Công Lược Trái Tim

chương 967

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Xinh đẹp.

Niya che miệng cười khẽ.

Song Eun nhìn cô chằm chằm “Con cười gì thế?”

“Con cười có đẹp không ạ?” Niya tiếp tục che miệng lại.

Song Eun: “…”

Anh nhìn trời không biết nói gì, đây là con của ai thế?

Tông Ngôn Hi bị đứa trẻ này chọc cười.

Nhờ Song Eun dẫn đường, Tông Ngôn Hi và Niya ngồi đằng sau cái gì cũng không cần lo.

“Cô Tông Ngôn Hi, cô có muốn đi nơi nào không?” Song Eun nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Tông Ngôn Hi suy nghĩ: “Tôi muốn đi thắp nhang.”

Người Thái Lan rất tin phật.

“Được.” Song Eun tiếp tục lái xe.

Không lâu sau xe dừng lại.

Sau khi xuống xe Tông Ngôn Hi liền cảm giác được văn hoá Phật giáo của Thái Lan, mỗi một góc ở nơi này, đều mang đầy hơi thở văn hoá Phật giáo nồng nàn, có hơn hai trăm bảy mươi ngôi chùa ở Chiang Mai, hầu như cách mấy bước chân sẽ có một ngôi chùa, mà mỗi ngôi chùa đều có một phong cách riêng, nguy nga lộng lẫy, còn một số ngôi chùa cũ vẫn còn đang trong quá trình tu sửa.

Song Eun ôm Niya dẫn theo Tông Ngôn Hi đến một trong ba ngôi chùa lớn ở Chiang Mai là Bạc Tân Tự.

Còn chưa đi vào, đã ngửi thấy được nồng nặc mùi hương nhang đèn.

Mây khói lượn lờ, rất nhiều du khách ở đây dâng hương lễ phật.

Tông Ngôn Hi mua nhang: “Tôi vào đây, hai người đợi tôi một chút.”

Song Eun gật đầu.

Cô đi vào đại điện, điều đầu tiên đập vào mắt là bức tượng Phật bằng vàng, ngực trước lộ ra, đầu gối bắt chéo, tay cầm phật châu, ở trên cao nhìn xuống mọi người.

Tông Ngôn Hi thắp nhan, quỳ trên đệm hương bồ, tay khép lại thành hình chữ thập thành tâm khấu bái, cầu nguyện trong lòng, phù hộ cha mẹ tôi an khang trường thọ, còn có, cái thai đã từng trong bụng tôi, đứa trẻ chưa từng có cơ hội đến với thế giới này, hi vọng nó sớm ngày siêu thoát, đầu thai đến một gia đình tốt, bình an ra đời.

Khấu bái xong cô đem nhan cắm vào trong lư hương.

Cô đi ra, thấy Song Eun đang mua đồ, dùng lá màu xanh bao lại, để trên lửa nướng, cũng không biết là gì.

“Anh đang mua gì thế? “ cô hỏi.

Niya giành đáp: “Là thanh quả, ăn rất ngon ạ.”

“Cô nếm thử đi. “ Song Eun đưa cho cô.

Tông Ngôn Hi nhận rồi nói “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí, không cần khách khí, chúng ta đều là người một nhà cả mà.” Niya vẫy tay.

Tông Ngôn Hi cụp mắt xuống, cảm thấy hơi ngại ngùng.

Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc vài ngày, cũng xem như là có quen biết với Song Eun, nhưng chỉ có thể là bạn bình thường, luôn bị Niya làm cho “mập mờ” làm cô cảm thấy không thoải mái.

“Đang ăn không được nói chuyện.” Song Eun ôm cô lên.

Niya ghét sát vào tai anh “Bố ơi, chân chị ấy lành lại rồi, thì sẽ rời đi, bố không theo đuổi chị, sẽ không còn cơ hội nữa.”

Song Eun: “…”

“Không cho nói bậy.”

“Con có nói bậy đâu, nếu ba thú vị một chút, thì không đến nổi đến giờ vẫn còn độc thân, con chỉ vì muốn giúp ba thôi.” Niya thở dài một tiếng: “Xem ra, vẫn cần con ra tay.”

“Con muốn làm cái gì? “ Song Eun đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Giây tiếp theo lập tức ứng nghiệm, cô nhìn Tông Ngôn Hi cười mỉm: “Nãy chị đi thắp nhang đã cầu nguyện gì thế?”

Tông Ngôn Hi hơi khựng lại, vẫn chưa biết trả lời như thế nào, Niya lại nói: “Có phải là cầu hôn nhân không?”

Tông Ngôn Hi: “…”

Song Eun Mutisha: “…”

Trong lòng cùng một suy nghĩ, con bé này sắp thành tinh rồi phải không?

Mới tí tuổi mà lại tỏ ra vẻ biết rất nhiều chuyện vậy.

“Không phải.” Tông Ngôn Hi nhéo mặt cô bé: “Bé con, phải có bộ dạng của trẻ con, em có biết không?”

Niya cắn răng, tiếp tục nói: “Bố em thì sao ạ?”

Song Eun Mutisha: “…”

Anh bịt lấy miệng của Niya.

Tông Ngôn Hi biết Niya muốn nói điều gì, một lòng một dạ muốn tìm vợ cho Song Eun Mutisha.

“Bố em đương nhiên là rất tốt, nhưng mà chị với bố em không hợp nhau, chị không thích hợp trở thành mẹ của em đâu.” Tông Ngôn Hi từ chối dứt khoát không cho Niya nhắc đến vấn đề này nữa.

