Lúc Châu Tiểu Manh đang tắm thì dì Tôn đã lên gõ cửa một lần, lần thứ hai, dì chỉ đứng ngoài nói vọng vào: Thưa cô, sắp muộn giờ học rồi ạ.”
Ở nhà này, nếu không tính tài xế và đầu bếp thì có cả thảy sáu người làm, chỉ bốn trong số đó được phép lên tầng hai nên họ nằm lòng thói quen tắm sáng lề mề của cô Hai, nhanh lắm thì cũng phải hơn một tiếng đồng hồ. Đáng ra, dù là quản gia hay giúp việc cũng không dám thúc giục, nhưng vì lúc dùng bữa sáng, vẻ mặt của cậu cả nhà họ Châu không được vui, gã sốt ruột bảo: “Lên gác gọi con bé xuống ăn sáng mau.”
Thế là dì Tôn lại lóc cóc lên gọi.
Châu Tiểu Manh cũng biết thừa có người ra lệnh nên họ mới dám làm thế, chứ người làm trong nhà không ai to gan đến nỗi dám giục mình,. Cô vội khóa vòi hoa sen, bước ra khỏi bồn tắm. Làn da ngâm trong nước nóng hàng giờ liền nên vừa đỏ ửng vừa nhăn nheo. Cô ngó qua một lượt rồi choàng lên người chiếc áo tắm. Mái tóc đã gội nhiều lần nhưng lại quên không xoa dầu xả nên giờ đây nó vừa khô vừa rối. Cô cố chải mà chiếc lược cứ rít rìn rịt, cuối cùng cô đành vất chiếc lược xuống, lấy lọ dưỡng xịt tứ tung lên tóc. Một lúc sau, chiếc lược mới chải trơn tru được. Sau đó cô vớ lấy cái máy sấy, hong cho tóc âm ẩm. Cuống cuồng thoa kem lên mặt rồi cô mới thay đồ, mở cửa bước xuống lầu.
Mới sáng sớm ra mà Châu Diễn Chiếu đã phải đợi đến sốt cả ruột. Gã quẳng tờ báo trên tay xuống bàn ăn, khi ấy Châu Tiểu Manh vừa hớt hải chạy xuống đến bậc thang cuối cùng.
“Con chào bố.” Cô nhoẻn cười với ông cụ ngồi phía đối diện, sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Em chào anh.”
Châu Bân Lễ ngồi ở đầu kia bàn ăn, ngoác miệng ra thành nụ cười ngô nghê như trẻ con, ông bập bẹ nói: “Tiểu Manh… hôm nay… không… mặc… váy à.”
Mái tóc muối tiêu của Châu Bân Lễ bị cắt ngắn cụt lủn, vừa đủ để thấy rõ một vết sẹo to đùng trên đầu. Ông từng bị thương nặng ở đầu và di chứng để lại rất trầm trọng: ý thức của ông bây giờ chỉ ngang bằng với một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi. Bên cạnh đó, ông còn bị liệt nửa người, phải đi lại bằng xe lăn.
Châu Tiểu Manh nhỏ nhẹ trả lời ông: “Hôm nay con phải đi học nên không mặc váy ạ.”
“Đi học…” – Ông cụ nghiêng đầu, nước dãi rỉ ra từ khóe miệng. Y tá đứng cạnh vội vớ chiếc khău lau miệng, rồi tiếp tục bón món cháo chim câu cho ông. Ông lão quấn cái yếm như trẻ con. Thường ngày, ông quen dùng bữa trong phòng mình, gọi là dùng bữa chứ thực ra cũng chỉ húp được một vài món loang loãng do nhà bếp đặc chế. Bên cạnh đó, ông còn bị sa dạ dày nên mỗi bữa cũng chỉ nhấm nháp được có chút đỉnh, một ngày phải chia thành bốn năm bữa liền. Thế nên ông ít khi ăn cùng các con.
Tuy nhiên, Châu Diễn Chiếu lại có sở thích là cả nhà quây quần trên bàn ăn. Mỗi khi gã ở nhà là cả Châu Bân Lễ lẫn Châu Tiểu Manh đều phải có mặt trong bữa cơm.
Ví dụ như sáng hôm nay.
Người làm bưng bữa sáng lên cho Châu Tiểu Manh, món sandwich ngàn năm không thay đổi cùng cốc sữa nóng hôi hổi. Dù cô đã ngấy đến tận cổ nhưng vẫn phải cầm lấy, cố nhét vào mồm như nhồi bánh đúc cho vịt.
“Sáng nay có bốn tiết à.” – Châu Diễn Chiếu cất tiếng như thể có lòng tốt muốn nhắc nhở cô nhưng ánh mắt lại thoáng chút khôi hài.
Châu Tiểu Manh suýt sặc sau khi mới nhấp một ngụm sữa. Cô bật ho rũ rượi. Châu Diễn Chiêu vươn tay vỗ lên lưng em gái, miệng nói: “Cứ từ tù, có ai cướp của em đâu.”
Vừa dứt cơn ho, Châu Tiểu Manh lại làm thêm một ngụm sữa nữa. Cô ngước mắt, lướt qua Châu Diễn Chiếu trong khi bàn tay kia vẫn vỗ liên hồi lên lưng cô. Hôm nay, Châu Tiểu Manh mặc một chiếc sơ mi màu trắng, bàn tay của gã truyền hơi nóng hừng hực qua làn áo mỏng manh, khiến cô rợn đến nổi cả da gà, chỉ muốn vọt lên lầu, tắm lại lần nữa.
Không khó để Châu Diễn Chiếu nhận ra sự khó chịu của Tiểu Mạnh. Khóe môi gã khẽ nhếch lên càng làm lộ rõ vẻ khôi hài. Châu Tiểu Manh càng bị kích động nên cứ nhấp nhổm không yên, ngón tay cô siết chặt lấy ly sữa như thể muốn bóp cổ kẻ thù cho đến chết ngay trong tức khắc. Nhận thấy các đầu ngón tay của cô đã trắng bệch, Châu Diễn Chiếu nheo mắt: “Em sắp muộn rồi đấy, hôm nay vừa khéo anh cũng có việc phải đến phía Nam thành phố, tiện đường đưa em đi học luôn.”
Sắc mặt của Châu Tiểu Manh sa sầm, cô không cho rằng Châu Diễn Chiếu lại tốt bụng đến vậy.
Từ lúc Châu Bân Lễ bị thương đến nay, số vệ sĩ tháp tùng Châu Diễn Chiếu đã tăng gấp đôi, nhưng duy nhất một kẻ lúc nào cũng kè kè cạnh gã chính là Tiểu Quang. Thấy Châu Diễn Chiếu từ xa, Tiểu Quang đã mở sẵn cửa xe, không để ý thấy Châu Tiểu Manh đang xách cặp rảo bước theo sau.
Bọn đàn em của Châu Diễn Chiếu đã quen nhìn cô Hai nhà họ Châu như một thứ vô hình. Bản thân Châu Tiểu Manh cũng biết điều đó, cô luôn cúi gằm mặt khi đụng đầu bọn họ, thậm chí còn cố gắng để mình không thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Nhưng hôm nay có muốn họ không để ý cũng khó, sau cái hất cằm của Châu Diễn Chiếu, cô đành ngoan ngoãn leo lên ghế sau trước bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào mình. Ngồi chưa ấm chỗ thì nghe thấy Châu Diễn Chiếu bảo với tay tài xế: “Mày với Tiểu Quang sang xe sau.”
Mặt Tiểu Quang biến sắc: “Thưa anh Mười!”
“Nhanh!”
Không ai dám nói chữ “Không” với Châu Diễn Chiếu. Tiểu Quang cũng chẳng được đặc cách thì hiển nhiên tài xế lại càng không dám. Hai người họ lục tục chuyển sang xe sau. Châu Diễn Chiếu liếc mắt nhìn Châu Tiểu Manh. Không cần nhiều lời, Châu Tiểu Manh đã răm rắp xuống xe, ngồi vào vị trí lái phụ.
Nhiều năm rồi Châu Tiểu Manh chưa được ngồi xe do Châu Diễn Chiếu đích thân cầm lái, cũng bởi bao năm nay cậu Cả nhà họ Châu không tự mình lái xe. Có điều cái cách gã lái xe vẫn giật cục như cũ, vừa đạp chân ga, cả người Châu Tiểu Manh bất giác ngã giật về phía sau, bám dính lấy lưng ghế. Cô siết chặt quai cặp sách, như thể đang nắm trong tay ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.
“Em yên tâm, xe này có lắp kính chống đạn và chín túi khí an toàn. Vả lại, hôm nay em còn những bốn tiết học cơ mà, sao tôi nỡ để em chết bởi tai nạn giao thông được.”
Câu nói sau cùng bật khỏi miệng gã nhẹ bẫng nhưng lại có vẻ móc máy pha đầy giễu cợt. Những lúc chỉ có hai người với nhau, Châu Diễn Chiếu luôn giở cái giọng điệu ấy. Châu Tiểu Manh bặm chặt môi, đống sữa cô mới uống hồi sáng đang dâng lên tận ngực. Cô có cảm giác mình đang say xe.
Đèn đỏ.
Phanh xe rít lên, sắc mặt Châu Tiểu Manh càng thêm nhợt nhạt, có cảm giác như dạ dày đã lộn lên đằng đầu. Cô cuống cuồng ấn nút mở cửa sổ cho thoáng. Cửa sổ vừa hạ xuống được nửa phân thì Châu Diễn Chiếu nhanh tay giật chốt khiến ô kính khép lại kín mít như lúc đầu. Diễn Chiếu vung tay giáng cho Tiểu Manh một cái tát. Tiếng “bốp” vang lên thật rõ ràng và nặng nề.
