hai người đang làm gì thế?” Tô Trạm cười mập mờ.
Tông Cảnh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ trong lòng đang rất căng thẳng, giống như ôm một tảng băng đá, biết da mặt cô mỏng, Tông Cảnh Hạo không để ý đến Tô Trạm, xoay người đi vào trong phòng.
“Hai người nào, không biết từ lúc nào tình cảm lại tốt thế nhỉ?” Ánh mắt của Tô Trạm nhìn thẳng tắp.
Tần Nhã nhìn anh một cái, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong phòng, Tần Nhã vội vàng đuổi theo sau: “Tần Nhã…”
“Đừng gọi nữa!” Tần Nhã gầm nhẹ một tiếng: “Anh có thể trưởng thành tí được không, cho em có cảm giác an toàn một chút?”
“Có thể.” Tần Nhã ôm lấy cô: “Em không thích cái gì thì em cứ việc nói ra, anh sẽ sửa đổi hết.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Trạm, Tần Nhã sững người một chút.
“Thật sự sửa đổi?”
“Thật luôn.” Tô Trạm không chút do dự nói.
Anh vô cùng chăm chú nhìn cô: “Chúng ta kết hôn đi, cùng thử xem sao, biết đâu lại hợp nhau.”
Tần Nhã im lặng, nhìn chằm chằm Tô Trạm, một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Được, chúng ta thử xem.”
Tô Trạm cười, cô cô càng chặt hơn.
Buổi tối, ông chủ gửi trân châu đến cho Lâm Tân Ngôn, đúng hẹn mang trân châu đến, tổng cộng có hai loại, một loại chỉ to bằng hạt đậu, còn lại chỉ to như hạt đậu xanh, tổng cộng tám trăm viên, viên nào viên nấy chất lượng không cần phải nói.
Mặc dù ông chủ này muốn kiếm tiền từ việc làm trung gian, nhưng sản phẩm quả thực rất tốt, sau khi Lâm Tân Ngôn nhận được, trả tiền trân châu, đồng thời gửi trả ông chủ phí vận chuyển, ông còn rất thành thật, vì vậy Lâm Tân Ngôn sẵn lòng cho ông nhiều tiền một chút.
Mang trân châu vào trong phòng, Lâm Tân Ngôn liền bắt đầu may váy, dù sao thì thời gian còn lại cho cô không còn nhiều.
Tấm vải ren cô mua được, là dùng để làm khăn trùm đầu, chân trâu được gắn ở hai bên mép vải, bởi vì trong thiết kế của cô khăn trùm đầu được may kéo dài xuống đất, có chiều dài sáu mét, hai bên mép đính trân châu, một là vì đẹp, hai là vì kéo lê trên đất sẽ không bị rối.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tông Cảnh Hạo dẫn hai đứa bé đi chơi, cô đang may váy, hai đứa nhỏ đã ngủ say, anh tắm xong ra vẫn thấy cô đang ngồi trên ghế sofa đang may.
Lông mày của Tông Cảnh Hạo khẽ nhíu chặt: “Anh đưa tiền cho em mua quà gì cho cô ấy cũng được.”
Mấy trăm viên trân châu đều đính lên, như này có mà mệt chết.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Đây là tấm lòng của em, không liên quan đến tiền.”
Hơn nữa đây còn là công việc của cô, cô cảm thấy không mệt.
Chỉ cần cô có thời gian, cô sẽ tự tay may quần áo cho khách, nhưng có lúc bận nên cũng chỉ đành giao việc cho thợ may.
Tông Cảnh Hạo đi tới ngồi bên cạnh cô, vừa mới khom người ngồi xuống thì bị Lâm Tân Ngôn níu lại, lúc cô làm việc đặc biệt rất chặt chẽ cẩn thận, lúc nói chuyện không có một chút nụ cười nào: “Không thể ngồi, anh đi ngủ cùng hai con đi.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Nhìn mặt Lâm Tân Ngôn, những lời đang chuẩn bị nói ra thì bị nghẹn nuốt xuống, chỉ đành bò lên giường ôm con gái ngủ.
Trong lòng anh nghĩ, sợ rằng có lẽ anh là người chồng đáng thương nhất trên thế giới này mất.
Con thì có đến hai đứa, chỉ ngủ với vợ có một lần, hơn nữa còn là lúc đầu óc không tỉnh táo, ngay cả ký ức cũng rất mờ nhạt.
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo ngon giấc, cô cũng có thể chuyên tâm vào làm việc.
Bóng đêm ngày càng sâu, Lâm Tân Ngôn không biết mình ngủ từ lúc nào, trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm nhận được có người động vào người cô, nhưng mà do buồn ngủ nên mắt không thể mở ra được, rất nhanh cô lại cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường to mềm mại.
Cô khẽ động, tìm được tư thế ngủ thoải mái liền tiếp tục đi sâu vào giấc ngủ.
Hai ngày này mọi người đều rất bận, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm bận chuyện chuẩn bị hôn lễ, Lâm Tân Ngôn thì ở trong phòng may váy cưới.
Tông Cảnh Hạo ngoài việc xử lý công việc ra thì chỉ ngồi chơi cùng hai đứa con.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đi qua.
Sắp gần đến ngày tổ chức hôn lễ, ngày hôm đó rất lạnh, may mà hôn lễ được tổ chức ở trong nhà, nghe nói Tô Trạm đã tìm người lên sự kiện, hội trường bày trí rất thơ mộng, toàn bộ lấy màu tím làm chủ đạo, máu tím vốn là một màu rất huyền bí, sử dụng trong tiệc cưới không làm mất sự thiêng liêng, lại rất trang trọng mà nghiêm túc.
Trong phòng nghỉ, Lâm Tân Ngôn đem bộ váy cưới tự tay may mặc lên cho Tần Nhã: “Chị không có gì cho em, bộ váy cưới này coi như là quà tân hôn chị tặng em.”
Tần Nhã mang khăn trùm đầu, mắt hơi ươn ướt: “Thời gian ngắn như vậy mà chị đính nhiều trân châu như thế này, chắc chắn là không được ngủ đúng không.”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tần Nhã nước mắt lưng tròng, vội vàng rút hai tờ giấy lau nước mắt cho cô: “Hôm nay là ngày tốt, không được khóc, trang điểm trôi hết này.”
“Cảm ơn chị.” Tần Nhã hít mũi.
“Em gọi chị là chị thì chúng ta coi như là chị em gái, nói cảm ơn khách sáo làm gì.” Lâm Tân Ngôn lau giọt nước mắt còn xót lại trên mặt cô, Tần Nhã ở trong nước không có người thân, cô chính là người thân của cô.
chuyển động rất giống như đuôi cá đang đong đưa, eo thon thả, váy được cắt may rất vừa người làm nên sự uyển chuyển yêu kiều lộ ra đường cong tinh tế.
Tấm khăn trùm đầu trắng tinh khiết giống như con chim khổng tước màu trắng đang e ấp, phía sau lưng nở rộ, tô điểm trên đó là những viên trân châu có to có nhỏ, phảng phất lấp lánh như những ngôi sao sáng, làm cô càng thêm nổi bật giống như một cô tiên nữ từ trên trời bay xuống.
Hôn lễ này, không có đông đảo khách khứa, cũng không sai xót kỹ thuật, rất đơn giản, rất trang trọng.
Tô Trạm trên người mặc một bộ áo đuôi én màu đen, đứng ở cuối thảm đỏ, nhìn người phụ nữ đang chậm rãi bước về phía anh.
Hơi ngẩn người, ánh mắt của anh bỗng trở nên kiên định.
Đây là một cô gái rất đơn thuần rất đặc biệt, một người mà anh muốn dây dưa dính líu, muốn kết hôn cùng cô.
Khóe mắt của anh hơi đè xuống, môi khẽ cong lên.
Trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, Tần Nhã từ từ bước đến trước mặt anh, Tô Trạm đưa tay về phía cô.
Tần Nhã do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay đặt vào lòng bàn tay của anh.
Lúc này vang lên giọng nói của MC: “Hôm nay là ngày vui của anh Tô và cô Tần, mọi người vỗ tay chúc phúc cho đôi bạn trẻ của chúng ta nào.”
Bà cụ một thân áo dài màu đỏ, trên vai choàng một chiếc khăn lông chồn, lúc này nước mắt rưng rưng, bà ra sức vỗ tay, vui mừng thay cháu trai.
Vì hôm nay là ngày mà bà đã mong chờ từ rất lâu.
Hôm nay Tô Trạm cuối cùng cũng kết hôn.
“Xin hỏi anh Tô, anh có bằng lòng làm chồng của cô Tần, kể từ giờ phút này trở đi sẽ luôn yêu thương cô ấy, giúp đỡ cô ấy, dù xấu hay tốt, dù giàu có hay nghèo khổ, dù bệnh tật hay khỏe mạnh sẽ vẫn luôn ở bên cô ấy, trân trọng cô ấy, mãi cho đến khi cái chết chia lìa mới thôi, anh có đồng ý không?”