“Tại sao ạ?” Niya đẩy đẩy tay Song Eun Mutisha.

Tông Ngôn Hi không giải thích, đút một miếng bánh mochi vào miệng cô bé.

Niya bụm lấy miệng.

Bọn họ đi dạo trên các con phố, sự tinh hoa của thành phố Chiang Mai là nằm ở nhịp sống chậm rãi và thong thả, chầm chậm tìm hiểu và chậm rãi lĩnh hội, và những nụ cười của người Chiang Mai, đây mới chính là Chiang Mai thực sự.

“Con muốn cái này.” Niya nhìn thấy một sạp bán đồ chơi, giơ tay cầm lấy một món đồ chơi nhỏ.

Song Eun Mutisha rất chiều cô bé, liền mua cho cô bé.

Tông Ngôn Hi cười, thật lòng cảm thấy Niya rất là may mắn, gặp được Song Eun Mutisha.

Anh là một người chưa kết hôn, lại có lòng yêu thương như vậy, thật sự rất hiếm thấy.

Đi ngang qua tiệm vải, tiệm trang trí rất là cao sang, trên bảng hiệu có ghi chuyên kinh doanh vải Thái.

Tông Ngôn Hi bước vào tiệm.

Cô nhìn trúng một chiếc áo choàng, màu xám nhạt, màu sắc óng ánh, sờ vào rất mềm mịn và mát tay.

“Áo choàng này chắc chắn một trăm phần trăm làm từ vải Thái, trừ tiệm nhà tôi ra, cô rất khó có thể tìm thấy loại vải nào chất lượng như thế này đâu.”

Tông Ngôn Hi nhìn ra ngay, bởi vì Lâm Tân Ngôn rất hiểu biết về các loại vải, cô tai nghe mắt thấy, cũng nhìn ra được một ít.

Cô nghe nói vải Thái bây giờ rất hiếm gặp, bởi vì thời gian làm ra nó rất lâu, mà giá lại cao, loại vải này sờ lên quả thực không tệ.

“Chị thử mặc lên xem có đẹp hay không?” Niya gào lên.

Tông Ngôn Hi cười, nói: “Được.”

Chất vải mềm mịn như thế này, mặc lên canh canh rất thoải mái.

“Đẹp lắm.” Niya cười nói

Cô soi gương, gật đầu, nói: “Chị cũng rất thích.”

“Gói lại giúp tôi với.” Cô đưa cho nhân viên.

Nhân viên nhận lấy cái áo và đến quầy tính tiền, Tông Ngôn Hi cũng đi theo, lấy bố tiền ra thanh toán.

“Thưa chị, anh kia đã thanh toán rồi ạ.”

Tông Ngôn Hi ngẩng đầu.

Song Eun Mutisha nhìn cô: “Tặng cho cô đó.”

“Nhưng mà…”

“Cô giúp tôi chăm sóc Niya, xem như là tiền lương đi.” Song Eun Mutisha nói.

Tông Ngôn Hi cảm thấy ngại: “Nhưng mà tôi cũng không chăm sóc gì con bé nhiều…”

“Cô dạy nó vẽ.”

Tông Ngôn Hi: “…”

“Được thôi, cảm ơn anh”

“Không có gì”

“Chị khoác lên đi.” Niya nói

Tông Ngôn Hi lấy áo từ trong hộp ra khoác lên người.

Niya kéo tay Song Eun Mutisha nói: “Bố ơi, nhìn kìa, có đẹp không bố?”

Ánh mắt Song Eun Mutisha dừng trên người Tông Ngôn Hi, cô kế thừa tất cả ưu điểm của bố mẹ cô, ngũ quan tinh tế, làn da trắng trẻo, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như lần đầu tiên gặp cô.

Chỉ là trên người cô ít đi một chút ánh sáng, không như lúc mới gặp cô ánh sáng ấy nhìn rất rõ ràng.

“Bố, bố ơi, bố nói gì đi.” Niya lắc lắc ống tay áo của anh.

Song Eun Mutisha giật mình, nói “Đẹp lắm.”

Niya cười.

Ngoài cửa sổ thuỷ tinh kia, Phayam đang shopping cùng với bạn thân của mình, nhìn thấy ba người đang ngồi ở bên trong đang cười cười nói nói.

“Ủa, đó là Song Eun Mutisha phải không? Người phụ nữ bên anh ta là ai vậy? Anh ta có bạn gái rồi sao? Hay là người nước ngoài?” Bạn thân của Phayam cũng nhìn thấy.

“Đó không phải là bạn gái của anh ta, chỉ là người ở nhờ.” Phayam liếc mắt nhìn bạn mình.

“Nhưng mà nhìn kiểu gì cũng thấy hai người bọn họ rất là thân thiết, Song Eun Mutisha lạnh lùng có tiếng, bây giờ lại đi dạo với bạn gái, cậu có thấy bình thường không?” Bạn thân cô nói tiếp: “Ở nhờ sao? là Song Eun Mutisha nói với cậu như vậy sao? Điều này mà cậu cũng tin à?”

Phayam nhăn mày: “Là sao?”

“Ý của tớ là, hai người họ không đơn giản.” Bạn thân cô nói.

Phayam nắm chặt tay: “Song Eun Mutisha sẽ không lừa tớ đâu.”

Nói xong cô xông vào bên trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio