Chương : Tối cho em ăn no
Màn hình hiển thị tên Dục Tú.
Theo bản năng, cô nhìn thoáng qua phía sau, Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Nhụy Hi, đang vuốt tóc cô bé, vốn không chú ý đến cô, cô lặng lẽ kéo rèm xuống, sau đó nhận điện thoại.
“Là ta.” Bên kia truyền đến thanh âm Trình Dục Tú.
Lâm Tân Ngôn hạ giọng ừ một tiếng.
Trình Dục Tú sẽ không tự nhiên gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là có chuyện.
“Hôm nay Văn Khuynh tới nhà, không biết hắn lấy tin từ đâu, nói là Bạch Thành xuất hiện lụa the hương vân nên mới chất vấn ta.”
Lâm Tân Ngôn nhíu mày, tin tức của hắn ta nhanh nhạy như vậy sao?
Bỗng nhiên cô nắm chặt tay, chẳng nhẽ tấm vải hương vân mà Trình Dục Ôn cho cô làm áo cưới cho tần nhã bị hắn ta phát hiện…
“Ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ đi tra rõ, đến lúc đó có thể con sẽ nằm trong tầm ngắm của hắn. Ta lo lắng…”
Bà cũng không muốn Lâm Tân Ngôn bị liên lụy.
Bà chỉ muốn cô và Tông Cảnh Hạo bình an, về phần the hương vân, mặc dù là tổ nghiệp của nhà họ Trình, nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân.
Lâm Tân Ngôn vén rèm lên, xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy Tông Cảnh Hạo còn đang ôm con gái, không chú ý cô, cô buông rèm xuống: “Đừng lo lắng, không có việc gì.”
“Các con coi chừng, hiện tại…”
“Tôi còn có việc, cúp trước.” Lâm Tân Ngôn biết bà muốn nói điều gì, cô đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Cô cầm điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên màn hình.
Trong lòng đang suy nghĩ nhân vật Văn Khuynh này là một người như thế nào.
Nhưng nghe thấy Trình Dục Tú kể cũng biết, hắn ta là một nhân vật hung ác, cộng thêm địa vị, càng khiến người ta không thể khinh thường.
Không phải, Trình Dục Tú cũng sẽ không cắn chết không nói vì Tông Cảnh Hạo.
Đoạn đường này rất yên lành, đến chạng vạng tối bọn họ tiến vào địa phận thành phố B.
Đến thành phố trước giờ cơm tối, đường xá xa xôi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, tô trạm và tần nhã đưa bà nội về nhà mình, thẩm bồi xuyên muốn về đơn vị trước để sắp xếp chuyện hà thụy trạch mới được trở về nghỉ ngơi.
Bên Lâm Tân Ngôn, bọn họ về thẳng biệt thự.
Hẳn là vú Vu và Trang Tử Khâm đã nhận được tin bọn họ trở về, làm xong cơm tối, chờ bọn hắn về rồi.
Xuống xe, vệ sĩ và lái xe giúp đỡ mang hành lý vào. Trang Tử Khâm nhớ hai đứa trẻ, Lâm Hi Thần vừa vào cửa, bà đã ôm chặt lấy, nhìn trên dưới trái phải, xem có gầy hay không, có cao lên không.
“Tiểu Nhụy đâu?” Trang Tử Khâm ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn, lúc này Tông Cảnh Hạo ôm lâm nhụy hi đang ngủ tiến đến, sắc mặt hắn vẫn trầm xuống như trước, không chào hỏi ai cả, ôm con gái tiến vào phòng.
Trang Tử Khâm nhìn ngay ra tâm trạng Tông Cảnh Hạo không tốt, hỏi con gái: “Nó sao thế? Trông có vẻ tâm trạng không tốt.”
Lâm Tân Ngôn không nói vì sao, miễn cho Trang Tử Khâm cũng đau lòng theo: “Không có gì, chắc là hắn mệt.”
Trang Tử Khâm không tin lắm, nhưng con gái không muốn nói thì bà cũng không truy vấn.
“Mấy đứa tới ăn cơm đi, đồ ăn đừng để nguội. Hành lý để ta sắp xếp cho.” Vú Vu đi tới, trên người bà còn mặc tạp dề, cười tủm tỉm, nhìn thấy bọn họ trở về khiến bà rất vui.
“Đều để đây đi. Các người nên làm gì thì đi làm đi.” Vú Vu khoát tay về phía vệ sĩ, để bọn họ đặt hành lý ở trước cửa.
Cửa mở lâu, gió ùa vào. Lâm Tân Ngôn cởi áo khoác cho Lâm Hi Thần, để cậu bé rửa tay ăn cơm. Lâm Hi Thần không cần cô quan tâm, tự đi rửa tay ăn cơm.
Lâm Tân Ngôn cởi áo lông trên người rồi mắc lên móc áo, rửa tay, đi đến bếp xới cơm, tìm cái khay rồi đặt lên, lấy hai món ăn trên bàn ăn đặt vào trong khay rồi bưng vào phòng.
“Ngôn Ngôn.” Trang Tử Khâm gọi cô lại, muốn nói lại thôi.
Lâm Tân Ngôn nhìn bà: “Vâng, sao ạ?”
