Bởi vì không ngờ tới người trước mặt mình lại chính là Lưu Cao Dương nên Khinh Nhi đứng đờ ra nhìn anh rất lâu.
Có thể là anh đã cảm nhận được cái nhìn ấy hay gì mà cũng vô thức đáp trả lại bằng cái gật đầu nhẹ.
Sau khi anh rời đi vào trong Khinh Nhi vẫn đứng đơ tại chỗ, vì cái gật đầu ấy mà cô bắt đầu suy tưởng.
Anh ấy nhận ra mình sao? Anh ấy vẫn chưa quên mình?
"Khinh Nhi!" Linh Miên vỗ mạnh vào vai cô làm tất cả mọi dòng suy nghĩ kia bỗng dưng bị dập tắt.
Cô hoàn hồn quay qua nhìn Linh Miên với khuôn mặt đờ đẫn như mất hồn.
"Cậu sao thế?" như thấy được biểu cảm khác thường từ cô mà Linh Miên cũng bắt đầu lo lắng.
"À...!Không sao" cô dần tỉnh táo lại: "Người hồi nãy là ai thế, sếp Lưu sao?"
"Theo những gì mình đoán thì đó chắc chắn là sếp Lưu.
Con mẹ nó thật sự quá đẹp trai đi mà.
Rốt cuộc anh ta là người hay là tiên vậy, trên đời này còn có thể có người đẹp như thế sao???"
Linh Miên nói với giọng vô cùng cảm thán, như thể chính cô ấy cũng không tin nổi vào mắt mình.
Khinh Nhi chắc có lẽ cũng cảm thấy như vậy, với dáng vẻ hiện tại của anh trông lại vô cùng chỉnh tề và nghiêm túc hơn so với sáng nay rất nhiều, tuy thế nhưng khí chất toát ra vẫn như vậy, vẫn mang đến cho người ta cảm giác anh chính là ánh sáng.
Mà thứ ánh sáng ấy cao quý đến nỗi chẳng ai có thể với tới được.
"Cậu chơi được trò gì chưa?" Linh Miên thắc mắc hỏi.
"Chưa vừa định chơi thì sếp Lưu tới, tớ cũng thấy tò mò nên chạy lại xem đây."
"Hay tớ giúp cậu nhé?"
"Thôi không làm phiền cậu đâu tớ có thể tự làm được mà."
Dứt lời cô cũng chào tạm biệt Linh Miên quay về khu trò chơi khi nãy, cầm kính VR lên đeo vào.
Vì trò này là trải nghiệm cảm giác đi khám phá khu rừng Bạch Mộng trong một bộ phim Nhật Bản có tiếng tên "Hãy để tôi được yêu em", nên cô phải đeo kính đi vào một căn phòng nhỏ xong sẽ tự mình trải nghiệm trong đó và có camera giám sát từ bên ngoài.
Cô vào vai nhân vật nữ trong phim đi bên cạnh một bạn nam, khung cảnh lúc này là đoạn nam nữ chính bắt đầu tỏ tình với nhau, cả hai cùng nhau bước vào một cánh rừng.
Đi qua cánh rừng ấy là tới một dòng suối, sau cái thác suối kia là một cái hang động rất lớn.
Vì cảm giác rất chân thật mà cô đã dần bị đắm chìm vào đó, cảnh tượng hang động sau thác nước ấy vô cùng lãng mạng và lung linh.
Lúc này đây chàng trai ảo trong game đã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sau đó nâng nhẹ mặt cô lên nhẹ nhàng dán lên đó một nụ hôn.
Tuy chỉ là cảnh của thế giới ảo, nhưng nó thật đến nổi chính Khinh Nhi cũng hoảng hốt và bị đứng hình.
Cô không ngờ sẽ có tình tiết như vậy??? Đây là tình tiết phim sao?
Sau khi chơi xong cô bước ra khỏi căn phòng với khuôn mặt nóng bừng như thể mình thật sự được hôn vậy.
Cô trước giờ luôn là người không mấy quan tâm đến chuyện tình cảm, đôi khi còn nghĩ nếu thật sự không thể yêu ai thì cứ sống vậy cả đời này cũng chả sao.
Nhưng sau khi trải nghiệm qua một đoạn nhỏ cung bậc tình cảm trong căn phòng kia thì cô lại có một suy nghĩ khác...!Yêu đương cũng không đến nỗi tệ nhỉ.
Sẽ có cảm giác bên nhau tim đập thình thịch hay là khi hôn nhau cả hai sẽ dần chìm đắm trong sự loạn nhịp chăng?
"Ting" tiếng tin nhắn lại một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Trương Liên: [Mình và A Linh tới rồi đâyyy, cậu đang đâu đấy?]
Khinh Nhi: [Trong tiệm, để mình ra đón hai người.]
Sau đó cô nhanh chóng chạy ra ngoài, có thể là bởi vì ở một mình quá đỗi nhàm chán hay sao mà khi nghe tin bạn mình tới Khinh Nhi đã vô thức chạy nhanh hơn so với bình thường, cô chỉ muốn ngay lập tức kiếm được bạn mình.
"Bịch" Khinh Nhi đã vô ý đụng rất mạnh vào một người khi đang chuẩn bị rẽ phải vì bị che khuất tầm nhìn mà cô đã không thể thấy trước được có người đang đi ở phía đó.
"Xin...!Xin lỗi có sao không ạ?" tuy đứng không vững nhưng cô vẫn ráng cúi đầu xin lỗi.
"Không sao, đầu cô có sao không?"
"Vâng?" cô ngẩng đầu lên, lại là hình dáng quen thuộc kia, Lưu Cao Dương.
"Cô đụng đầu vào laptop này chứ không phải tôi đâu, đầu cô ổn chứ?"
Sự hỏi han quan tâm đó vốn chẳng lọt vào tai cô một chữ nào, mọi sự chú ý lúc này của cô lại đổ dồn hết vào người đàn ông kia.
Lại gặp nhau rồi, lại loạn nhịp rồi, ôi cái trái tim này.
Mọi suy nghĩ của cô cứ thế mà ào ra như được mùa.
"Vâng...!tôi ổn mà, lap của anh không sao chứ?"
"Hả?" như không tin được cô gái trước mắt ấy vậy mà lại quan tâm cái laptop này hơn cả bản thân mình, anh vô thức cười một tiếng: "Laptop không sao, cảm ơn cô đã quan tâm tới nó."
"Vâng không có gì ạ."
Sau đó anh cứ nhìn cô mãi như đang nhớ ra gì đó, nhưng rồi tiếng chuông điện thoại kia của anh đã vô thức phá vỡ bầu không khí này, anh bắt máy cúi đầu chào tạm biệt sau đó rời đi.
Cô cúi đầu chào lại theo phép lịch sự sau đó cũng từ từ bước chân đi khỏi.
Ra ngoài cổng Khinh Nhi ngay lập tức có thể nhận ra hai người bạn của mình vì sự vô ý lúc nãy mà cô đã không còn dám chạy nhanh nữa, chỉ có thể bước nhanh tới đó đón bạn mình.
"Ây da tới rồi sao, tiệm game này cũng lớn thật đấy không khác gì một cái công ty cả nhỉ." Trương Liên vừa nói vừa ngắm nghía xung quanh với vẻ thán phục.
"Ừm chắc sau này sẽ phát triển thành một công ty riêng đấy." Khinh Nhi đáp lại.
"Sao cậu biết?" Hàn Linh lên tiếng, đây là bạn cùng phòng với Trương Liên và cũng là bạn của Khinh Nhi.
"Mình nghe mấy anh chị tiền bối làm trong này bàn tán, nghe bảo hiện tại vốn là dùng của công ty nhà họ Lưu cũng là công ty mẹ hiện tại.
Nhưng chỉ là tạm thời thôi, sau này khi vững vàng rồi có thể sẽ tách riêng ra."
Trương Liên và Hàn Linh vô thức "ồ" một tiếng vẻ thán phục.
Sau đó Khinh Nhi với cương vị là nhân viên ở đây đã chỉ dẫn hai người họ những game VR của cửa hàng.
Cả ba đều rất hăng say chơi game và tìm hiểu, họ còn quay lại kha khá clip về trải nghiệm này để đem về làm kinh nghiệm cho bản thân.
Với sự hướng dẫn của Khinh Nhi thì Trương Liên và Hàn Linh cũng chẳng cần đến nhân viên hỗ trợ nữa, ba người tự do tung tăng vô cùng vui vẻ.
Phía bên này sau khi họp xong Lưu Cao Dương cũng đi dạo xung quanh xem xét tình hình của quán mấy tháng qua.
Vì mấy tháng nay anh bận việc hợp đồng bên công ty mẹ, cùng với mấy chuyến đi công tác nên hầu như không thể tới đây thường xuyên được mà phải giao hết việc cho Tống Hiểu Phong quản lý.
Lúc đi dạo xung quanh cùng Tống Hiểu Phong anh chú ý tới ba người Khinh Nhi, thấy cô hỗ trợ hai người bạn của mình trông rất chuyên nghiệp như thể là nhân viên nơi này.
Anh quay qua hỏi Tống Hiểu Phong.
"Cô gái kia tới đây rất thường xuyên sao?"
Tống Hiểu Phong nhìn theo hướng chỉ của anh cũng ngắm nghía một hồi mới đáp: "Làm sao tôi biết, tôi cũng chả rảnh tới nổi khách nào cũng nhớ mặt chứ?"
"Cách hướng dẫn của cô ấy rất chuyên nghiệp, nhìn nhân viên của cậu tuyển đi, chẳng có tác dụng gì nhỉ." Lưu Cao Dương nói với giọng khá gợi đòn.
"Gì cơ?" như thể thực sự bị chọc cho tức Tống Hiểu Phong lúc này lại nhìn thật kĩ cô gái kia một lần nữa, nhận ra điều gì đó anh vô thức nói: "Ủa, đó vốn là nhân viên của bên mình mà?"
"Nhân viên nhiều thế cậu nhớ rõ vậy à?"
"Không phải đâu, vì ngoại hình cô ấy khá bắt mắt, không nhớ cũng không được.
Tôi còn nhớ cô ấy mới được nhận làm chính thức vào hôm nay thôi, còn là sinh viên thì phải." Tống Hiểu Phong vừa nói vừa như đang cố nhớ mọi chi tiết thật kĩ.
"Ồ."
Lưu Cao Dương như cố tình lại nhìn Khinh Nhi thêm một cái.
Cô gái trước mắt có thân hình nhỏ nhắn, lông mi cong dài cùng đôi mắt to tròn lại rất quyến rũ như muốn hút hồn tất cả những ai nhìn sâu vào ấy, đôi môi nhỏ chúm chím lúc cười lên trông rất đáng yêu, hai má thì lúc nào ửng hồng ngại ngùng.
Lưu Cao Dương cứ vô thức nhìn thật kĩ như có điều cần ngẫm sau đó thật lâu cuối cùng cũng chịu dời tầm mắt đi.
Anh khi coi tình hình cửa hàng xong cũng an tâm vài phần, sau đó nhanh chóng rời đi vì còn việc phải làm.
Khinh Nhi nghe tiếng chào của nhân viên cũng quay qua nhìn mới thấy anh đang rời khỏi đây.
Nhớ tới cảnh đụng nhau khi nãy cô lại vô thức đỏ mặt, cũng quá trùng hợp rồi, sao lại gặp nhau nhiều thế chứ phải chăng là duyên phận sao? Mà cũng có thể thật sự chỉ là trùng hợp.
Ảo tưởng nhiều chỉ làm mình thêm thất vọng thôi...
Suy tư một hồi lâu cô bỗng dưng lại lẩm bẩm trong miệng: "Nhưng thật ra đôi khi ảo tưởng nhiều cũng không đến nổi nào nhỉ.".