Công Ngọc

chương 83: vòng vàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đây là số mệnh của ta, ta đã nhận lấy từ lâu rồi."

...

Biết hai ngày nay thủy sư của Ngô Cừ sẽ dừng lại tu sửa bên bến tàu sát núi Diên, Lâm Kinh Phác và Thẩm Huyền ngựa không ngừng vó đi suốt đêm về phía Đông, cuối cùng cũng đến một vùng núi Diên.

Để đi đường nhẹ nhàng, bọn họ không mang theo dù, lúc này dưới núi đã nổi cơn mưa nhỏ tí tách, áo khoác vàng kim của Lâm Kinh Phác dính nước, không chống đỡ được khí lạnh, trái lại còn khiến y run lên.

Thẩm Huyền buộc ngựa lại bên bờ, Lâm Kinh Phác đi bộ một mình về phía trước, muốn lên thuyền bái phỏng.

Thủ vệ bên con nước không nhận ra Lâm Kinh Phác, bèn ngăn bọn họ lại, trái lại trên thuyền có người trông thấy, liền vội vàng đi thông báo với đại nhân của bọn họ.

Lâm Kinh Phác thấy tình hình không gấp, bèn dính mưa một lát trên bờ.

Qua hồi lâu, Ngô Cừ khoác thêm một kiện áo lót ánh tím, nhanh chân đi từ trong ra boong thuyền, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Kinh Phác, nhiệt tình cười nói: "Ta còn tưởng là hồ yêu chạy từ trong núi này ra ngoài, dù xối mưa cũng có thể đẹp thành một bức họa say lòng người, ai ngờ là Nhị gia đến! Đã lâu không thấy, đúng là vô cùng nhớ nhung!"

Từ trước đến giờ, huynh đệ nhà họ Ngô vẫn không quen xưng "thần" trước mặt y.

Tổ tiên Tam Ngô vốn truyền nghề làm cướp biển, đến hơn hai trăm năm trước, tiền bối Ngô gia san phẳng cướp biển trên đảo, sau đó tiến vào Trung Nguyên, chiếm đất làm vua.

Trên mặt nước, quân Ngô gia được coi là thần binh được trời cao chiếu cố, vùng nước này không ai có thể thắng được bọn họ. Triều đình Đại Ân phát binh mấy chục năm cũng không công được khối đá lớn này, sau vì Ngô gia thống trị Tam Quận, rất được dân tâm, cũng không thể làm gì khác ngoài ký hiệp ước với bộ tộc Ngô thị, chấp nhận để bọn họ chuyên quyền tự trị, cho bọn họ mức độ khoan dung lớn nhất.

Cho nên trên danh nghĩa, bọn họ là quan Đại Ân, binh Đại Ân, đến đất Tam Quận thì chính là Vương danh xứng với thực.

Ngô Cừ này là người nhỏ tuổi nhất trong ba huynh đệ, nhìn thì láu lỉnh chững chạc, trên mặt lại vô cùng dữ tợn, hai mắt bầm đen quanh năm, đi đứng lảo đà lảo đảo, như Quỷ Diêm Vương túng dục quá độ, phong độ thua xa hai vị ca ca của gã.

"Mấy kẻ mắt chó đui mù không nhận rõ minh châu này, không thấy mưa à, sao không ai biết bung dù cho Nhị gia!"

Ngô Cừ trợn mắt quát lớn khiến mấy thủ vệ kia sợ đến mềm chân, vội vàng nở nụ cười bước xuống thang trên tàu, sai người thấy ô vàng và đấu bồng tới, đưa cho Lâm Kinh Phác mặc vào.

Lâm Kinh Phác hơi nhíu mày, từ chối cười nói: "Đại nhân hà tất phải bận rộn, bên trong đều đã ướt cả rồi."

Ngô Cừ liếc mắt nhìn qua áo khoác trên người y, cười nói: "Vậy mời Nhị gia mau vào ngồi trong thuyền lớn sưởi ấm, uống thêm ly rượu nóng, thân thể sẽ có thể ấm lên thôi!"

Lâm Kinh Phác gật đầu nở nụ cười: "Đa tạ Ngô đại nhân."

Thẩm Huyền một tấc cũng không rời, đề phòng Ngô Cừ, che chở Lâm Kinh Phác lên thuyền.

Lửa than trong đại sảnh cháy đến rất vượng, thoáng như ngộp hơi, thậm chí còn có phần oi bức đến mức thở không thông.

