Công Ngọc

chương 18: sấm xuân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thế nhân đều gọi bà hai tiếng "tiên sinh"".

...

Không đến mấy ngày, toàn bộ Học xã nữ tử trong thành Nghiệp Kinh hầu như không còn, mấy cửa hàng không tốt cũng bị dẹp bỏ, người của Công Bộ dán giấy niêm phong, phái người canh gác, nghiêm lệnh cấm chỉ nữ tử tham gia hoạt động của Học xã.

"Trẫm nói hủy, ông ta còn hủy đi thật." Ngụy Dịch tựa vào ghế đá ngự hoa viên, Quách Tái ngồi xổm bóp chân cho hắn.

Cả vườn xuân sắc thấm người, mặt trời vừa đẹp, hoa mai tụm năm tụm ba, hoa đào cũng đã nở ra nhụy non.

Lâm Kinh Phác nâng sách dạy đánh cờ, cân nhắc từng nước cờ trên ghế đối diện bàn đá. Y mặc không dày lắm, áo khoác xanh biếc, phát quan khảm ngọc, thắt lưng bên hông phối chín viên ngọc, đều là Ngụy Dịch tự tay chọn cho y.

Y từ tốn nói: "Lại thêm nửa tháng nữa sẽ là một lần lựa chọn quan chức. Yến Hồng không muốn có bất kỳ sự cố nào xảy ra, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn lôi đình. Thời gian của ta và ngươi không còn nhiều."

Ngụy Dịch vung vung tay để Quách Tái lui qua một bên trước, sau đó cố ý gác chân lên bàn cờ, không để rơi một quân nào, đè thấp lông mày: "Vậy ngươi nói xem, có kịp không?"

"Đợi đến đêm nay đi, sẽ kịp." Gần như toàn bộ sự chú ý của Lâm Kinh Phác đều thả lên bàn cờ.

Ngụy Dịch nhìn theo y, ánh mắt gần như dán lên người sau, trong lòng rất không vừa ý.

Ngón tay Lâm Kinh Phác kẹp một quân cờ trắng, nhìn lướt qua cả ván cờ, những quân cờ gần như dán sát vào cẳng chân Ngụy Dịch, trái phải không có cách nào hạ thế hí khúc Liên Hoa Lạc xuống: "Thỉnh ngươi nhường một chút..."

Chân Ngụy Dịch còn gác cao hơn đầu, liếc mắt nhìn bàn cờ: "Không cho, ngươi không hạ cờ được?"

Đường chết của cờ đen chỉ còn lại mỗi vị trí ấy, bằng không sẽ thua. Lâm Kinh Phác thấy hắn không chịu thả chân xuống, chỉ có thể bất đắc dĩ thả quân cờ về hộp: "Đồ bảy tuổi."

"Lớn quá, nhiều nhất chỉ ba tuổi." Ngụy Dịch ứng tiếng, lại đưa tay nắm lấy một quân cờ: "Vậy ngươi dạy dỗ trẫm đi?"

Ngụy Dịch không thích đánh cờ. Khi vào cung, hắn đã mười hai tuổi rồi, muốn làm Hoàng Đế phải học quá nhiều thứ, tài nghệ chơi cờ không quan trọng, không ai dạy, tự hắn cũng chẳng hề hứng thú.

Hôm nay là tâm huyết dâng trào.

"Lần sau đi." Lâm Kinh Phác khép sách dạy đánh cờ lại, nhìn mây mù hạ thấp trên bầu trời: "Tiết trời sắp thay đổi rồi."

...

Đêm đó, sấm xuân nổ vang, mưa gió khắp thành. Một chiếc xe ngựa chậm chạp đi vào màn mưa thành Nghiệp Kinh, Thẩm Huyền nắm cung tên đứng ở nơi thông khí trên tường thành cao ngất, âm thầm hộ giá.

Mưa rơi trắng đêm, dập nát toàn bộ hoa hải đường mới nở đầu xuân trong Học viện, cánh hoa rơi trên bùn sình lầy lội, mặc người giẫm đạp.

Vừa qua buổi trưa, một tiểu hầu chạy vào trong Học trai, không kịp lấy hơi đã thất thanh hô: "Chư vị, không ổn rồi! Mau nghe ta nói, xảy ra chuyện lớn rồi! Thật sự là chuyện lớn! Đêm qua, đêm qua Tạ Thường Thường vào kinh!"

"Tạ Thường Thường? Tạ Thường Thường nào?"

Nghe thấy cái tên đã lâu không gặp, những học sinh trong Học viện không khỏi kinh ngạc, đến trưởng giả đang giảng giải kinh văn trong Học trai cũng thoáng dừng bút trong tay lại.

"Chẳng lẽ trên đời còn có Tạ Thường Thường thứ hai sao?! Chính là nữ tiên sinh danh thơ vang xa năm ấy!"