“Không có gì, con đi đi.” Trang Tử Khâm khoát tay áo, xoay người đến phòng ăn, múc canh cho Lâm Hi Thần.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy Trang Tử Khâm có chuyện muốn nói với mình, nghĩ đến khoảng thời gian cô ra ngoài cũng nên nói với bà một câu về tình trạng của mình, đành nói: “Mẹ, đợi tối nay con sang phòng mẹ, con có việc muốn nói với mẹ.”
“Được, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.” Trang Tử Khâm nói.
“Chuyện gì ạ?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Trang Tử Khâm nghĩ, hiện tại bọn họ vừa trở về, mà vú Vu và Lâm Hi Thần đều ở đây, không tiện nói.
Chuyện bà muốn nói cũng không muốn để người khác nghe thấy, bà nhìn con gái: “Tối nay, con đến phòng mẹ rồi mẹ sẽ nói với con.”
Lâm Tân Ngôn khẽ gật đầu, bưng đồ ăn vào phòng. Quần áo của lâm nhụy hi đặt trên giường, hiện tại cô bé còn đang ngủ, mà Tông Cảnh Hạo lại an vị bên giường, nhìn cô bé.
Lâm Tân Ngôn thầm thở dài trong lòng, cô đi tới, để thức ăn lên bàn: “Anh ăn một chút đi.”
Cô cầm quần áo của con gái lên, mắc lên móc áo.
Tông Cảnh Hạo ngồi không nhúc nhích, hắn không muốn ăn, ăn không vào, nhìn thấy khuôn mặt con gái càng không ăn được nữa.
Mặc dù vết tích đã tiêu tán gần hết, nhưng hắn vẫn để bụng chuyện con gái hắn bị người ta đánh.
Lâm Tân Ngôn đi tới, để tay lên vai hắn, nhìn thấy hắn như thế này vì con gái, trong lòng cô vui vẻ.
Bởi vì hắn quan tâm đến con của bọn họ.
“Đừng tự trách nữa, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Lâm Tân Ngôn an ủi.
Tay của Tông Cảnh Hạo chụp lên mu bàn tay cô nắm chặt, Lâm Tân Ngôn thuận thế ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt, không nói gì.
Chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, nhìn đôi mắt đen láy của hắn, Lâm Tân Ngôn nhiều lần xúc động muốn nói cho hắn biết chuyện Trình Dục Tú.
Thế nhưng cô biết, đó là không lý trí.
Sẽ hủy hoại hắn, cũng sẽ khiến những năm tháng chịu đựng của Trình Dục Tú uổng phí.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Còn giận à?”
Tông Cảnh Hạo nhẹ giọng ừ.
“Không phải lỗi của anh.” Lâm Tân Ngôn nói.
Tông Cảnh Hạo rũ mắt xuống: “Sáu năm trước, với anh mà nói là tiếc nuối của cả đời này.”
Hắn bỏ lỡ mất khoảng thời gian Lâm Tân Ngôn cần hắn nhất, bỏ qua giai đoạn khôn lớn của hai đứa trẻ.
“Về sau chúng ta sẽ ở bên nhau.” Lâm Tân Ngôn cười, hắn như thế này lại khiến cô không quen.
Hắn rất chân thành: “Làm thêm đứa nữa đi.”
Để hắn nhìn dáng vẻ mang thai của cô, trải nghiệm quá trình cô sinh nở, nhìn đứa bé lớn lên từng ngày.
Hắn muốn bù đắp tiếc nuối bỏ lỡ.
Lâm Tân Ngôn nói thân thể mình không tốt, không phải gạt hắn mà là không thích hợp mang thai nữa, nhưng vì không để hắn thất vọng, vẫn đồng ý: “Được.”
Tông Cảnh Hạo nắm cả eo cô, cái cằm chống lên đầu vai cô, chóp mũi tràn ngập mùi hương đặc trưng trên người cô.
Âm sắc rất thấp, mỗi một chữ lại rõ ràng đến vậy, tràn ngập quyến rũ: “Đêm nay em ngủ chung với anh chứ?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Người này có cần thẳng thắn vậy không?
Bàn tay Lâm Tân Ngôn đặt trên vai hắn thu lại: “Đêm nay không được.”
“Hử?”
“Em thấy mẹ có tâm sự, tối nay em phải sang phòng mẹ một chuyến.”
“Anh chờ em.”
Lâm Tân Ngôn vừa dứt lời, hắn liền mở miệng, cũng không phải ngủ cùng Trang Tử Khâm, hắn chờ ý là như vậy.
Lâm Tân Ngôn nuốt từng ngụm nước bọt, người này…
Cô sợ Tông Cảnh Hạo lại nói ra cái gì: “Anh ăn cơm trước đi đã, đừng để nguội. Em xem Tiểu Hi một chút, mà em cũng đói rồi.”
Một ngày cô chưa ăn cơm, lúc này quả thực hơi đói.
Tông Cảnh Hạo giữ chặt tay cô, cười rất nhẹ: “Tối anh cho em ăn no.”
Lâm Tân Ngôn đỏ mặt đến tận cổ, tránh tay hắn ra, nguýt hắn một cái: “Không đứng đắn gì cả.