Chương Tình cảm đêm hôm đó
“Câm miệng lại!” Thu Di vừa mở miệng thì đã bị Bạch Trúc Vi ngắt lời, “Mọi người làm việc ở công ty thì nên dĩ hoà vi quý, chỉ là do không cẩn thận làm đổ một chút nước lên người cô mà cô không bỏ qua, cô làm như vậy có đúng không?”
Thu Di mở miệng, cô ta sợ, sợ sự việc bại lộ, nhưng cũng không dám chống lại Bạch Trúc Vi, dù sao thân phận của Bạch Trúc Vi cũng rõ ràng như vậy.
Bây giờ yên tĩnh lại, có lẽ cô ta còn có thể cứu lấy mình.
Lâm Tân Ngôn lặng lẽ quan sát hành động qua lại của Bạch Trúc Vi và Thu Di.
Cô chỉ cảm thấy lạnh.
Không phải là cơ thể lạnh.
Mà là tim lạnh.
Bởi vì cô gả cho Tông Cảnh Hạo mà làm cho nhiều người hận cô như vậy.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cuộc giao dịch đơn giản, bây giờ lại có nhiều phiền phức như vậy.
Cô nghĩ không hiểu, cũng nghĩ không thông, rõ ràng biết hôn nhân của cô và Tông Cảnh Hạo là giao dịch, tại sao lại không thể chấp nhận cô như vậy.
Thu Di hung hãn trừng mắt nhìn Lâm Tân Ngôn.
Cô chỉ coi như không nhìn thấy.
Sợ là cô ta bị người khác lợi dụng mà còn không biết.
Rất nhanh, Quan Kình bước đến, nhìn Thu Di một cái, “Cô bị sa thải rồi.”
Thu Di ngớ người một lúc, “Không phải tôi cố ý.”
“Cô làm cái gì thì tự mình biết.” Quan Kình quay người, liếc nhìn mọi người một cái, những người xem chuyện vui đều vươn dài cổ, muốn nghe rõ lời Quan Kình muốn nói.
“Muốn biết thì khi tan làm đến phòng camera xem lại camera, đây là công ty, không phải chợ, chúng tôi không cần nhân viên không đoàn kết, hy vọng mọi người lấy chuyện này làm bài học.” Nói xong Quan Kình liền giải tán mọi người, “Phải làm gì thì mau đi làm đi.”
Mọi người trở lại vị trí của mình, Lâm Tân Ngôn cũng trở lại vị trí của mình, Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi văn phòng, đến phòng họp để họp, Thu Di nhìn thấy Tông Cảnh Hạo liền chạy lại.
“Tổng giám đốc Tông, không phải tôi cố ý đâu.”
Tông Cảnh Hạo không muốn nghe cô ta nhiều lời, vượt qua cô ta, tiếp tục bước chân đi về hướng phòng họp.
Thu Di vẫn muốn đuổi theo liền bị Quan Kình kéo lại, “Tự cô làm chuyện gì thì tự rõ, cô cũng biết tính tình của tổng giám đốc Tông.”
“Nhưng——“ Thu Di mở miệng muốn giải thích, nhưng phát hiện căn bản không thể giải thích rõ.
Quan Kình nhìn cảnh cáo cô ta một cái rồi đi về phía phòng họp.
Thu Di không muốn bị mất việc như vậy, cô ta phải đi cầu xin Bạch Trúc Vi, dựa vào quan hệ của Bạch Trúc Vi và Tông Cảnh Hạo, chỉ cần Bạch Trúc Vi xin giúp cô ta thì chắc chắn chuyện này còn có cơ hội cứu vãn.
Cô ta đợi ở cửa phòng họp.
Hơn một tiếng sau hội nghị kết thúc, cửa phòng hội nghị mở ra, cơ thể cao lớn của Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa, sau lưng anh là Quan Kình và Bạch Trúc Vi.
Nhìn thấy cô ta, hầu như mọi người đều chau mày.
Thu Di nhào lên phía trước nắm lấy cánh tay Bạch Trúc Vi, “Chị Vi, chị phải xin giúp em, em gây khó dễ cho Lâm Tân Ngôn đều là vì chị—-”
“Cô nói linh tinh cái gì vậy?” Bạch Trúc Vi gằn giọng, một tay đẩy cô ta ra.
“Nhưng rõ ràng là chị nói chị không thích cô ta.” Thu Di không nghĩ rằng Bạch Trúc Vi lật mặt nhanh như vậy.
“Tôi không thích cô ta, nhưng tôi có bảo cô đi gây khó dễ cho cô ta không?” Bạch Trúc Vi chất vấn.
Cô ta không thích Lâm Tân Ngôn, nhưng, lời của cô ta rõ ràng ám chỉ, “Nhưng—”
“Chuyện do mình làm thì tự phải trả giá.” Bạch Trúc Vi gọi bảo vệ đến, “Lôi cô ta ra ngoài!”
“Chị Vi, cầu xin chị hãy xin giúp em, em không thể mất công việc này được!”
Bạch Trúc Vi không lên tiếng, không biết lời nói linh tinh không biết nặng nhẹ này của Thu Di sẽ làm Tông Cảnh Hạo nghĩ cô ta như thế nào.
Cứu cô ta?
Còn lâu mới có cửa.
Nhìn thấy không còn hy vọng gì, Thu Di tức giận nhìn về phía Bạch Trúc Vi hét lên, “Bạch Trúc Vi cô là đồ qua cầu rút ván, cô giả vờ hiền lành, cô hại tôi mất việc, cô sẽ không được chết tử tế—”
“Còn không lôi cô ta ra ngoài, để cô ta ở đây gây mất trật tự sao?” Quan Kình khiển trách một câu, bảo vệ dùng thêm sức nhanh chóng làm giọng nói của Thu Di biến mất khỏi chỗ này.
Tông Cảnh Hạo dường như rất ghét trò cười này, bước chân anh bước rất nhanh.
Bạch Trúc Vi đi theo.
Sau khi vào văn phòng, Bạch Trúc Vi tiến lên từ phía sau ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, “Anh Hạo, anh nghe em nói—” Gương mặt cô ta áp vào bờ lưng rộng rãi của anh, “Em chỉ nói em không thích cô ấy, nhưng em thực sự không bảo người đi gây khó dễ cho cho cô ấy.”
Tông Cảnh Hạo cúi đầu, nhìn đôi tay đang ôm lấy eo mình của cô ta, “Anh từng nói, anh sẽ cho em một danh phận, cần gì phải nóng vội như vậy?”
Nói xong anh liền gỡ tay Bạch Trúc Vi ra, “Anh chạm vào em, cho dù ở trong tình huống nào, anh đều sẽ chịu trách nhiệm, sau này không cần gây khó dễ cho cô ấy.”
Bạch Trúc Vi không muốn buông tay ra, nhưng sức lực của Tông Cảnh Hạo quá mạnh, cô ta không có cách nào chỉ có thể bị ép buông tay ra.
“Anh Hạo, thực sự em không có làm như vậy, cho dù em làm sai chuyện gì thì đều là vì anh, em yêu anh thì có gì sai sao? Em đi theo anh lâu như vậy, anh còn không hiểu em sao?” Bạch Trúc Vi nước mắt lưng tròng nhìn anh, “Đừng nói đến hiến dâng cơ thể cho anh, ngay cả bảo em chết vì anh thì em cũng đồng ý, em thích anh, yêu anh, em sợ mất anh!”
Biểu cảm của Tông Cảnh Hạo thả lỏng một chút, không phải vì tình ý chân thành tha thiết của cô ta, suy cho cùng, vẫn là tình cảm đêm hôm đó.
Anh đưa tay lau nước mắt ở khoé mắt cô ta, “Anh không mắng em, tại sao em khóc, muốn để anh mềm lòng sao?”
Nước mắt đọng trên khoé mắt rơi xuống, cô ta nghẹn ngào, “Em sợ anh không cần em, từ nhỏ đến lớn em không có người thân, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, để có thể thoát khỏi cuộc sống ở trại trẻ mồ côi, em phải cố gắng học tập, sau đó ông trời thương em để em gặp được anh, anh là người thân duy nhất của em, người duy nhất em thích, em không thể mất anh—”
Tông Cảnh Hạo, “Sẽ không, anh đã nhận lời em thì sẽ cho em.” Anh thu tay lại, quay người không nhìn cô ta nữa, “Đi làm việc đi.”
Bạch Trúc Vi càng ngày càng không hiểu anh.
Bạch Trúc Vi, “Anh Hạo.”
Tông Cảnh Hạo, “Đi đi.” Trong cảm xúc của anh ẩn giấu một chút không kiên nhẫn, rõ ràng là không muốn nói nhiều đến chủ đề này.
Bạch Trúc Vi chỉ có thể ra khỏi văn phòng trước.
Cô ta càng ngày càng không hiểu được hành động của Tông Cảnh Hạo, chính vì có loại cảm giác không xác định này, làm trái tim đang yên bình của cô ta lại dậy sóng.
Cô ta đi vào nhà vệ sinh, gọi một cuộc điện thoại.
“Không phải cô đã nói là đã ra tay rồi sao? Tại sao cô ta vẫn sờ sờ xuất hiện ở trong công ty?”
“Thất bại rồi.” Lâm Vũ Hàm cũng rất tức giận.
Bạch Trúc Vi tức giận đến mức muốn mắng Lâm Vũ Hàm, nhưng vẫn còn cần dùng đến nên cô ta chỉ có thể kìm nén sự tức giận, “Sao lại có thể thất bại?”
Lâm Vũ Hàm, “Tôi và mẹ tôi lơ là, chỉ tìm một người đàn ông, kết quả là để cô ta chạy thoát mất!”
Bạch Trúc Vi thực sự rất muốn mắng một câu ngu ngốc!
Bạch Trúc Vi, “Vậy cô bỏ qua cho cô ta như vậy sao?”
Lâm Vũ Hàm, “Mẹ tôi nói chắc chắn cô ta sẽ có phòng bị, gần đây sợ là không thể ra tay.” Hơn nữa trong công ty xảy ra chuyện, thái độ của Lâm Quốc An đối mẹ cô ta dường như không tốt như trước đây nữa.
Bây giờ cô ta phải nắm được Lâm Quốc An trước.
Thực sự phải giống như tám năm trước, đưa hai mẹ con Trang Tử Khâm đi khỏi thì bọn họ mới thực sự xong đời.
Bạch Trúc Vi nóng vội, nhưng cô ta không thể tự mình ra tay, chỉ có thể nhẫn nhịn, “Vậy cô nhanh lên một chút.”
Lâm Vũ Hàm, “Sao cô lại nôn nóng hơn tôi vậy?”
Bạch Trúc Vi ngớ người một lúc, phát hiện thái độ vừa rồi của mình quá vội vàng, “Đâu có, không phải tôi nôn nóng thay cô sao? Người phụ nữ như Lâm Tân Ngôn, sao có thể xứng với Tông Cảnh Hạo, cô nói có phải không?”
Lâm Vũ Hàm, “Đó là điều đương nhiên, vốn dĩ là tôi phải gả cho Tông Cảnh Hạo, đồ đê tiện như Lâm Tân Ngôn mới là người không có tư cách!”
Bạch Trúc Vi cười khẩy, Lâm Tân Ngôn không có tư cách thì Lâm Vũ Hàm có tư cách sao?
Không phải là vì có thể dùng đến cô ta thì Bạch Trúc Vi thực sự cũng không muốn nói chuyện với cô ta.
“Lần sau đừng sơ xuất nữa.” Nói xong Bạch Trúc Vi liền ngắt điện thoại.
Hai ngày trước——”