Có học sinh lập tức nghi vấn: "Nghe nói hai mươi năm trước, sau khi gả cho người ta bà đã lui khỏi Văn đàn, cũng không làm thơ nữa, tới nay vẫn bặt vô âm tín, tại sao bây giờ lại đột nhiên vào kinh? Lý huynh, tin tức của ngươi có đáng tin không?"

Lý Trác: "Chính xác trăm phần trăm! Chính là Tạ Thường Thường thật trăm phần trăm! Hôm nay bà còn giảng bài cho nữ tử trong thành Nghiệp Kinh ở Kết Đường tràng, những nữ tử tham dự Học xã đều nghe tiếng mà tới, còn không ngừng tăng lên, đến cô nương ở Lãng Xuân phường cũng đều đi nghe giảng rồi! Tư thế nhất hô bá ứng cỡ này, phóng tầm mắt nhìn trên cõi đời, trừ bà ra còn có thể là ai?"

Học trai nhất thời xôn xao, tiếng nghị luận không ngớt.

"Lẽ nào lại có lý đó!"

Mạnh Đồng Phủ là học viên thượng đẳng, người này có tài hành văn ăn nói. Gã hốt hoảng ném bút, oán giận cố sức chửi: "Chức vị của Thương Châu trên triều đã là rối loạn tôn ti trật tự, Công Bộ hủy mấy phòng tràng đi thì đã làm sao? Hoàng Thượng đã truyền khẩu dụ nói muốn cách chức Thương Châu, Yến tướng lại muốn bảo vệ mũ cánh chuồn của nàng! Năm ấy Tạ Thường Thường đứng trên đỉnh Văn đàn, một thơ ra thiên hạ vạn người dùng, Thương Châu gặp bà như hiền đồ gặp sư phụ. Đã qua nhiều năm, bà ta xuống núi một lần nữa, nếu những nữ học sinh kia trở thành đệ tử của Tạ Thường Thường, chẳng phải sớm muộn gì cũng leo lên đầu lên cổ chúng ta sao!"

Lý Trác vỗ chân đáp lời: "Mạnh huynh nói rất có lý, có lý!"

Ngày chọn lựa quan chức sắp tới, danh sách năm nay lại chẳng để lọt tiếng gió ra ngoài. Hàng năm, đây vẫn là lúc mặt mày tinh thần học sinh Học viện và Hoằng Văn quán căng thẳng nhất, bất kỳ ngọn gió thổi cỏ lay nào cũng có thể cao hơn cả trời.

Huống hồ lần này, thiên hạ nhìn như sắp sụp đổ thật.

Mạnh Đồng Phủ rống lên: "Thừa tướng thiên vị, lục Bộ hôn mê rồi! Chúng ta hưởng ân Thiên tử, ăn lương thực Hoàng gia, tuân theo Nho học, chính là vì một ngày diệt gian trừ bạo vì Hoàng Thượng! Ai muốn theo ta đi đập phá Kết Đường tràng?!"

Nhất thời, sĩ tử vô cùng xúc động, phẫn nộ.

Có người cẩn thận, sợ phiền phức không muốn đi, nhưng cũng không thể vì mất thể diện mà lạc đàn lúc này được.

Trưởng giả đặt bút xuống, yên lặng nhìn hoa hải đường nát tươm trên đất, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

...

Tướng phủ.

Sau khi nghe tin, Yến Hồng vội phủ thêm áo khoác, nhanh chân đi từ thư phòng xuyên qua hành lang, đã thấy An Bảo Khánh đứng sẵn trước hậu sảnh.

Sắc mặt An Bảo Khánh nghiêm nghị, cúi đầu tiên lên đón: "Yến tướng."

"Là học sinh nhà ai gây sự trước?" Yến Hồng nhẫn khí hỏi.

An Bảo Khánh lau mồ hôi: "Là học sinh của Học viện... Hình như Hoằng Văn quán cũng tới, còn có người nói thấy học sinh Hoằng Văn quán tiến lên khiêu khích trước, không nhận ra được ai trước ai sau. Có điều hạ quan nghĩ, tốt xấu gì cũng là một đám người đọc sách và một đám nữ tử, đều biết chữ biết lễ, nhiều lắm chỉ la hét ầm ĩ ngoài cửa thôi, không đến nỗi huyên náo lớn chuyện, Yến tướng không cần phải lo lắng quá."

Yến Hồng vẫn không yên lòng, nghiêm giọng nói: "Ngươi lập tức dẫn người đi mau, không được để xảy ra chuyện."

"Vâng." An Bảo Khánh dừng một chút, lại nói: "Sau đó hạ quan chắc chắn sẽ bắt phụ nhân Tạ Thường Thường kia vào ngục, tra xét việc này tới cùng."

Yến Hồng lạnh mặt: "Tạ Thường Thường không thể động."

"Vốn là đang yên đang lành, nếu bà ta không tới, sẽ đâu có ai khuấy lên phong vân giữa thành Nghiệp Kinh? Không giết bà ta, chỉ vấn trách mà thôi."

