Công Lược Trái Tim

chương 972

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Không xúc phạm.

Cô mơ thấy toàn thân mình bị trói, không thể di chuyển được, bị ném vào ngọn lửa lớn.

Cô tuyệt vọng kêu cứu nhưng không thể nói được.

Cô đã kinh hãi, khiếp sợ.

Sau khi rửa tay Niya hỏi Song Eun Mutisha về Tông Ngôn Hi.

Song Eun Mutisha nói chị ấy đang ngủ.

“Con đi xem xem thế nào.”

“Không được.” Song Eun Mutisha chối từ: “Đợi cô ấy thức dậy đã.”

“Con chỉ nhìn qua một lát thôi, không phiền chị ấy đâu mà, nếu thấy lo lắng thì bố đi cùng với con đi.” Niya kéo Song Eun Mutisha nói.

Anh ấy do dự thì Niya lại nói: “Chị ấy đang ngủ mà, không biết gì đâu ạ.”

Nói xong mặc cho Song Eun Mutisha đồng ý hay không. Con bé kéo anh vào phòng.

Song Eun Mutisha: “…”

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Niya ra hiệu cho Song Eun Mutisha im lặng.

Song Eun Mutisha “…”

Anh bị Niya kéo đi tới bên giường, Tông Ngôn Hi cuộn tròn, ngủ trong tư thế phòng thủ, trên đầu cô đổ rất nhiều mồ hôi trông có vẻ vô cùng đau đớn.

Niya chau mày lo lắng, chị ấy có nóng không?

Trong phòng có nóng đâu.

Tại sao chị ấy lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?

Tông Ngôn Hi đang loay hoay trong giấc mơ thì nhìn thấy bóng người qua ánh lửa, cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của người đó, chỉ thấy được một thân hình rất mảnh mai.

Chị ấy cố gắng nắm lấy người đó, dùng hết sức lực hét lớn: “Cứu tôi… cứu tôi với…”

Niya chớp mắt “Chị ấy đang nói gì vậy”

Song Eun Mutisha đi đến, có lẽ chị ấy gặp ác mộng, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai của chị ấy: “Cô Ngôn Hi.”

“Cứu tôi…”

Cô nhìn thấy người đàn ông đang đi tới, hình dáng của anh ta từ từ hiện rõ, và cô ta vươn tay nắm lấy anh ta…

Cô đột ngột mở mắt ra, thở hổn hển, tỉnh mộng.

Điều đáng chú ý là nét mặt của Song Eun Mutisha lúc này, trông rất lo lắng, nhìn cô ấy với dáng vẻ rất quan tâm.

Cô ấy mất mấy vài phút để tỉnh táo.

Tông Ngôn Hi ngồi bật dậy, thấy tay của mình đang nắm lấy cánh tay của Song Eun Mutisha, cô vội buông tay ra: “Xin lỗi anh…”

“Không sao.” Song Eun Mutisha đi lấy khăn mặt đưa cho cô: “Cô lau mồ hôi đi.”

Tông Ngôn Hi nắm lấy khăn và cầm nó trong tay, cô vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng này, từ trước đến nay cô chưa bao giờ có một giấc mơ như vậy

Cảnh trong mơ sao mà chân thật đến thế.

Thật sự là bây giờ trên người cô vẫn đang cảm thấy bỏng rát.

Thấy cô bất động, Song Eun Mutisha đưa tay ra lau mồ hôi trên trán cho cô, ngay khi ngón tay chạm vào trán cô, Tông Ngôn Hi giật mình rụt lại.

Không ngờ lại có sự động chạm đột ngột này.

Bàn tay của Song Eun Mutisha hững hờ giữa không trung.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai đều có chút hụt hẫng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên huyền ảo.

Song Eun Mutisha thu tay lại xin lỗi vì hành động đột ngột đó của mình: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý xúc phạm.”

“Không sao đâu.” Tông Ngôn Hi định thần lại, quay mặt đi. Lau mồ hôi trên trán, động tác của cô có chút hỗn loạn, cô bối rối không thể giải thích được. Về phần cô bối rối cái gì, chính cô cũng không biết.

“Em đi hái trái cây, Sally đã rửa sạch, chị dậy rồi thì ăn một chút.” Niya nói.

Tông Ngôn Hi quay sang nhìn Niya, cố ý tránh ánh mắt của Song Eun Mutisha, và nói: “Được.”

Niya mỉm cười: “Vậy thì em sẽ đợi mọi người ở bên ngoài.”

Nói xong, cô ta liền chạy ra ngoài.

Song Eun Mutisha và Tông Ngôn Hi bị bỏ lại trong phòng.

Hai người đều không nói nên lời.

Một loại cảm xúc khó tả đang bao trùm căn phòng.

Cả hai im lặng, hình như không biết nói cái gì.

Dường như đang cố tình né tránh nhau.

“Cái đó…”

“Tôi…”

Hai người nói cùng một lúc, và cùng im lặng.

“Anh nói trước đi…”

“Cô nói trước đi…”

Thật là tình cờ.

Tông Ngôn Hi đã phá vỡ không khí căng thẳng này trước, và cười khan: “Niya, con bé thật là đáng yêu.”

Cô đang tìm chủ đề khác để nói.

Song Eun Mutisha có vẻ ngờ ngợ rồi gật đầu.

“Ting, ting”

Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, cô đi lấy điện thoại: “Tôi nghe điện thoại đã.”

Song Eun Mutisha gật đầu, xoay người bước ra ngoài.

Cuộc gọi đến từ Cố Hiềm.

“Em không ở thành phố B à?”

“Ừ.” Tông Ngôn Hi đáp lại.

“Thảo nào anh không tìm thấy em.”

“Anh về khi nào?” Cô hỏi.

“Anh mới về, đang làm thủ tục từ chức.”

Tông Ngôn Hi dường như nghe thấy sự buồn rầu trong lời nói của anh ta: “Tại sao?”

“Mẹ anh phát hiện anh đi tìm ông ấy, vì vậy anh không được phép trở lại Trung Quốc.”

“Vậy anh…”

“Đừng nói nữa, anh nghĩ bà ấy thật sự không muốn nhắc tới. Anh không muốn bà ấy khó chịu về chuyện này nữa.”

Tông Ngôn Hi sẽ không ép anh ta làm điều đó nữa.

“Em sẽ gặp anh nếu có cơ hội.” Tông Ngôn Hi nói.

“Được.”

Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống, cô ngây ngẩn cả người.

Mơ hồ cảm thấy có lẽ trước đây mẹ của Cố Hiềm và Quan Kình có vướng mắc gì đó, nhưng tại sao bà ấy lại sợ Cố Hiềm đi tìm bố của mình.

Nhưng bây giờ người trong cuộc đã quyết định vậy, cô ấy không thể nói gì khác, cứ để vậy.

Quan Kình bây giờ đã có gia đình, thật tốt nếu không biết điều này.

Cô mang giày vào và bước ra ngoài.

Sally gọt trái cây, Niya gắp cho Song Eun Mutisha một miếng, thấy cô đi ra liền hét lên: “Lại đây, nếm thử cái này là do em hái đó.”

Tông Ngôn Hi mỉm cười: “Em hái thì đương nhiên là ngọt rồi?”

“Tất nhiên rồi ạ.” Niya trả lời.

Tông Ngôn Hi ngồi trên ghế sô pha và lấy một cái.

Cắn vào miệng mềm ngọt.

“Trái mà Niya hái ngọt hơn trái mua nhiều.”

Niya cười vui vẻ, lộ ra một hàng răng trắng đều tăm tắp.

Cô bé này luôn thích cười, khiến người nào nhìn vào cũng vô cùng vui vẻ, cười theo cô.

Song Eun Mutisha nhìn khóe môi của Tông Ngôn Hi, một nụ cười hiện trên khuôn mặt cô, cô đưa tay vén mái tóc bù xù của mình ra phía sau tai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio