Chương : Vậy con chờ ba
Tông Cảnh Hạo cụp mắt nhìn kem con gái đưa tới bên miệng, kem chạm vào môi lành lạnh, anh há miệng ngậm thìa kem mà con gái đút.
Tông Ngôn Hi cũng không chê ba dùng chung thìa với mình, nóng lòng múc một thìa rồi đưa vào miệng: “Ngon quá đi.”
Mát lạnh ngọt ngào, có vị sữa nhàn nhạt, mặt mày cô bé cong cong, ăn một miếng kem mà dường như cảm thấy rất hạnh phúc.
“Ba, lát nữa con ăn kem xong, ba có về cùng con không? Về thăm mẹ.” Nói rồi cô bé lại múc một thìa kem đút cho anh.
Tông Cảnh Hạo lại ăn miếng kem do con gái đút lần nữa, nhai vị ngọt trong miệng mà lòng lại cay đắng nghĩ cách giải thích cho hai đứa trẻ.
Tông Ngôn Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Dường như đang mong chờ câu trả lời của anh.
Anh nhìn các con, mắt chớp liên tục, lông mày nhíu chặt thành một đường, vẻ chua xót trên mặt như có thể vắt ra thành nước đắng, ai nhìn cũng biết trong lòng anh đang chịu đựng giày vò.
Tông Ngôn Thần khẽ thở dài, cúi đầu ăn một miếng kem: “Không biết hai người muốn làm gì, ở bên nhau một thời gian rồi lại chia xa, có vui không?”
Có biết là bé và em gái mới là người đau khổ nhất không?
Vốn dĩ có ba, lại giống như đứa trẻ không có ba, vốn dĩ muốn ba thay đổi suy nghĩ và sống một cuộc sống gia đình bình thường, ai ngờ…
Nghĩ đến đây, Tông Ngôn Thần lại thở dài một hơi, cảm thấy thật bất lực.
“Cũng không nghĩ xem cảm giác của các con thế nào, haiz, người lớn cũng thật quá tuỳ hứng.”
Tông Cảnh Hạo đảo mắt nhìn khuôn mặt hai đứa trẻ, cuối cùng thấp giọng nói: “Cho ba mẹ chút thời gian.”
“Vậy ba có nhớ mẹ không?” Tông Ngôn Thần ngẩng đầu lên nhìn anh với một chút lo lắng: “Khi mẹ không ở bên cạnh, ba có đi tìm người phụ nữ khác không?”
Tông Ngôn Thần lo lắng ba sẽ thay lòng đổi dạ lần nữa, vì ba đã bỏ rơi mẹ một lần.
“Nếu lần này ba lại phạm sai lầm thì chúng con và mẹ sẽ không tha thứ nữa đâu.” Tông Ngôn Thần thề.
Sai một lần còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng lần thứ hai thì không bao giờ có thể tha thứ!
Tông Cảnh Hạo: “…”
“Ba nhớ mẹ các con, không có cô ấy ở bên, ba cũng không đi tìm người phụ nữ khác, sau này chỉ cần một mình mẹ con.” Tông Cảnh Hạo nhìn con trai một cách nghiêm túc: “Ba không có ở đây, con phải thay ba chăm sóc em gái và mẹ nhé.”
Tông Ngôn Thần gật đầu thật mạnh: “Con sẽ.”
Tông Ngôn Hi ở bên cạnh ăn kem xong thì để thìa xuống, lại trèo lên người Tông Cảnh Hạo, ôm cổ anh: “Ba, ba không về với chúng con sao?”
Cô bé hiêu cuộc trò chuyện giãu ba và anh trai, hình như ba sẽ không đi gặp mẹ.
Cô bé không hiểu chuyện của người lớn, chỉ nghĩ rằng ba nên đi thăm mẹ: “Em bé trong bụng mẹ đã biết cử động rồi, ba không muốn thăm em bé sao?”
Tông Cảnh Hạo nhìn khuôn mặt con gái mà lòng rối bời, một mặt anh đang cố gắng khống chế suy nghĩ của mình, mặt khác lại lý trí nói với anh rằng sự việc còn chưa được giải quyết rõ ràng, cũng chưa phải thời điểm thích hợp để gặp mặt. Hai thế lực mạnh ngang nhau đang phân cao thấp, không ai thuyết phục được ai, anh cảm giác như mình đang chìm nổi trong biển bão sóng to gió lớn, trong người rất khó chịu.
Khuôn mặt Lâm Tân Ngôn hiện lên trong đầu, hiển nhiên cán cân của anh đang lệch rõ ràng, anh nhìn con trai: “Giúp ba một việc.”
“Việc gì, ba nói đi.” Tông Ngôn Thần nhanh chóng đồng ý, nhưng cũng kèm theo điều kiện: “Con giúp ba thì ba cũng phải đồng ý với con một chuyện.”
Tông Cảnh Hạo bất đắc dĩ nhìn con trai, đứa bé này người còn chưa lớn mà sao đã có nhiều suy nghĩ vậy?
“Được, con nói trước đi.” Anh cũng bó tay với con trai mình nên chỉ có thể đồng ý.
“Một tuần ba phải tới thăm chúng con ít nhất hai lần.” Tông Ngôn Thần nói, đây là yêu cầu của cậu.
Thật ra trong lòng cậu vẫn có chút không tin tưởng Tông Cảnh Hạo, sợ ba và Lâm Tân Ngôn xa cách lâu ngày sẽ thay lòng đổi dạ.
Tông Cảnh Hạo lặng lẽ nhìn con trai, vốn dĩ anh cũng định thường xuyên tới thăm các con nhưng Tông Ngôn Thần nói như vậy cứ như anh là một người đàn ông phụ tình, sẽ thay lòng đổi dạ bất cứ lúc nào.
Anh dựa người lại gần, nhìn thẳng vào mắt con: “Con không tin tưởng ba như vậy sao?”
“Ba đã thay lòng đổi dạ một lần nên con phải thay mẹ kiểm định, không thể để mẹ bị tổn thương thêm lần nữa.” Tông Ngôn Thần nghiêm nghị nói.
Tông Cảnh Hạo: “…”
“Bây giờ đến ba nói rồi, ba muốn con giúp gì?”
Tông Cảnh Hạo xoa mũi, anh rất bất đắc dĩ với con trai mình, lẽ nào làm sai một lần là đứa nhỏ này sẽ nhớ suốt đời ư?
“Ba muốn gặp mẹ con, nhưng không thể để mẹ biết.” Tông Cảnh Hạo đặt tay xuống, nhìn con trai.
Tông Ngôn Thần cũng nhìn anh, dường như cảm thấy yêu cầu này hơi cao, cậu nhóc chớp mắt hỏi: “Sao có thể để ba nhìn thấy mẹ mà mẹ lại không nhìn thấy ba đây?”
Tông Cảnh Hạo ngoắc tay với con trai ý bảo cậu lại gần rồi thì thầm: “Buổi tuối sau khi mẹ con đã ngủ…”
Tông Ngôn Thần bĩu môi nhìn anh, làm vậy có khác gì tên trộm đâu?
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ba vẫn nghĩ mọi cách để được gặp mẹ, chúng tỏ trong lòng ba vẫn còn có mẹ, tất nhiên là bé sẵn lòng giúp đỡ.
Tông Ngôn Hi đã ăn được kem mà mình muốn nên tâm trạng rất tốt, cô bé quấn lấy Tông Cảnh Hạo, không hiểu hỏi: “CHúng ta sống cùng nhau không được sao?”
Cô bé hiểu những gì anh trai và ba nói, đi gặp mẹ mà còn phải lén lút như vậy?!
Trong cảm nhận của bé, đi gặp trực tiếp chẳng phải là được rồi sao? Dù sao bây giờ mẹ đang ở nhà, đi về là có thể gặp được.
Tông Cảnh Hạo ôm con gái, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của con vào lòng, dùng ngón tay vuốt ve vành tai bé con: “Chờ thêm một thời gian nữa, sẽ sớm thôi.”
Đợi đến khi phiên toà của Văn Khuynh kết thúc, đợi khi mọi chuyện kết thúc, hiển nhiên bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Bé gái không hiểu, chỉ ôm chặt lấy ba: “Con rất muốn được ngủ cùng ba.”
Tông Cảnh Hạo cúi đầu hôn lên mái tóc con, anh cũng muốn, anh hôn xuống trán cô bé: “Tiểu Nhuỵ phải ngoan nghe lời, chuyện gặp ba hôm nay đừng nói với mẹ, biết chưa?”
Tông Ngôn Hi chớp mắt, miệng rất ngọt: “Con có thể đồng ý với ba không nói với mẹ, nhưng ba cũng phải hứa thường xuyên tới thăm con, còn phải mua kem cho con nữa.”
“Được.” Tông Cảnh Hạo cưng chiều trả lời.
Ước chừng nửa tiếng sau thì Thiệu Vân quay lại, ông cười nói: “Ngôn Ngôn không cho tôi đưa hai đứa trẻ ra ngoài quá lâu, hay là cậu về cùng chúng tôi đi?!”
Tông Cảnh Hạo còn chưa lên tiếng thì Tông Ngôn Thần đã kéo Thiệu Vân: “Chúng ta đi thôi, ba không đi đâu.”
Thiệu Vân thức thời không hỏi quá nhiều, nếu hai người bình thường thì Lâm Tân Ngôn sẽ không đưa hai con tới đây, nếu như họ đang êm đềm thì Tông Cảnh Hạo sẽ không thể không biết nơi Lâm Tân Ngôn ở, mà chỉ ngồi ở ven đường không đi vào.
Ông đưa tay dắt tay Tông Ngôn Hi: “Chúng ta nên về thôi, nếu không lát nữa mẹ cháu sẽ lo lắng.”
Tông Ngôn Hi níu lấy cổ áo anh không buông, tủi thân nói: “Con không muốn xa ba, con muốn ở bên ba thêm chút nữa.”
Hai tay Tông Cảnh Hạo ôm lấy mặt con gái: “Ngoan, về trước đi, ba sẽ thường xuyên tới thăm con.”
Mặc dù cô gái nhỏ không nỡ nhưng vẫn buông tay, bỗng nhiên cô bé nhào tới, ôm lấy anh hôn một cái: “Vậy con chờ ba.”
Nhìn con gái, trái tim Tông Cảnh Hạo như muốn tan chảy.
Thiệu Vân nắm lấy tay cô bé, sau đó chào Tông Cảnh Hạo: “Vậy chúng tôi đi đây.”
“Tôi không muốn nói chuyện chúng ta gặp nhau hôm nay cho Lâm Tân Ngôn.” Tông Cảnh Hạo nhìn Thiệu Vân.
Thiệu Vân hiểu: “Đừng lo lắng.”
Thiệu Vân không nói thêm gì nữa, cũng không nói lời khuyên nhủ, bọn họ đều là người lớn, làm như vậy chắc chắn là có nỗi khổ riêng.
Thiệu Vân đi rồi, Tông Cảnh Hạo cũng không đi ngay, anh ở lại đây nghỉ ngơi một lát, chờ tin của Tông Ngôn Thần.
Trong lúc đó nhân viên phục vụ đã tới rót nước cho anh, khoảng thời gian còn lại anh dựa lưng vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Mặc dù anh tới vội vàng có hơi chật vật nhưng dáng vẻ quần áo không chỉnh tề cũng toát lên mị lực của đàn ông nam tính mạnh mẽ.