Bảy, tám cơ thiếp lộ chân, còn chưa bó lại vải the trên người, thấy người lạ vào cũng chẳng sinh khiếp sợ, thậm chí còn cười tủm tỉm lui qua một bên rót rượu. Trong phòng còn có hai tiểu quan dáng dấp thượng thừa, cũng mặc lụa mỏng màu trắng, dáng người mông lung như ẩn như hiện khiến người nhìn mơ tưởng viển vông.

Ngô Cừ háo sắc, nổi danh là nam nữ đều ăn, dù có trên đường hành quân thao luyện cũng phải mang tới mấy người như vậy mà giải tỏa.

Một cơ thiếp đã dính lại đây, muốn rót rượu cho Lâm Kinh Phác.

Lâm Kinh Phác uyển chuyển giơ tay từ chối, Ngô Cừ thấy thế bèn bắt đầu cười ha hả, vừa thô giọng sai sử tiểu quan bên người qua tiếp khách: "Nhị gia hẳn là sẽ thích thế này phải không, nhanh đi hầu hạ đi, nhất định phải để Nhị gia thư thái."

Lâm Kinh Phác tự cởi bỏ áo khoác ướt đẫm, hờ hững hơ lên bếp lửa, ngoảnh mặt làm ngơ.

Thẩm Huyền lạnh lùng chặn hai tiểu quan kia lại, không cho bọn họ tới gần Lâm Kinh Phác.

Ngô Cừ cũng chỉ cười cười, lúc nâng bát uống rượu cũng không quên nhìn thẳng vào da thịt Lâm Kinh Phác, miệng lưỡi trơn tru: "Nghe nói mấy ngày trước Ngũ lão đã tới Nghiệp Kinh đón Nhị gia, sao Nhị gia lại chẳng hội hợp cùng Ngũ lão, trái lại còn thân đơn chiếc bóng, đánh bậy đánh bạ chạy lên thuyền của ta?"

Lâm Kinh Phác đặt rượu xuống không uống, nói: "Vốn là đã gặp, chỉ có điều á phụ lâm thời còn chuyện khẩn khác, quay đầu lại đi Nhạn Nam quan, bởi vậy mới trì hoãn hành trình xuôi Nam. Biết Ngô đại nhân đang thao luyện thủy quân ở đây, ta đương dịp rảnh rỗi mà tới, cũng đã lâu rồi không thấy đại nhân, chỉ là muốn đến bái phỏng."

"Ồ?" Ngô Cừ nhướng một bên mày rậm lên, há mồm muốn thay y mắng chửi bất công: "Nhạn Nam quan kia có thể có chuyện quan trọng gì, còn càng vội vàng hơn so với chuyện Nhị gia hồi triều!"

"Đại nhân là người một nhà, các vị đang ngồi ở đây đều là huynh đệ, cần gì phải lá mặt lá trái."

Lâm Kinh Phác lật mặt áo khoác tiếp tục hơ, nói: "Liễu Hữu ép buộc hoàng tự muốn dẫn á phụ tới, huyền cơ ở nơi này là gì, đại nhân còn biết rõ hơn ta. Bằng không trước mắt Tam Quận không có chiến sự, làm sao còn muốn thao luyện thủy sư ngay trước cửa ải cuối năm?"

Tâm tình Ngô Cừ chìm xuống, sai người bưng một bát quả khô lên cho Lâm Kinh Phác, nói: "Liễu Hữu này vốn là kẻ xảo trá, nhưng dù sao người trong tay y cũng là nhi tử của Lâm Minh Chương. Nhóm cựu thần kia há mồm ngậm miệng đều là Thái tử ra sao làm sao, thổi phồng Lâm Minh Chương lên thành Thiên nhân, vô cùng tự đắc, bây giờ biết được vợ con y còn sống, nếu không đón về sớm chút, chẳng phải là nói không thông sao?"

"Ta cũng có ý tứ này." Ngữ điệu Lâm Kinh Phác vẫn luôn luôn nhu hòa, nhưng ánh mắt cũng chẳng dính lên người Ngô Cừ đang đánh giá, đến quả khô cũng chưa từng chạm qua.

"Ta sẽ không vòng vo với đại nhân. Thực chẳng dám giấu, chuyến này đến núi Diên không chỉ muốn bái phỏng, còn muốn thỉnh đại nhân xuất lực giúp á phụ một tay, hướng về Nhạn Nam quan trước, dùng lễ nghi thân vương tiếp đón Thái tử phi và hoàng tôn hồi triều."

