Công Ngọc

chương 124: thái tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thấy chiếu như thấy Thiên tử."

...

Hơn trăm chiếc chiến hạm mới chế ra đã đến Lạc Ngâm đàm. Loại chiến hạm này có thể mang trăm người, hộ giáp được làm từ đồng dày, cứng rắn không thể phá vỡ. Khải binh sĩ khí phấn chấn, chỉ đợi chủ soái phát hiệu lệnh, viện quân vừa đến là có thể qua sông quét ngang Tam Quận.

Xuân phía Nam ấm dần, dưới giáp sắt của Ngụy Dịch chỉ có hai cái áo đơn. Hắn mới nhận được phong thư nhà, còn đang đứng đón gió trên boong thuyền nhỏ nhắn mà đọc.

Giấy ngắn tình dài, đầu ngón tay Ngụy Dịch còn vương ấm áp, vui vẻ nói với Tào Vấn Thanh: "Kế của A Phác thành, tám mươi ngàn Hạ Lan binh đã đi vào nội cảnh Biên Châu, ít ngày nữa là có thể tới trợ giúp Duẫn Châu!"

Tám vạn nhân mã không coi là nhiều, nhưng Đại Khải và Nam Ân giao chiến đã gần nửa năm, hai quân đều vô cùng mệt mỏi, chỉ cần chừng ấy nhân mã cũng đủ để áp đảo một phương khác.

Tào Vấn Thanh bình tĩnh nhìn về phía mặt nước: "Xem ra chỉ cần Hạ Lan tướng quân có thể thuận lợi đến Duẫn Châu, thắng cuộc đã có thể định ra rồi."

Làn sóng tăng vọt, đèn đuốc trên boong thuyền lúc sáng lúc tối.

Ngụy Dịch nghe xong lời này bỗng cau chặt mày lại, nghĩ tới điều gì, lập tưc bước nhanh vào trong khoang vén rèm lên, tìm kiếm toàn bộ mật báo mấy ngày nay. Hắn tự mình tìm một lúc lâu trên bàn sách, dường như vẫn không tìm được thứ hắn muốn tìm.

"Hoàng Thượng muốn tìm cái gì?"

"Gần đây Tam Quận cũng không đưa mật báo tới." Ngụy Dịch chống một tay đứng dậy.

Tào Vấn Thanh cũng nhíu mày lại.

"Nếu như Liễu Hữu trở lại Tam Quận, không thể sóng êm gió lặng như vậy, thám tử nằm vùng tại Tam Quận ắt sẽ báo lại." Thanh âm Ngụy Dịch như phát chìm: "Mà bây giờ Hạ Lan Quân đã quy hàng Đại Khải, ngươi nói xem y còn ở lại Bắc Cảnh làm gì?"

Tào Vấn Thanh trầm ngâm một lúc lâu, không dám nghiền ngẫm.

Liễu Hữu không thể lôi kéo Hạ Lan Quân chiến đấu vì Nam Ân, mắt thấy quân địch thế lớn, y tất sẽ chó cùng rứt giậu, mà người này làm việc không chừa thủ đoạn nào, không thể không đề phòng. Trước mắt, Hạ Lan Quân đã rút khỏi Thiên Hành quan, giữa Bắc Cảnh và Trung Nguyên cũng thiếu mất một bức bình phong. Nếu như y nhân cơ hội này khuyên bảo Bắc Cảnh Vương phát binh tấn công Biên Châu và một vùng Bắc bộ, tiến hành xuôi Nam nuốt chửng nghiệp Kinh, lúc đó Đại Khải sẽ là hai mặt thụ địch, được cái này mất cái khác. Tổng cộng chỉ có sáu mươi ngàn Sách Lâm quân ở lại Nghiệp Kinh hộ vệ, dù có có tập kết thêm phủ binh các châu, e là cũng chẳng đủ để đẩy lùi binh Bắc Cảnh.

Cứ như thế, bọn họ sẽ dễ dàng lâm vào tử cục.

Tào Vấn Thanh phục hồi tinh thần lại, đáy lòng cũng vô cùng ưu phiền, nhìn qua thần sắc Ngụy Dịch, không thể làm gì khác ngoài nói: "Nhị gia còn ở lại Biên Châu, chắc chắn cũng dự liệu được sẽ có hậu loạn, cho nên chưa vội vã hồi kinh. Thần nghĩ, bằng với cơ trí mưu đoạn của Nhị gia, nhất định sẽ có thể chuyển nguy thành an."

"Với Trung Nguyên, Bắc Cảnh vẫn luôn như hổ rình mồi, dã tâm quá lớn; Liễu Hữu lại vô cùng dẻo miệng, nếu muốn khuyên bảo A Triết Bố thừa dịp phương Bắc quân lực hư không mà đánh lén Đại Khải, chưa chắc đã không thể thành công, cũng không chắc A Triết Bố đã chọn lựa tập kết nhân mã chưa."

Ngụy Dịch ngồi xuống, trong lời nói cũng không có quá nhiều lo lắng: "Không cần A Phác phải nhọc lòng thêm, trẫm đã có một kế sách tuyệt diệu."

...

Gió đêm đã nổi lên rồi, Lâm Kinh Phác đang đứng trước cửa sổ, nắm tay nhẹ giọng ho khan.

Giả Mãn đi tới hành lễ, nói: "Nhị gia, Hạ Lan binh đã rời địa giới Biên Châu, dọc xuống theo Tuy Châu đi về Duẫn Châu. Ngài nói xem, bọn họ đi Duẫn Châu gấp như vậy... Cũng không biết là phúc hay họa."

