Chương : Có khi nào anh ta sẽ giận sôi máu không
Bước vào trong khách sạn liền thấy tràn ngập không khí vui mừng, đây không phải một đám cưới hiện đại mà là một đám cưới theo phong cách Trung Quốc, được trang trí với màu đỏ vui tươi là chủ đạo để tạo nên màu sắc đậm chất Trung Hoa, lễ đường là tiêu điểm của toàn cảnh, nổi bật màu sắc và chủ đề từ bố cục sắp xếp.
Không khí rất náo nhiệt, Bạch Dận Ninh không có nhiều họ hàng, không ít đối tác làm ăn trên thị trường đã đến, còn có quản lý cấp cao trong nội bộ công ty, số còn lại đều là bạn bè người thân của bên nhà nữ, khiến khung cảnh đám cưới trở nên vô cùng náo nhiệt.
Không ai chú ý có người đến, tất cả ánh mắt đều tập trung trên lễ đường, thời khắc gây sự chú ý nhất trong đám cưới, bởi vì đám cưới truyền thống nên không có tuyên hệ mà thay bằng bái thiên địa.
Cô dâu mặc bộ váy cưới thêu hoa văn truyền thống của Trung Quốc, đầu đội khăn quàng vai phương hoàng, bên trên phủ một chiếc khăn vuông màu đỏ, kín đáo và xinh đẹp.
Còn Bạch Dận Ninh lại không mặc áo dài truyền thống mà khoác lên mình một bộ vest, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, dường như rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Tông Cảnh Hạo không có tâm trạng thưởng thức khung cảnh đám cưới này, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Lâm Tân Ngôn, vì có rất nhiều người nên không nhìn thấy bóng dáng cô ngay lập tức.
Ba mẹ bên nhà nữ cũng là nhân vật có quyền thế, lúc lên trên sân khấu phát biểu cũng tỏ ý hài lòng với con rể.
Bạch Dận Ninh ngoài vấn đề về chân ra thì năng lực cũng có, tướng mạo cũng ổn, đều rất xuất chúng.
Nếu nói đến khuyết điểm đáng tiếc nhất cũng chính là đôi chân không thể đi lại như người bình thường.
Mặc dù đám cưới tổ chức rất linh đình, nhưng cũng bỏ bớt nhiều tình tiết nhỏ, khi cô dâu phát biểu hoàn toàn không mời rượu.
Lâm Tân Ngôn đứng phía dưới màn đỏ ở bên trái lễ đường, im lặng nhìn lễ đường, bởi vì đứng khá gần nên cô có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô dâu, ngũ quan tinh tế, không có nét nào nổi bật, lần đầu nhìn cũng không đem lại cảm giác xinh đẹp cho lắm, ngược lại là kiểu càng nhìn lâu càng khiến người ta thấy dễ chịu.
Đôi mắt đó giống như hai giọt nước không vướng bụi bẩn, trong veo có thể nhìn thấy đáy.
Sau khi bái đường xong Bạch Dận Ninh dẫn cô dâu đi xuống dưới, bước về phía Lâm Tân Ngôn.
“Anh dẫn em đi đâu vậy?” Châu Thuần Thuần ngoan ngoãn đi theo anh ta, thấy hơi tò mò nên hỏi.
Bạch Dận Ninh cười: “Dẫn em đi gặp một người.”
Bọn họ nhanh chóng đến trước mặt Lâm Tân Ngôn, Bạch Dận Ninh cười giới thiệu với cô: “Đây là vợ tôi, Châu Thuần Thuần.”
Lâm Tân Ngôn lịch sự chào hỏi: “Chào cô.”
Châu Thuần Thuần chớp đôi mắt ngây thơ rồi nói: “Em từng gặp cô ấy.”
Bạch Dận Ninh cười nói: “Ồ, vậy sao, gặp ở đâu thế?”
Lâm Tân Ngôn cũng đang lục lại trí nhớ, nhưng vẫn không tìm thấy ký ức liên quan đến cô ấy.
Châu Thuần Thuần không biểu cảm gì, bình thản nói: “Vân Chi Tú, lúc em đặt bộ váy cưới đã từng gặp, một nhà thiết kế khác đón em và mẹ, cô ấy không để ý đến bọn em.”
Lâm Tân Ngôn đã hiểu ra, chẳng trách luôn thấy chiếc váy cưới trên người cô ấy rất quen, lúc này mới nhớ ra, thiết kế này cô từng nhìn thấy trong bản vẽ của Tần Nhã, đó là bản thiết kế đầu tiên mà Tần Nhã nhận sau khi Vân Chi Tú khai trương.
Nghe Châu Thuần Thuần nói như thế, cô mới nhớ ra.
Trí nhớ ngày càng kém, chả lẽ phụ nữ mang thai sẽ giảm trí nhớ thật sao?
Nhưng lúc mang thai Ngôn Hi và Ngôn Thần không hề có tình trạng này, hay là do cô quá mệt mỏi chăng? Mặc dù rất muốn về nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng quay lại thành phố C, nhưng đây là đám cưới của Bạch Dận Ninh, phải kết thúc xong mới có thể đi được.
“Đi vội quá nên không kip chuẩn bị quà cưới đặc biệt gì cho anh, chỉ có thể tặng lì hì to một chút, chúc hai người đám cưới vui vẻ.” Lâm Tân Ngôn cười nói.
Bạch Dận Ninh giả vờ giận: “Vậy là cô không có thành ý rồi, định đuổi tôi đi chỉ bằng một cái lì xì thôi sao?”
“Là anh không nói trước cho tôi, không phải tôi không chuẩn bị cho anh, nếu biết vị này là vợ của anh, lúc đó tôi đã bảo Tần Nhã không lấy tiền rồi, coi như là quà tặng cho vợ anh, hay là tôi gửi lại tiền đặt trang phục cưới cho anh nhé?”
Bạch Dận Ninh: “……”
Anh ta thiếu tiền như thế sao?
“Bây giờ tôi đã kết hôn rồi, cô vẫn còn bận tâm sao? Nói chuyện khách sáo thế?” Bạch Dận Ninh hỏi.
Lâm Tân Ngôn nhíu mày, anh ta không nghĩ đến cảm nhận của vợ mới sao? Sao lại ăn nói tùy tiện như thế chứ?
Cô không khỏi nhìn Châu Thuần Thuần, cô ấy không hề thấy ngạc nhiên bởi lời nói của Bạch Dận Ninh, luôn rất bình tĩnh, mở to mắt.
“Cô ấy……”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn Châu Thuần Thuần, giơ tay về phía cô, cô ngồi xuống ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay của anh ta, cười rồi nói: “Dận Ninh.”
“Em có thích anh không?” Bạch Dận Ninh hỏi.
Châu Thuần Thuần chân thành gật đầu: “Em thích.”
“Có phải cô ấy rất đơn thuần không? Giống như cái tên của cô ấy vậy?” Bạch Dận Ninh hướng ánh mắt về phía Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn mím môi không nói gì.
Bạch Dận Ninh giơ tay xoa nhẹ đầu Châu Thuần Thuần, cô rất lanh lợi, chỉ thích ngồi xổm bên cạnh anh : “Năm nay cô ấy tuổi nhưng chỉ có trí tuệ của đứa trẻ tuổi, rất đơn thuần, không hiểu sự đời, chưa từng trải qua sự tăm tối của nhân gian, là người đơn thuần nhất mà tôi từng gặp.”
Lâm Tân Ngôn: “……”
Cô không nói nên lời một lúc lâu, cô không biết rốt cuộc Bạch Dận Ninh muốn làm gì.
“Tên què đi với kẻ ngốc, có phải rất hợp không? Bạch Dận Ninh tự đùa với mình.
Lâm Tân Ngôn không thấy buồn cười, khẽ hỏi: “Tại sao lại lựa chọn thế này?”
“Có gì không tốt chứ? Cô ấy là cục cưng của nhà họ Châu, rất có ích cho sự nghiệp của tôi, chỉ là quá đơn thuần mà thôi, tôi gặp quá nhiều mưu mô quỷ kế rồi, lừa lọc lẫn nhau, có một người đơn thuần như thế nằm bên cạnh tôi, chí ít tôi cũng có thể ngủ ngon giấc, không sợ có người đâm một nhát lúc đang ngủ, tốt biết bao……”
Anh ta chưa nói xong thì nhìn thấy một người đàn ông bước đến từ trong đám đông, nụ cười càng sâu sắc: “Ngôn Ngôn, nể tình tôi vừa cưới, tặng tôi một món quà có được không?”
“Quà gì?” Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không nhận ra bóng người đang lại gần phía sau.
Chỉ là đang chìm trong nỗi kinh ngạc từ cuộc hôn nhân của Bạch Dận Ninh và Châu Thuần Thuần, nếu như cô Châu Thuần Thuần này là một người con gái không bình thường, cô ấy sẽ chẳng ý thức được điều gì, nhưng bây giờ……
Bạch Dận Ninh nhìn bụng của cô, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc khó nói rõ bằng lời, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười: “Cho tôi sờ đứa con của cô, tôi sợ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội có con, đây có thể là nguyện vọng duy nhất của tôi.”
Lâm Tân Ngôn: “……”
Cô cau mày lại.
“Cô không nói gì, xem như là đồng ý rồi nhé.” Nói xong anh ta liền giơ tay ra.
Lâm Tân Ngôn biết cô nên từ chối, cho dù là từ phương diện nào, cô cũng phải từ chối, nhưng lúc Bạch Dận Ninh đặt tay lên bụng cô, cô lại không lảng tránh ngay.
Không biết tại sao, chỉ là cảm thấy anh ta rất đáng thương, đúng vậy, là đáng thương, cô không tìm được hình dung từ nào khác.
Giống như người đáng thương không có cơm ăn, đang cầu xin cô, cô sẽ bố thí phần cơm của mình mà không hề do dự.
“Cô nói xem, nếu người đàn ông nhỏ mọn của cô nhìn thấy tôi làm thế nào, có khi nào anh ta sẽ giận sôi máu không?” Bạch Dận Ninh cười nói.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, vừa nghĩ đến người đàn ông ấy là sẽ nghĩ đến những tấm ảnh khó coi đó. Trong lòng khó chịu khó tránh khỏi thở gấp.
Cô không trả lời Bạch Dận Ninh mà nói: “Tôi nghĩ tôi phải về rồi.”
“Được, tôi nghĩ chắc tôi không cần sai người tiễn cô đâu.” Bạch Dận Ninh vui vẻ đồng ý, nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ.
Sắc mặt người đàn ông phía sau cô càng khó coi, anh ta càng vui, nụ cười càng rạng rỡ.
“Sao lại nói như thế?” Lâm Tân Ngôn luôn cảm thấy nụ cười của anh ta ‘không mang ý tốt’.
Bạch Dận Ngôn kéo tay Châu Thuần Thuần, nhìn phía sau cô rồi cười không nói gì cả.
Lúc này Lâm Tân Ngôn mới nhận ra, đằng sau mình có gì đó, liền từ từ quay người lại.