Ngô Cừ nghe nói có hơi kiêng kỵ, thu hồi tinh thần khỏi sắc đẹp của Lâm Kinh Phác, gõ chén rượu trong tay: "Nhị gia cũng đừng lấy chuyện này ra đùa ta. Hơn ba ngàn người của ta đều là thủy quân, từ nhỏ đến lớn đều đùa nghịch trong nước, lên đến đất bằng miễn miễn cưỡng cưỡng, chạm châm vào hoang mạc ắt sẽ thành một đống đất vụn mặc người xử trí oanh tạc..."

Lâm Kinh Phác dụ dỗ từng bước: "Đại nhân quá lo, nghênh tiếp hoàng tự hồi triều là chuyện vô cùng có thể diện, chuẩn bị lễ nghi chu toàn là được, không cần phải thật sự động đến đao thương. Huống hồ còn có á phụ tại đây, nếu thật sự muốn dùng binh, ông tự sẽ có an bài thỏa đáng."

Ngô Cừ tận lực muốn phân thần, ôm chầm một mỹ cơ bên cạnh ngồi lên đùi mình.

Mỹ cơ kia nghiễm nhiên là cao thủ phong nguyệt, chẳng biết đã nói điều kiều diễm gì vào bên tai khiến gã cười rộ lên một trận, không chịu được mê hoặc mà mò tay xuống dưới thân nàng miết một cái.

Lâm Kinh Phác cũng không giục, mắt điếc tai ngơ với thanh âm ô uế, chuyên tâm hơ khô áo quần trên thân. Áo khoác này đã bị xối đến ướt đẫm, cũng chẳng dễ dàng gì.

Ngô Cừ âm âm thầm thầm liếc Lâm Kinh Phác vài lần, cảm thấy vô cùng kỳ quái. Rõ ràng cách ăn nói làm việc của Lâm Kinh Phác đã càng thêm trầm ổn so với hơn một năm trước, thế nhưng khắp toàn thân chẳng biết lại lộ vẻ phong lưu quyến rũ từ đâu ra.

Có điều y cũng là Hoàng Đế, hẳn chỉ có người Hoàng Đế còn lại ở thành Nghiệp Kinh mới có thể hưởng dụng.

Không phải là Hoàng Đế mới tốt, tư tâm Ngô Cừ thầm nhủ.

Ngô Cừ nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy mỹ nhân trong ngực cũng trở nên tầm thường không đáng để mắt, hôn thêm một cái rồi vứt sang bên cạnh, sấn tới gần Lâm Kinh Phác mà cười: "Nhị gia, áo khoác này của ngươi đúng là vô cùng tinh xảo, nhìn giống như vật trong cung."

Lâm Kinh Phác cũng chẳng cấm kỵ, ánh mắt hơi rũ xuống: "Quả thực là cố nhân trong cung đưa đến."

Ngô Cừ chống đầu gối, thở dài một cái, kéo lời nói quay về chính đạo: "Bộ tộc Ngô thị ta dựa vào Hoàng Đế Đại Ân nhân từ, trăm năm qua mới cải cách được nội cảnh Tam Quận, tiến hành phân quận, đoạt lại thuế sông. Theo lý mà nói, Nhị gia có dặn dò gì, ta vốn không nên chối từ, có điều nửa năm nay mỗi khi nhắc tới Nhị gia, nhóm cựu thần kia cũng không tránh khỏi nói đến tư tình của ngài và Khải Đế. Huynh đệ chúng ta thầm nghĩ chuyện này vốn là do Ngũ lão quyết định, càng không có tâm hỏi đến việc của hoàng tự. Có điều Đại Ân cũng cần ít nhất một thần tử tín nhiệm, ủng hộ Hoàng Đế, phục quốc mới không phải lời nói suông, Tam Quận cũng có thể kế tục chế độ cũ, ngươi nói xem có đúng hay không?"

Gã không nói toạc mọi chuyện ra, vẫn còn để lại một chỗ trống.

Lâm Kinh Phác cười khẽ, không giải thích tư tình giữa mình và Ngụy Dịch, chỉ thuận theo lời của gã mà hỏi: "Nếu đại nhân có chủ ý gì tốt, cứ nói, ta đương rửa tai lắng nghe."

Ngô Cừ vỗ một cái xuống đùi, nói: "Ta có một biện pháp vẹn toàn đôi bên, chỉ là lo Nhị gia sẽ ủy khuất."

"Cứ nói đừng ngại."

"Trưởng nữ nhà đại ca ta vốn là một tiểu nha đầu thướt tha, cũng chỉ nhỏ hơn Nhị gia hai tuổi, còn chưa từng có hôn ước. Nếu Nhị gia không chê cháu gái nhỏ nhà ta, chịu ngênh đón nàng làm Hoàng hậu, về sau hai vợ chồng ân ân ái ái, Tam Quận còn ai dám gièm pha, lo gì tương lai trên dưới cả triều không cùng chung một lòng? Ngô gia ta nhất định sẽ làm gương cho binh sĩ, thay nhị gia xuất lực!"

Lâm Kinh Phác im lặng nghe, trên mặt cũng nở ra ý cười cực nhạt: "Đây quả là ý hay."

Ngô Cừ sảng khoái đứng dậy: "Chỉ cần Nhị gia chịu kí xuống hôn ước, chiếc thuyền này lập tức có thể đi về phía Tây!"

Lúc này, Ngô Cừ đã hạ tay, chuẩn bị sẵn giấy bút cho Lâm Kinh Phác.

Lâm Kinh Phác quan sát tờ giấy trắng kia, thế nhưng bất động, ngón tay vuốt ve áo khoác nhung ngắn, cũng không có tư thế muốn đề bút: "Chỉ là chẳng biết, cùng một chủ ý này, Ngô đại nhân đã từng đề cập qua với Liễu Hữu hay chưa? Nếu cưới nữ tử Ngô gia là có thể ngồi chắc Đế vị, như vậy ai cũng có thể cưới nữ tử Ngô gia ngươi, hay là chỉ một mình Lâm Kinh Phác này?"

Trước khi Đại Ân vong quốc, Ngô thị chính là ngoại thần đặc thù. Bọn họ chưa bao giờ nghe điều lệnh triều đình, tự nhiên cũng không nhúng tay vào việc trong triều.

Nhưng hôm nay, triều đình Lâm Ân thiết lập tại Tam Quận, khó tránh khỏi việc dã tâm của bọn họ càng thêm bành trướng, nổi lòng tham quyền. Lâm Kinh Phác và hoàng tôn, bất kể là ai thắng, bọn họ đều phải mượn cơ hội này mà đóng dấu ấn Ngô thị lên Hoàng tộc Đại Ân.

Bằng không, bọn họ cũng không vội vã đến mức rót chén canh mê hồn này.

Ngô Cừ thấy y không động, cười khan một tiếng, thần sắc chợt biến, giận giữ vỗ mạnh bàn đứng dậy: "Lâm Kinh Phác, quả nhiên ngươi vẫn còn nhung nhớ cẩu Hoàng Đế Khải triều!"

"Nhung nhớ?"

Lâm Kinh Phác cười lạnh một tiếng, chậu quả khô đổ "rầm" một tiếng, toàn bộ giấy trắng lật tứ tung, lửa than nhất thời cháy cao mấy tấc, đốt cả tới thảm bố trên thuyền, cơ thiếp bên cạnh sợ đến hoa dung thất sắc, rít gào ra tiếng.

Ngô Cừ cũng bị dọa một trận, nhìn đến sắc mặt thanh lãnh như ngọc của Lâm Kinh Phác dưới ánh lửa, càng cảm thấy hoảng sợ khó bình: "Ngươi..."

"Dù ta yêu hắn, đến lúc ấy cũng có thể cử binh tấn công lên phía Bắc, tiêu diệt Nghiệp Kinh, lấy đầu của hắn! Long ỷ là gông xiềng, Lâm Kinh Phác ta sớm đã bị các ngươi giam cầm trong lồng son này, không có cơ hội thương tình, càng không có gì ta không làm được, cũng vạn vạn không đến nông nỗi vẫy đuôi cầu xin người khác! Đây là số mệnh của ta, ta đã nhận lấy từ lâu rồi."

Sóng gió đột nhiên rung động, thân thuyền cũng lay động. Tiếng mưa rơi bên ngoài lớn hơn, lại chẳng thể che lấp thanh âm vang đội ấy.

Ngô Cừ chẳng thể nhìn tới thần sắc Lâm Kinh Phác, có điều y quá đẹp, tướng mạo ấy vốn thanh thuần đến yêu nghiệt, dù cho mỹ nhân này giấu cả thân lệ khí, giấu sát khí dưới một thoáng phong lưu!

Tiếng hít thở của mọi người dần trùng xuống, trong phòng mơ hồ truyền ra thanh âm rút kiếm.

Đôi mắt ưng của Thẩm Huyền càng nhạy cảm hơn, đã gắn cả mười mũi tên ngắn lên cung rồi.

Giương cung bạt kiếm.

Lâm Kinh Phác lại dùng ống tay áo đè tay nắm tên của Thẩm Huyền xuống. Khi nhìn lại, ý cười của y đã khôi phục như thường: "Chuyện kết hôn giờ vẫn còn xa quá, biến số lại nhiều, đại nhân làm sao đảm bảo nữ nhi Ngô gia gả cho hoàng tôn, nhất định sẽ được sủng ái? Thứ Ngô gia các ngươi muốn, ta có thể cho các ngươi ngay."

Ngô Cừ đi từ trong bóng tối ra, tay cũng cầm một thanh loan đao, hừ khẽ một tiếng, cảnh giác nói: "Ít nhất Liễu Hữu đã thuyết phục Thái tử phi, tương lai hoàng tôn nhất định sẽ cưới nữ nhi Ngô gia ta làm Hoàng hậu! Bây giờ ngươi tự thân khó bảo toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạp khỏi long ỷ, có thể cho được thứ gì?"

Lâm Kinh Phác để Thẩm Huyền tháo bọc hành lý xuống, lấy một con dấu bọc trong vải nhung ra, ném cho Ngô Cừ: "Phong ngươi làm cục trưởng Phù Bảo Ty, chưởng truyền ngọc tỷ khai quốc. Sau này những chuyện ta làm, người nhà họ Ngô đều có toàn quyền phê hỏi điều tra."

Hai con ngươi Ngô Cừ trừng lớn, có chút khó mà tin nổi.

Gã vứt bỏ đao kiếm, mở ra xem, vội hoảng loạn quỳ xuống, nhất thời vui mừng như điên: "Ta... Không, thần, thần khấu tạ long ân!"

...

Thủy sư được điều động gấp về phía Tây.

Sau đó, Lâm Kinh Phác có hơi say sóng, gần như đã nôn sạch rượu buổi sáng ra ngoài. Giờ khắc này, y dựa lên lan can một mình, hứng gió thổi tới mới dễ chịu hơn được một ít.

Không lâu sau, Thẩm Huyền đi theo ra ngoài, đưa cho y một chén trà nóng.

Lâm Kinh Phác nhấp một ngụm, quay đầu lại thấy sắc mặt Thẩm Huyền chẳng tốt, biết người sau vẫn còn đang không cam vì chuyện ngọc tỷ.

"Nhai Tân, Ngụy Dịch nói đúng. Đó chẳng qua chỉ là một cục đá, không có gì mà hiếm lạ." Chẳng biết y đang nói với Thẩm Huyền, hay là đang tự mình lẩm bẩm.

Những điều Ngụy Dịch cười nhạo y ngày ấy, giờ đây đều đã trở thành sự thật.

Hướng đi của Đại Ân vốn bấp bênh, nếu như căn cơ bất ổn, không ngừng nội đấu, như vậy tất cả những điều y đã làm tại Khải triều một năm nay đều sẽ trở thành trò cười trên bàn đàm luận.

Lâm Kinh Phác nhất định phải nghĩ biện pháp nhanh chóng ổn định cục diện cựu triều. Nếu huynh đệ nhà họ Ngô tham quyền lực nhất thời, vậy thì cho bọn họ thứ bọn họ muốn, y cũng phải phong quang khéo léo đón hoàng tự về, không cho nhóm cựu thần có cơ hội nghi kỵ.

Dù cho lúc này y không lấy nữ nhi Ngô gia, nhưng để dẹp loạn lời đồn đãi, bỏ đi nghi ngờ của tất cả mọi người, e rằng cũng sẽ phải đón dâu sớm thôi.

Thân phận này như bó buộc tay chân, chỉ có thể một mực thuận theo người khác, đến dụ,c vọng cũng chẳng thể nắm giữ, lấy đâu ra tư cách đàm luận ái tình.

Đáy mắt Lâm Kinh Phác xẹt qua một tia phiền muộn khó giải, y hờ hững giơ đôi cổ tay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi vòng vàng.

Đã đeo bảo bối này quá lâu, đôi vòng gần như là sinh trưởng trên cổ tay y, khảm sâu vào máu thịt, cho nên Lâm Kinh Phác thường sẽ chẳng cảm nhận được sự tồn tại của nó, càng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

"Nhị, Nhị gia!" Thẩm Huyền kinh ngạc hô lên, thân thể vội bám vào lan can, nhô cả ra ngoài.

Thuyền lớn thuận gió mà đến, nơi vòng tay rơi xuống, nửa phần bọt nước cũng chẳng còn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio