Chương : Chuyện hài hước của Tông Cảnh Hạo
“Ừm.” Quan Kình lạnh nhạt ừm một tiếng.
Xe của anh ta đang bảo trì, hôm nay anh ta đến đây làm việc, nhân tiện tự mình đến mở.
Quan Kình là khách hàng quen thuộc ở đây, chiếc xe việt dã của anh ta và một chiếc coupe đều mua ở cửa tiệm này.
Đối với khách hàng quen hoặc là những khách hàng giàu có, giám đốc vẫn luôn rất kính trọng.
Lâm Tân Ngôn thích một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, dù là kiểu dáng hay nột thất, đặc biệt là chỉ số an toàn đều vô cùng phù hợp với yêu cầu của cô.
“Xin hỏi, có thể lái thử chiếc xe này không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Mấy nhân viên bán hàng đang ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, có người đang gọi điện thoại, nghe thấy câu hỏi của Lâm Tân Ngôn, một nữ nhân viên lạnh lùng nói: “Không được.”
“Đây không phải mua xe, đang mua bực vào người.” Vu Đậu Đậu nhỏ giọng nói.
Lâm Tân Ngôn cũng không biết phải làm sao chỉ cười một tiếng.
Giờ có muốn tiêu tiền cũng không tiêu được, cảm thấy rất bực bội.
“Xe của anh đây.” Giám đốc đưa chìa khóa: “Xe đã đỗ ở cửa.”
Quan Kình nhận lấy chìa khóa, lúc đi tới cửa, nhìn thấy qua cửa kính bóng người giống Lâm Tân Ngôn, quay đầu lại đã thấy Lâm Tân Ngôn đang cùng Vu Đậu Đậu nói chuyện.
Người này chẳng phải là người đàn ông mà hôm đó quấy rầy cô ấy sao?
Sao hôm nay quan hệ của hai người lại tốt như vậy chứ?
“Hay là chúng ta đi thôi, đến cửa hàng khác xe lần nữa, những chỗ bán xe cũng không chỉ có mỗi cửa hàng này.” Vu Đậu Đậu đến gần cô, nhỏ giọng nói.
“Tôi rất thích chiếc xe này.” Lâm Tân Ngôn đã nhìn trúng chiếc xe này.
Cử động của Vu Đậu Đậu nhìn từ góc độ của Quan Kình, lại cảm giác như có chút thân mật.
Chân mày của anh ta cau lại.
Muốn kéo Vu Đậu Đậu ra, nhưng suy nghĩ một chút lại không làm gì, chỉ lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Tông Cảnh Hạo.
Nếu như trước đây anh ta vẫn không hiểu rõ tấm lòng của Tông Cảnh Hạo, anh kiên quyết hủy bỏ đính hôn cùng với Hà Thụy Lâm, có thể thấy được anh quan tâm đến Lâm Tân Ngôn.
Nếu như anh nhìn thấy Lâm Tân Ngôn cùng người đàn ông khác gần gũi với nhau, liệu có tức giận hay không?
Quan Kình càng nghĩ càng cảm thấy vui thích.
Chuyện hài hước của Tông Cảnh Hạo khó khăn lắm mới được xem.
Đây quả là cơ hội, vừa nghĩ anh ta vừa bấm nút gửi.
Sau đó lại còn bổ sung thêm câu: Tôi ở cửa hàng xe S, thấy Lâm Tân Ngôn cùng một người đàn ông đang trong cửa hàng mua xe, có cử chỉ thân mật với nhau.
Gửi xong, Quan Kình cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi cửa tiệm.
Quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn và Vu Đậu Đậu, cười một tiếng, trong lòng thầm suy nghĩ nếu như Tông Cảnh Hạo nhìn thấy ảnh này thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Thật mong chờ.
Tâm trạng của Quan Kình rất tốt, ngân nga trong miệng bài hát nào đó, đang nhấn nút khởi động, vừa định đi, điện thoại di động đã reo lên.
Anh ta lấy điện thoại ra nhìn, là số của Tông Cảnh Hạo.
“Nhanh như vậy sao?” Mới đó thôi mà đã gọi điện thoại đến rồi?
Quan Kình hắng giọng, nhận điện thoại: “Tổng giám đốc Tông.”
“Cậu ở đâu?” Trong giọng nói của anh mang theo sự tức giận.
Thấy cô cùng người đàn ông khác có cử chỉ thân mật, anh chỉ cảm thấy trong lồng ngực giống như bị một cơn giận chèn ép, không thể thoát ra được, đè nén khó chịu.
“Cửa hàng BCS.” Quan Kình nói thật.
“Cậu ở đó canh chừng cho tôi.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Quan Kình thở ra một hơi, nhìn vào điện thoại bị ngắt đứt: “Đây là tức giận sao?”
Anh ta giơ điện thoại lên, vừa mới xuống xe, đã nhìn thấy Lâm Tân Ngôn cùng Vu Đậu Đậu đang đi đến cửa, dáng vẻ muốn đi ra ngoài, anh ta lại ngồi trở lại trong xe, Tông Cảnh Hạo bảo anh ta phải trông chừng người ta, giờ anh ta không biết phải nói thế nào?
Không được, anh không thể để cho bọn họ rời đi như vậy được.
Đến khi Lâm Tân Ngôn và Vu Đậu Đậu đi ra, anh ta mới xuống xe đi vào từ cửa bên trái, đến phòng quản lý.
Giám đốc nhìn thấy Quan Kình liền vội vàng đứng lên, chào mời: “Xe có vấn đề gì ?”
“Không có.”
Quan Kình đưa tay ra với ông ta: “Ông lại đây.”
Giám đốc nhanh chóng đi đến.
“Ông có thấy hai người bên ngoài kia không.” Quan Kình chỉ ra Lâm Tân Ngôn và Vu Đậu Đậu đang đi bên ngoài.
Giám đốc gật đầu: “Nhìn thấy.”
“Vừa rồi hai người bọn họ xem xe ở trong cửa hàng, bây giờ, ông đến giữ họ ở lại đây.”
Hả?
Giám đốc còn chưa hiểu rõ gì cả.
Thấy hai người kia đã chuẩn bị đi xa, Quan Kình lạnh mặt: “Sao, không làm được à?”
“Được chứ.” Giám đốc này cũng là từ giám đốc bình thường mới ngồi được lên chức vụ hiện giờ.
Quan Kình này không chỉ giàu có, còn là người ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo, mới có thể cung kính với anh ta như thế.
Người như này không thể đắc tội được.
Giám đốc rất có mắt, vừa ra khỏi phòng làm việc, dường như là đang chạy chậm để đuổi theo Lâm Tân Ngôn và Vu Đậu Đậu.
“Hai người chờ một chút.” Giám đốc gọi bọn họ.
Lâm Tân Ngôn nghe thấy có người gọi mình dừng lại, quay đầu, đã thấy một người đàn ông mặc đồ tây màu đen, đoán chừng hơn tuổi, bụng bia, nụ cười trên mặt lại vô cùng thân thiện.
“Hai người vừa ở trong cửa hàng của chúng tôi xem xe sao?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
“Có nhìn trúng chiếc nào chưa?”
“Có.” Lâm Tân Ngôn chân thành trả lời.
Giám đốc thở phào nhẹ nhõm, thấy thích sao, vậy thì sẽ có cơ hội giữ hai người ở lại trong cửa hàng, cười hỏi: “Vậy đã mua chưa?”
“Chúng tôi cũng rất muốn mua nhưng là mấy người không có bán.” Vu Đậu Đậu tức giận.
“Anh cứ nói đùa, cửa hàng của chúng tôi bán xe, anh muốn mua, chúng tôi sao lại có thể không bán chứ.” Nét mặt của người quản lý luôn giữ nụ cười.
Mặc dù dáng người béo tròn, nhưng nói chuyện cũng rất xuôi tai.
“Nhân viên bán hàng của cửa hàng các ông, coi thường chúng tôi.” Vu Đậu Đậu chỉ vào mình cùng Lâm Tân Ngôn: “Thấy chúng tôi giống những người không mua nổi xe, nên cũng không thèm để tâm, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, cũng không có ai để tâm đến, trước kia vẫn luôn nghe nói, khách hàng là thượng đế, hôm nay tôi mới biết những câu này đều là sai, không phải tất cả khách hàng đều là thượng đế, cũng chỉ là nhìn mặt để bắt hình dong, chúng tôi không phải là những thượng đế có tiền, cho nên cũng không cần phải để ý.”
Cơn giận kìm nén trong lòng Vu Đậu Đậu nhân cơ hội này mới nói ra hết.
“Lần đầu tiên đến đây, muốn mua xe, bán xe cũng không bán, ông nói xem có còn ra thể thống gì không?”
“Có chuyện này sao?” Sắc mặt ông giám đốc trầm xuống, vô cùng bất mãn: “Chờ chút nữa tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ.”
Giám đốc lại thay bằng vẻ mặt vui vẻ: “Anh đã thích chiếc xe nào, cứ nói với tôi, tôi sẽ tự mình phục vụ, tôi là quản lý của cửa hàng này, không phục vụ tốt là trách nhiệm của tôi, nếu như hôm nay anh có thể mua được xe trong cửa hàng của chúng tôi, tôi sẽ cho hai người được hưởng ưu đãi cao nhất.”
“Được rồi.” Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một chút, thấy giám đốc này cũng rất có thành ý.
Giám đốc đi theo bên cạnh Lâm Tân Ngôn, giới thiệu xe của cửa tiệm: “Xe của chúng tôi, chất lượng tuyệt đối được bảo đảm, có danh tiếng, cô có thể lên mạng để tìm, hàng năm doanh số tiêu thụ đều đứng đầu bảng.”
Lâm Tân Ngôn cười.
Giám đốc đẩy cửa ra hiệu ý mời Lâm Tân Ngôn đi vào: “Tiểu Trương, đi rót hai ly cà phê đến đây.”
Nghe được giọng nói của quản lý, nữ nhân viên bán hàng đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy hai khách hàng giản dị vừa rời đi, nhíu mày lại: “Giám đốc đang làm gì vậy?”
Nhân viên khác cũng ngẩng đầu lên nhìn: “Hay là giám đốc cảm thấy có khả năng.”
Nhân viên này cũng đang có khách hàng trong tay, vừa rồi còn gọi điện thoại nói chuyện, có lẽ cũng sắp thành công, so với những khách hàng này, nhìn không hề giống với những người có tiền, sự nhiệt tình dĩ nhiên là dành cho khách hàng trên tay..
“Trời ơi, bọn họ nào có giống như những người có thể mua được BC?” Nữ nhân viên nhếch miệng: “Nói không chừng là giám đốc đã thấy người phụ nữ kia có dáng người đẹp nên mới lấy lòng.”
“Mời ngồi.” Giám đốc kéo ghế ra.
Tiểu Trương bưng cà phê lên.
“Anh đã nhìn trúng chiếc xe nào?” Giám đốc hỏi.
“Chiếc kia.” Vu Đậu Đậu chỉ vào chiếc xe thương vụ bảy chỗ kia.
“Bên này có thể đi thử, anh có thể đi thử một chút, chiếc xe này cũng có chỉ số an toàn cao nhất, chỗ ngồi nào cũng có túi khí, có nhiều xe chỉ trang bị ở ghế trước, nhưng xe này trước sau đều có, hơn nữa còn có chức năng tự động phanh, nếu như gặp phải điều gì, đường trơn trượt, nó sẽ tự động khó bốn bánh, để xe dừng lại.”
Vu Đậu Đậu trợn mắt: “Không phải là nói không được thử sao?”