"Duẫn Châu bức bách cần binh mã, không thể ngừng tấn công Tam Quận, ắt là chuyện tốt." Thanh âm Lâm Kinh Phác cực kỳ bình thản, giấu toàn bộ tâm tư đi, ung dung không vội.

Giả Mãn cúi đầu thở dài một tiếng: "Thế nhưng hai ngày nay Bắc Cảnh đã có dị động, nghe đâu Bắc Cảnh Vương gọi binh mã các bộ lạc đến, đang chuẩn bị lương thảo, chỉ sợ Hạ Lan binh vừa rút lui, nếu lúc này Bắc Cảnh công Biên Châu, Biên Châu ắt sẽ lâm nguy! Lúc này quân lực triều đình đều ở phía Nam, cũng không đẩy ra được bao nhiêu viện binh, hạ quan đang nghĩ, nếu Hạ Lan binh không đi nhanh đến vậy, ắt còn có thể hộ thành mấy ngày..."

Lâm Kinh Phác xoay người lại, nhẹ giọng nói: "Biên Châu là nơi chí Bắc của Đại Khải, đại nhân và Bắc Cảnh là những người hiểu nhau rõ nhất, dưới cái nhìn của đại nhân, A Triết Bố này là người thế nào?"

Giả Mãn ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "A Triết Bố tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại là người chững chạc nhất trong mấy đời Bắc Cảnh Vương gần đây, học tập học thuật Nho gia rất tốt. Nếu không có người quyết đoán như gã, chỉ sợ năm, sáu năm trước, các bộ lạc đã từng người xưng Vương, chia năm xẻ bảy."

"Vất vả lắm mới vững vàng thống nhất Bắc Cảnh, A Triết Bố biết bây giờ không phải là lúc tấn công Đại Khải." Lâm Kinh Phác nói.

Giả Mãn: "Lời ấy của Nhị gia nghĩa là sao?"

"Liễu Hữu muốn thuyết phục A Triết Bố tấn công phía Bắc, đơn giản chỉ là gia thuật ngang dọc, thừa dịp quân lực Đại Khải phía Bắc hư không mà hôi của lúc cháy nhà; nhưng công Biên Châu đâu phải chuyện dễ, đánh tới Nghiệp Kinh lại càng không. A Triết Bố nhất định phải phòng bị quân lực xuôi Nam lúc nào cũng có thể trở về phía Bắc, đến lúc đó, Đại Khải đã không còn nỗi lo về sau, còn có thể toàn lực tấn công Bắc Cảnh. Khi ấy, hòa bình gã vất vả lắm mới lấy được sẽ lại bị đánh phá." Lâm Kinh Phác thong dong nhấp một ngụm trà, còn nói: "Với Bắc Cảnh mà nói, chuyện này vốn cực kỳ mạo hiểm. Chẳng cần Liễu Hữu phải thuyết phục, nếu Bắc Cảnh thực sự có thực lực và sức lực, vậy đã trực tiếp công Khải từ sớm rồi."

Giả Mãn suy tư một phen, tìm ra một kẽ hở: "Hiếu chiến vốn là thiên tính của người Bắc Cảnh, Nhị gia làm sao đảm bảo được A Triết Bố sẽ không mạo hiểm như vậy?"

Lâm Kinh Phác: "Chỉ cần cho Bắc Cảnh chỗ tốt đến không thể chống cự nổi, A Triết Bố sẽ cố gắng ổn thỏa, dĩ nhiên sẽ không mạo hiểm tiến công."

Giả Mãn còn muốn hỏi lại, chỉ thấy cách đó không xa, Thẩm Huyền mang theo một tên giám hầu đi tới. Sau khi bái xong, giám hầu kia bèn đệ trình một phong chiếu thư lên trước mặt Lâm Kinh Phác.

Đây là chiếu thư của Thiên tử, thấy chiếu như thấy Thiên tử, người khác thấy đều phải quỳ xuống, nín hơi không dám nói. Chỉ có Lâm Kinh Phác không quỳ, không nhanh không chậm mở ra đọc qua chữ phía trên, lại ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi cẩn thận hỏi giám hầu kia: "Chiếu thư chỉ có một phần thế này?"

Giám hầu cười đáp: "Hồi bẩm Nhị gia, Hoàng Thượng tự tay viết hai phần giống nhau như đúc, Lý công công đã mang theo một phần khác về hướng Nghiệp Kinh, hẳn đến lúc này đủ loại quan lại đều đã tiếp nhận ý chỉ rồi."

Sau khi nghe xong, lúc này Lâm Kinh Phác mới chần chờ giao chiếu thư vào tay tên giám hầu ấy. Giám hầu nhận lấy bằng hai tay, tuyên đọc cho mọi người cùng nghe.

Ngụy Dịch luôn luôn không thích dùng những câu từ chau chuốt hoa lá mỹ miều kia, bởi vậy nội dung trên chiếu thư cực kỳ đơn giản: Hắn muốn lập Trúc Sinh làm Hoàng Thái tử.

Lâm Kinh Phác không ngờ Ngụy Dịch còn đang ở Duẫn Châu lại có thể nhanh hơn một bước so với mình.

Một khi phong chiếu thư này hạ xuống, Bắc Cảnh chắc chắn sẽ không xuất binh. Không điều gì có sức thuyết phục hơn một hài tử mang huyết thống Hoàng tộc Bắc Cảnh chấp chưởng Đế Vương Trung Nguyên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio