Chương : Điều ẩn giấu ban đầu
Cúp điện thoại, Lâm Tân Ngôn vẫn đứng im trước cửa sổ, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như thế, vẫn chỉ là một màu đen kịt không thể thấy gì.
“Mẹ.”
Lâm Hi Thần gọi cô.
Lâm Tân Ngôn xoay người, nhìn dáng vẻ tuấn tú đáng yêu của con trai, cười: “Gọi mẹ gì thế?”
Lâm Hi Thần buông chiếc máy tính bảng ra rồi chạy tới, ôm chân cô nũng nịu: “Mẹ, em gái ngủ rồi, hôm nay mẹ tắm cho con nhé?”
Cô nhéo khuôn mặt tròn như quả trứng của con trai, chiều chuộng nói: “Được.”
Lâm Hi Thần cười hì hì, nắm vạt áo Lâm Tân Ngôn, thầm hưng phấn trong lòng, không có cô em gái thích dính người kia tranh giành với cậu bé, rốt cuộc cậu có thể ở chung với mẹ được rồi.
Em gái mà dậy thì lại muốn bám lấy mẹ, khiến cậu không có thời gian ở chung với mẹ chút nào.
Lâm Tân Ngôn bật đèn phòng tắm, mở vòi nước nóng xả xuống bồn tắm.
Lâm Hi Thần đã bắt đầu cởi quần áo, lột sạch sẽ, trần trùng trục.
“Nước xong rồi.” Lâm Tân Ngôn nói rồi quay đầu, nhìn thấy con trai đã cởi đồ hết rồi, ánh mắt đảo qua cơ thể trắng trẻo của con trai.
Lâm Hi Thần đột nhiên phát hiện mình “…” Cậu đột nhiên che giữa hai chân, khuôn mặt đỏ bừng: “Mẹ.”
Lâm Tân Ngôn cố ý nói đùa: “Con trai mẹ còn biết ngượng nữa à?”
Lâm Hi Thần cúi đầu, khuôn mặt đỏ lựng lên.
Xấu hổ.
Lâm Tân Ngôn không đùa nữa, đi đến ôm con vào bồn tắm. Lâm Hi Thần trốn trong làn nước, chỉ lộ mỗi đầu. Lâm Tân Ngôn bóp dầu gội để gội đầu cho cậu, nhẹ nhàng lên xoa tóc.
Lâm Hi Thần nghiêm túc, ngồi xổm trong nước để Lâm Tân Ngôn gội đầu cho cậu. Cậu nhìn dáng vẻ dịu dàng của mẹ, gọi: “Mẹ ơi.”
“Hử?”
Lâm Hi Thần cười cười, không hề nói gì.
Trong lòng lại kiên định muốn tìm một người đàn ông tốt cho mẹ, chăm sóc cho mẹ.
Lâm Tân Ngôn cố ý dây bọt xà phòng lên mũi cậu bé, ai bảo cậu nghịch ngợm chứ, cố ý gọi cô nhưng lại chẳng nói lời nào, nhưng cô không biết cậu đã âm thầm quyết định tìm một người đàn ông tốt cho cô.
Chỉ là người đàn ông tốt không dễ tìm đến vậy.
Ngày cuối cùng của tháng bảy, Lâm Tân Ngôn đưa hai đứa trẻ về nước.
Bởi vì bên kia ở trong nước đã được sắp xếp xong xuôi, cô chỉ cần đưa hai đứa trẻ và một ít quần áo về là được.
Lâm Hi Thần rất bình tĩnh, không như Lâm Nhụy Hi, vui vẻ hay không đều thể hiện ở trên khuôn mặt hết, biết được đi bằng máy bay thì vô cùng hưng phấn, đây là lần thứ hai cô bé được đi máy bay, lần đầu tiên là lúc ba tuổi, hồi đó còn chưa nhớ được chuyện gì.
Cô gái bé nhỏ thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, sờ chỗ nọ chỗ kia, tay khua khoắng không ngừng.
Lâm Tân Ngôn cũng bó tay với cô bé.
Chỉ có thể kệ con bé loay hoay trong lòng, cũng may bên cạnh cô là Trang Tử Khâm và Lâm Hi Thần, không đến mức quấy rầy người khác.
“Mẹ, con muốn uống nước trái cây.”
Nhìn thấy tiếp viên hàng không đưa nước trái cây cho khách, Lâm Nhụy Hi cũng đưa tay đòi.