Yến Hồng lạnh giọng chất vấn: "Vấn trách, Tạ Thường Thường là phụ nhân tầm thường sao?"

An Bảo Khánh cụp mắt không lên tiếng.

"Thế nhân đều gọi bà hai tiếng "tiên sinh", đến ngay cả ta gặp cũng phải tôn xưng bà một tiếng "Tạ tiên sinh"."

Ánh mắt Yến Hồng nhìn nơi xa xăm hơi cụp xuống, lại nói: "Tạ Thường Thường chính là danh sĩ Văn đàn, nếu làm nhục danh sĩ, ắt sẽ mất lòng văn nhân! Thủ đoạn tra tấn của ngươi có thể khiến người bội phục, nhưng chính vì như vậy, nếu hôm nay ngươi vấn trách bà ta, tương lai những người đọc sách trong thiên hạ đều sẽ lấy ngòi bút làm vũ khí. Bổn tướng không tiếc tên, ta chỉ tiếc người tài."

Khải triều mới lập, đa số sĩ tử vẫn còn nhớ cựu triều, không muốn vào tân triều làm kẻ sĩ. Bao nhiêu năm qua, Yến Hồng vẫn dùng thủ đoạn thu nạp lòng người, dụ dỗ văn nhân, chính vì biết rằng văn chương, dư luận vô cùng lợi hại.

Mà không riêng gì Văn đàn nữ tử đã lấy Tạ Thường Thường ra quảng cáo rùm beng mấy chục năm qua, bây giờ vật đổi sao rời, Văn đàn Trung Nguyên có muốn mời bà ăn một bữa cơm cũng khó như lên trời.

An Bảo Khách cúi đầu: "Xin nghe lời dạy bảo của Yến tướng, hạ quan minh bạch."

Nói đến chỗ này, Yến Hồng chống lên lan can, nhìn về phía Hoàng cung, cười lạnh một tiếng, nếp nhăn trên khóe mắt cũng xô cả vào nhau: "Người đã già, càng dễ hồ đồ. Người trẻ tuổi ắt sẽ nóng tính, cũng phải cẩn thận những người ra tay đặt bẫy."

"Dạ." An Bảo Khánh suy tư, bái biệt Yến Hồng, sau đó lập tức lao ra khỏi Tướng phủ, nhanh chóng dẫn quan binh Hình Bộ bên ngoài chạy tới Kết Đường tràng càng nhanh càng tốt.

Nhân mã của An Bảo Khánh còn chưa đuổi tới, nửa đường đã có vài tên lính tuần báo tin cho gã: "An thượng thư! Hai nhóm người ở Kết Đường tràng đánh nhau rồi!"

"Cái gì?!"

Ngựa hí người sợ, An Bảo Khánh siết dây cương, nhất thời trong ngực khí huyết cuồn cuộn, không nhịn được mà chửi một tiếng: "Mẹ nó! Trai hiền không đấu với nữ nhân, những kẻ bùn nhão chẳng trát nổi tường kia mù rồi đúng không, đến đạo lý tầm thường này còn không hiểu thì đọc tứ thư ngũ kinh cái chó gì nữa!"

Mắt thường cũng thấy việc này càng ngày càng khó kiểm soát.

Những học sinh muốn gây chuyện kia tìm chết thì không sao, nhưng trước mắt đã sắp tới ngày tiến cử quan chức, nếu phá hỏng quy chế chọn lựa, gã cũng không có gan bàn giao lại cho Yến tướng.

Ngựa của lính hầu không đuổi kịp gã, vội vội vàng vàng chạy theo, nói đứt quãng trên lưng ngựa: "Trước đây bọn học sinh kia vẫn biết đúng mực, chưa từng động thủ lần nào, chỉ cao giọng biện luận buông lời bên ngoài rằng chỉ cần Tạ Thường Thường không giảng bài cho nhóm nữ tử nữa, bọn họ sẽ rút lui. Nhưng nào ai biết sau đó Thương thị lang đến Kết Đường tràng, có những học sinh trong Học viện tức không chịu nổi, cầm nghiên mực ném nàng, trên thái dương Thương thị lang toàn là máu rồi. Những nữ tử trong kinh xưa nay vẫn luôn ngưỡng mộ Thương thị lang, tình cảnh mới loạn cả lên."

Chuyện trước nay vẫn khó lường, đêm qua Nghiệp Kinh mưa dầm trắng đêm, lúc này mặt trời lên cao chói chang đốt mắt, ẩm ướt trên đường đã tan đi cả.

Áo lót của An Bảo Khánh bị mồ hôi dính dấp thấm ướt nhẹp, gã tức đến đau sọ, cả người không khỏe, cắn răng hít khí: "Thương Châu đến xem náo nhiệt cái gì?! Đây rõ ràng là châm dầu vào lửa!"

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio