Chương : Em tin anh
Tô Trạm cau mày: “Anh cười cái gì?”
“Anh cho rằng các người thắng rồi à? Anh cho rằng bắt được tôi rồi ư?” Hà Thuỵ Trạch cười một cách điên cuồng.
Tô Trạm ngày càng chau mày chặt hơn, anh ta có ý gì chứ?
Tông Cảnh Hạo nắm chặt lấy cánh tay lạnh lẽo của Lâm Tân Ngôn, anh ôm cô càng chặt hơn, ánh mắt anh có chút mơ hồ.
“Anh còn có chiêu gì nữa? Hôm nay anh có mọc thêm cánh cũng không thoát nổi.” Tô Trạm nhìn bộ dạng điên cuồng của Hà Thuỵ Trạch, sắc mặt của anh càng trở nên khó coi.
“Tôi không thoát được, anh thì thoát được.” Nói xong anh ta kéo khoá ra.
Tô Trạm ngay lập tức biết được ý của anh ta, vì anh ta có gắn bom trên bụng.
Lúc anh ta để lộ bom, nó đã khiến mọi người hét ầm lên, người mẹ bán thịt nướng ôm con gái vào lòng, cô ấy trốn dưới gầm bàn.
Anh ta cười với Tông Cảnh Hạo: “Ai dám bắt tôi?”
Tông Cảnh Hạo không thay đổi sắc mặt, anh kéo Lâm Tân Ngôn lại phía sau mình: “Anh muốn như thế nào?”
Lúc anh nói, những người bảo vệ đứng đằng sau cũng dần tiến lên, định khống chế anh ta.
Hà Thuỵ Trạch dương bụng ra: “Giao Lâm Tân Ngôn cho tôi, để tôi dẫn cô ấy dời đi, nếu không chúng ta đều phải chết.”
Tông Cảnh Hạo cố ý thu hút sự chú ý của anh ta, giúp bảo vệ có cơ hội lại gần.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Tôi nói rồi, mọi người đều phải chết, ai cũng đừng mong sống!” Hà Thuỵ Trạch ngó nhìn người sau lưng anh: “Ngôn Ngôn, em thật sự muốn nhìn nhiều người như vậy chết vì em ư?”
Lâm Tân Ngôn nấp đi, không muốn nhìn anh ta, nhưng ánh mắt lại trùng hợp nhìn đến chỗ hai mẹ con đang trốn dưới bàn, ánh mắt cô khẽ động, hai tay chợt nắm chặt lại.
Bọn họ bất hạnh như vậy, vì cô nên mới phải rơi vào cảnh nguy hiểm.
Lâm Tân Ngôn muốn nhô lên bảo bọn họ chạy đi, có trốn sau bàn cũng không có tác dụng gì, nhưng lại sợ bị Hà Thuỵ Trạch chú ý.
“Ngôn Ngôn, em hãy đi theo anh, chỉ có anh thật lòng thích em, yêu em, chỉ có anh mới có thể hi sinh mạng sống của mình vì em, đi theo anh đi.” Anh ta chìa tay ra với Lâm Tân Ngôn.
Lúc này bảo vệ đứng gần chỗ Hà Thuỵ Trạch không may va vào ghế phát ra tiếng động, Hà Thuỵ Trạch xoay đầu liền nhìn thấy mấy người bảo vệ đang đi về phía anh ta, sắc mặt anh chợt trầm xuống, bị anh ta phát hiện, mấy người bảo vệ nhào lại tóm lấy anh ta.
Hà Thuỵ Trạch đạp đổ chiếc ghế trước mặt, khiến bảo vệ không được lại gần.
“Mẹ, mẹ.” Cô bé bị doạ tới mức dính chặt vào lòng mẹ, Hà Thuỵ Trạch xoay người nhìn cô bé, Lâm Tân Ngôn liền biết không hay: “Mau trốn đi.”
Bảo vệ xông lên, nhưng vẫn chậm một bước, Hà Thuỵ Trạch lật cái bàn, túm lấy cô bé, người phụ nữ ốm lấy đứa trẻ không buông: “Bỏ con gái tôi ra.”
“Đưa con bé cho tôi.” Hà Thuỵ Trạch tức giận hét lên, người phụ nữ bị doạ tới mức gào lên: “Bỏ con gái tôi ra, bỏ con gái tôi ra!”
Cô bé bị túm chặt quá nên khóc lên vì đau: “Mẹ, mẹ…”
Lâm Tân Ngôn muốn giúp người phụ nữ kia kéo đứa bé lại, bây giờ Hà Thuỵ Trạch là một tên điên, chắc chắn anh ta sẽ làm thương đứa trẻ.
Cô vừa mới hành động thì bị Tông Cảnh Hạo giữ chặt lại: “Anh đi.”
Hà Thuỵ Trạch dùng toàn lực ôm đứa bé về phía mình, anh ta đang định dùng cô bé để uy hiếp Lâm Tân Ngôn, vừa xoay đầu liền nhìn thấy Tông Cảnh Hạo: “Anh…”
Tông Cảnh Hạo dùng tốc độ nhanh như gió để khống chế bả vai anh ta, tay của anh dùng lực mạnh nhất, Hà Thuỵ Trạch bị đau, anh ta buông lỏng cô bé một chút, Tông Cảnh Hạo thuận thế ôm lấy đứa trẻ vào lòng, Hà Thuỵ Trạch tức giận, sự khát máu của anh ta bị trỗi dậy, anh ta sờ vào quả bom trước ngực, định ấn nút phát nổ, như dây thừng đứt, Tông Cảnh Hạo đá bay anh ta.
Rầm.
Chiếc bàn đổ lăn ra.
Hà Thuỵ Trạch phản ứng rất nhanh, anh ta đứng dậy chay đi ngay.
Bảo vệ đuổi theo anh ta.
“Hu hu…” Cô bé khóc ở trong lòng của Tông Cảnh Hạo, anh cúi đầy nhìn đứa trẻ đang bị doạ cho xanh mặt, hai cái tay lạnh cóng đến mức phát đỏ cả lên nắm chặt lấy cà vạt của anh, sợ mình lại bị cướp đi tiếp.
“Tình Tình, Tình Tình.” Người phụ nữ chạy lại ôm con gái, Tông Cảnh Hạo bế đứa bé cho cô.
Cô ấy ôm con gái vào lòng thật chặt, cô ôm hôn đứa trẻ: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả, không có chuyện gì đâu, mẹ ở đây rồi.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ ôm con gái sau đó cúi đầu cảm ơn Tông Cảnh Hạo, không phải anh không biết con gái có bị nổ chết hay không.
Sao cô biết được Hà Thuỵ Trạch lại là một tên điên như vậy, người đoan chính ai lại mang bom theo người chứ.
“Anh ta đến chỗ tôi ăn xiên nướng, nói anh ta và bạn gái cãi nhau, muốn để con gái tôi dẫn dẫn cô ấy tới đây, ai biết được…” Người phụ nữ nhìn Lâm Tân Ngôn bằng con mắt đỏ ngầu: “Suýt chút nữa thì hại cô rồi.”
Người phụ nữ biết tại sao Lâm Tân Ngôn lại cho con cô ấy tiền, lại còn tình nguyện ăn xiên nướng, để không khiến cô ấy xấu hổ vì nhận tiền của cô, cô là một người tốt nhưng người phụ nữ không ngờ tới, cô và con gái suýt chút nữ thì hại cô ấy.
Lâm Tân Ngôn chưa từng cảm thấy hai mẹ con sai ở đâu, cô chỉ thấy họ quá lương thiện nên bị người ta lợi dụng thôi.
“Đã muộn rồi, hôm nay về nhà thôi…”
“Aaaaa!”
Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng hét ngắt lời, cô và Tông Cảnh Hạo cùng quay đầu về sau thì nhìn thấy bà lão đã bị Hà Thuỵ Trạch bắt lấy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Trạm chạy nhanh qua đó: “Bà ấy có bị Hà Thuỵ Trạch bắt đi không?”
Bảo vệ nói: “Chúng tôi đuổi theo anh ta, anh ta chạy đến chỗ này thì bà lão đi từ trong phòng ra, vừa hay va phải, anh ta không biết thân phận của bà ấy, chỉ đơn thuần bắt cóc bà ấy thôi.”
Bà lão ấy bị doạ tới mức mất hết cảm xúc, bà nhìn thấy Tô Trạm thì hét lên: “Tô Trạm.”
Bà không biết Hà Thuỵ Trạch là ai, cũng không ai nói cho bà biết kế hoạch ngày hôm nay, chỉ bảo bà ấy nhốt hai đứa trẻ trong nhà, Lâm Nhuỵ Hi theo Thẩm Bồi Xuyên đi tìm Lâm Tân Ngôn, anh và Tần Nhã mới kết hôn, tối muộn như vậy nhất định sẽ không đi, bà không yên tâm nên Thẩm Bồi Xuyên mới không chú ý tới bà ở tầng dưới.
Xuống tầng dưới, bà lão nhìn thấy Tô Trạm và Lâm Tân Ngôn đang ở ngoài, bà muốn ra ngoài tìm bọn họ thì đột nhiên bị Hà Thuỵ Trạch đang lao tới túm chặt lấy.
“Bà biết Tô Trạm à?” Hà Thuỵ Trạch cười nham hiểm.
Bà lão tuổi đã cao nên không phản ứng kịp, không nhận ra câu hỏi đó có gì không đúng nên đáp ngay: “Tô Trạm là cháu tôi.”
“Ha ha.” Hà Thuỵ Trạch cười lớn rồi nhìn Tô Trạm và Tông Cảnh Hạo: “Các người không thả tôi đi à?”
“Thằng khốn.” Tô Trạm đang định lao qua đó thì bị Tông Cảnh Hạo nắm chặt lại: “Đừng kích động.”
Tô Trạm tức giận đến muốn nổ phổi: “Mẹ nó chứ, dám động đến một cọng lông của bà tôi, tôi sẽ chặt anh ra làm tám mảnh rồi vứt cho chó ăn.”
“Vậy anh phải có bản lĩnh bắt được tôi.” Biết người trong tay là bà nội của Tô Trạm, anh ta không hề sợ hãi, anh ta chắc chắn bọn họ sẽ không dám hành động sơ xuất.
“Muốn cứu người cũng được.” Ánh mắt của anh ta nhìn lên người Lâm Tân Ngôn: “Em qua đây.”
“Haizz, mơ đi.” Tô Trạm ghét cay ghét đắng Hà Thuỵ Trạch.
Hà Thuỵ Trạch nắm chặt tay bà lão, khiến bà kêu lên một tiếng thật đau.
Tô Trạm tức giận chửi thẳng: “Đmm.”
“Tôi đồng ý đổi, tôi đi qua đó, anh thả bà ra.” Lâm Tân Ngôn đột nhiên nói, Tông Cảnh Hạo đứng đó, không nói một lời, anh nhìn cô như đang trao đổi với cô bằng ánh mắt, Lâm Tân Ngôn cười nhạt nói: “Em tin anh.”
Tin anh có thể cứu cô.
Nói xong Lâm Tân Ngôn đi đến chỗ Hà Thuỵ Trạch.
Tô Trạm hoảng lên, anh hét lên với Lâm Tân Ngôn: “Anh ta là một tên biến thái, anh ta đang nhắm vào cô, cô đi tới đó là trúng bẫy.”
Lâm Tân Ngôn giống như không nghe thấy, bước chân của cô không chậm lại nửa bước.
Tô Trạm nghiêng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Cậu thật sự để cô ấy đi như thế à?”