Hom nay Lâm Nhụy Hi mặc một chiếc váy màu lam nhạt, da dẻ trắng trẻo hồng hào, tóc đen nhánh thắt thành hai bím tóc, đôi mắt trong veo sáng ngời như thể biết nói.
“Bé muốn uống nước trái cây gì nào?”
Tiếp viên hàng không cúi người xuống, nhìn cô bé đáng yêu, ôn hòa hỏi.
Lâm Nhụy Hi chớp mắt, chỉ vào cái cốc màu xanh lá cây.
“Đây là nước kiwi, sẽ hơi chua đấy nhé.”
Tiếp viên hàng không giới thiệu.
Lâm Nhụy Hi có vẻ như không sợ chua, lại gật đầu tiếp.
Tiếp viên hàng không đưa nước kiwi cho cô bé. Có lẽ thấy cô bé quá đáng yêu nên hỏi: “Bé ơi, em tên là gì thế?”
Lâm Nhụy Hi cười toe toét, lộ ra hàm răng sữa trắng tinh: “Em là Lâm Nhụy Hi, mẹ và bà ngoại đều gọi em là Tiểu Nhụy.”
“Cái tên nghe rất hay.”
Tiếp viên hàng không tán thưởng nói.
Lâm Tân Ngôn vuốt tóc của cô bé.
“Con gái chị rất xinh đẹp.”
Tiếp viên hàng không cười.
“Cảm ơn.”
Lâm Tân Ngôn lễ phép gật đầu một cái.
Lâm Hi Thần nhìn thoáng về phía cô em gái rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không thích cách bắt chuyện như thế này.
Tiếp viên hàng không đẩy xe đưa nước đi không bao lâu thì vang lên thanh âm của cơ trưởng: “Hành khách đáp xuống thành phố B, nước Z vui lòng chuẩn bị, máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đông Thần sau mười phút nữa.”
Mười phút sau.
Máy bay hạ cánh, Lâm Tân Ngôn ôm Lâm Nhụy Hi đang nằm ngủ trong lòng cô, Trang Tử Khâm dắt Lâm Hi Thần. Cậu bé xuống máy bay là nhìn khắp mọi nơi, dò xét tất cả mọi thứ.
Nghĩ thầm trong lòng, đây chính là nơi mẹ sinh ra.
“Bà đi lấy hành lý.”
Trang Tử Khâm buông tay Lâm Hi Thần: “Con đi theo mẹ con ra cửa chờ bà nhé.”
“Vâng ạ.”
Không cần lo cho Lâm Hi Thần, cậu bé rất hiểu chuyện.
“Ngôn Ngôn.”
Hà Thụy Trạch đi về phía bọn họ, bên cạnh còn có Tần Nhã.
Bọn họ cùng đến đón Lâm Tân Ngôn.
Vì chuyện Hà Thụy Lâm bị từ hôn, Hà Thụy Trạch không về nước A mà ở lại trong nước để chăm sóc cho cô em gái đang có tâm trạng không tốt.
Gọi điện thoại cho Lâm Tân Ngôn thì biết chuyện cô về nước.
Lúc này mới đến đón cô cùng với Tần Nhã.
“Mệt không, anh bế giúp em.”
Hà Thụy Trạch đưa tay muốn đón đứa nhỏ trong lòng cô.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không cần, em không mệt, chúng ta đi thôi.”
Hà Thụy Trạch nhìn Lâm Tân Ngôn hai giây mới thu tay lại, từ lúc biết Lâm Tân Ngôn muốn về nước, hắn ta chưa từng nở nụ cười.
Ở nước A lâu như vậy mà cô chưa từng nói muốn trở về, thậm chí còn chẳng muốn về.
Thế nhưng từ sau khi gặp lại Tông Cảnh Hạo, cô lại muốn về nước.
Cô nói rằng cô chán ghét người đàn ông đó, thế nhưng lại làm ra hành vi có vẻ chẳng chán ghét lắm như vậy.
Tông Cảnh Hạo cũng từ hôn với Hà Thụy Lâm.
Nếu nói rằng trong chuyện đó không có liên quan gì đến nhau, hắn ta cũng không tin.
Đồng thời hắn cũng thầm sợ hãi.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắn không khỏi rơi vào người hai đứa trẻ.
Bàn tay xuôi dọc thân người đột nhiên nắm chặt.
Nếu Lâm Tân Ngôn biết hắn che giấu chân tướng lúc trước thì có thể hận hắn hay không?
Bây giờ nhìn thấy hai đứa trẻ đang lớn lên từng ngày, mâu thuẫn và áy náy trong lòng hắn càng ngày càng sâu.
Hai đứa trẻ dễ thương đến vậy, không ai là không thích cả.
Nếu lúc ấy hắn không nói dối, có lẽ Tông Cảnh Hạo sẽ nể tình mấy đứa trẻ mà ở bên Lâm Tân Ngôn.
Nhưng hiện tại xem ra là nhất định sẽ vậy rồi.
Vì sau khi Tông Cảnh Hạo gặp Lâm Tân Ngôn đã hủy bỏ đính hôn.
Có thể thấy được, Tông Cảnh Hạo có chút tình cảm với Lâm Tân Ngôn.
Nếu như ban đầu Hà Thụy Trạch không giấu diếm, bọn trẻ sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.
“Cậu ơi, cậu đang suy nghĩ gì thế?”
Lâm Hi Thần ngẩng đầu nhìn Hà Thụy Trạch đang mất tập trung, đưa tay kéo vạt áo hắn.
Hà Thụy Trạch tỉnh táo lại, vội vàng đáp một tiếng: “Không, không suy nghĩ gì.”
Hắn cúi đầu nhìn Lâm Hi Thần, đưa tay dắt tay cậu bé: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Hi Thần rút tay ra: “Tự con đi được.”
Cậu bé không ghét Hà Thụy Trạch, nhưng cũng không thích.
Hà Thụy Trạch hơi xấu hổ, ngón tay chà xát.
“Lâm Hi Thần!”
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy hành động của con trai, gọi cậu một tiếng: “Không được mất lịch sự, cậu quan tâm con mà.”
Lâm Hi Thần rũ mắt: “Con biết.”
Chỉ là cậu bé không thích bị Hà Thụy Trạch nắm tay.
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, đi trước đã.”
Hà Thụy Trạch đỡ vali hành lý mà Trang Tử Khâm đang kéo.
Trang Tử Khâm nhẹ nhàng cười: “Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Vâng.”
Trang Tử Khâm vẫn rất thích Hà Thụy Trạch.
Hà Thụy Trạch kéo hành lý đưa mọi người ra khỏi sân bay, Lâm Tân Ngôn lên xe của Hà Thụy Trạch, Trang Tử Khâm và Lâm Hi Thần ngồi trên xe của Tần Nhã ở phía sau.
Hà Thụy Trạch nhìn Lâm Tân Ngôn qua kính chiếu hậu, cô đang cúi đầu nhìn con gái say ngủ, dáng vẻ rất dịu dàng.
Bàn tay đang nắm vô lăng của Hà Thụy Trạch chợt nắm chặt lại, muốn nói điều gì đó với cô nhưng cuối cùng lại không mở miệng nữa.
Nơi Lâm Tân Ngôn ở là do Tần Nhã sắp xếp, khá gần cửa hàng, tiện cho cô đi làm.
Đến chỗ ở, cất hành lý, Hà Thụy Trạch nói hắn đã đặt nhà hàng dùng cơm, đón gió tẩy trần cho Lâm Tân Ngôn, trong nhà toàn là đồ mới, không thể nấu cơm được.
Lâm Tân Ngôn còn chưa nói gì, Trang Tử Khâm đã đồng ý thay cô.
Lâm Tân Ngôn cũng không tiện từ chối.
Cất hành lý xong, một đoàn người lại lên xe, đi đến nhà hàng mà Hà Thụy Trạch đã đặt bàn từ trước.
Hà Thụy Trạch đặt phòng bao khá lớn, bọn họ có năm, sáu người nhưng cũng không ngồi đầy bàn được, rất rộng rãi.
“Con đi toilet.”
Lâm Hi Thần trượt xuống ghế.
“Bà với con cùng đi nhé.”
Trang Tử Khâm sợ cậu bé không tìm đường được.
“Không cần đâu ạ, con biết đường rồi.”
Lâm Hi Thần khoát tay áo, tự đi ra ngoài.
Cậu bé hỏi người phục vụ, tìm vị trí nhà vệ sinh.
Sau khi vào nhà vệ sinh, cậu mới phát hiện chỗ này không có bồn tiểu dành cho trẻ con, của người lớn thì lại quá cao.
Cậu bé cau mày, dáng vẻ cực kỳ khổ não.
“Nhóc con.”
Một thanh âm trêu chọc vang lên sau lưng cậu bé.