Đầu óc Châu Tiểu Manh quay cuồng, cô sực nhớ ra tai nạn kinh hoàng của Châu Bân Lễ năm nào. Cũng vào lúc dừng đèn đỏ, ông hạ cửa kính để làm điếu thuốc nên đâu mới nhận ngay một phát đạn của tay bắn tỉa. Từ đó về sau, mọi chiếc xe của Châu Diễn Chiếu đều được lắp kính chống đạn. Bữa nay cô lẩn thẩn rồi nên mới quên khuấy mất điều cấm kị trên.
Tiểu Mạnh ôm gò má sưng đỏ, cố cầm nước mắt. Hình như Châu Diễn Chiếu khá đắc ý khi thấy cô rơi vào tình trạng đó. Cánh tay gã vươn ra, ngón trỏ lạnh buốt nâng cằm cô lên. Gã ngắm nghía những vệt ngón tay in hằn trên khuôn mặt cô rồi bảo: “Ăn một cái tát nhận một vạn, ngủ với tôi một đêm em mới được năm nghìn, so ra thì em cứ làm tôi tức lên rồi cho em vài cái tát là cũng thu về cũng kha khá đấy.”
Châu Tiểu Manh bặm chặt mỗi, cố kiềm chế cơn kích động chỉ muốn nhào đến bóp cổ Châu Diễn Chiếu ngay lúc này. Nếu như bây giờ cô có bất kì phản ứng nào, chỉ e sẽ lại khiến gã nổi giận, thà cứ lẳng lặng làm thinh là hơn. Nhưng dường như Châu Diễn Chiếu không định buông tha cho cô: “Năm nghìn tệ đêm qua cộng với một vạn vừa nãy, tháng này em ít nhất cũng phải moi được của tôi tầm năm, sáu vạn rồi. Xem ra cũng đủ cho viện phí tháng này của mẹ em rồi đấy.”
Hàng mi của Châu Tiểu Manh khẽ run lên, nhưng cô vẫn gắng gượng đè nén thứ chất lỏng đã rưng rưng nơi khoé mắt. Châu Diễn Chiếu có quy định, mỗi lần khóc cô sẽ bị trừ ba nghìn tệ nên cô không thể khóc được. Những ngón tay run rẩy siết chặt lấy quai cặp, nhúm vải bò trong tay đã ướt nhẹp, nhưng cô vẫn co quắp lại theo bản năng. Cô chỉ ước có thể trốn vào một góc nào đó mà không một ai trên thế gian này có thể tìm ra. Nhưng trong khoảng không bé nhỏ của chiếc xe, trên người lại còn thắt đai an toàn, cơ thể cô không thể nào nhúc nhích được. Cô khẽ xích dần ra phía cửa xe, cố gắng để tạo một khoảng cách dù chỉ là vài milimet với gã.
Thế nhưng chỉ cử động nhỏ nhoi ấy cũng kích động được Châu Diễn Chiếu. Gã vươn tay kéo giật đầu cô lại, phủ lên bờ môi cô những nụ hôn. Châu Tiểu Manh không dám cự tuyệt, đành để mặc gã cạy mở vành môi đang mím chặt của mình, rồi lùa sâu những lần nuốt môi. Kiểu hôn của gã từ xưa đến giờ luôn chất chứa vị tanh của máu và hôm nay gã lại cắn đầu lưỡi cô. Chỉ đến khi Châu Tiểu Manh đã đau đến tê điếng cả người thì Châu Diễn Chiếu mới chịu buông ra, tha cho đôi môi đã sưng vù của cô. Nhưng gã lại rà lên vành tai cô rồi nhẩn nha gặm yêu nó: “Hay là, chúng mình đặt luật mới nhé?”
Hơi thở nóng rực của gã phả xuống cổ cô, giọng nói dịu dàng trìu mến như những cặp đôi yêu nhau say đắm bình thường: “Hai năm gần đây, vật giá leo thang phát khiếp, ngay cả gái gọi nổi tiếng ở hộp đêm cũng thôi cái giá một đêm năm nghìn ấy từ lâu rồi, huống hồ em lại là em gái của tôi, tôi cũng không nỡ hạ giá trị của em… chúng mình đổi thành… một lần năm nghìn, thế nào? Nói chưa biết chừng, em sẽ kiếm được hai ba vạn chỉ trong một đêm ấy chứ.”
Hôm qua, sự đòi hỏi của gã phải nói là quá khủng khiếp, Châu Tiểu Manh biết mình có van lơn thì gã cũng chẳng bao giờ mềm lòng, nhưng quả thật đúng vào lúc gã đang lên đỉnh thì thực tình cô không còn một tý sức lực nào cả, cô hổn hển, cố gắng nghiêng mặt sang một bên bảo: “Mai em còn có bốn tiết trên lớp.” thế là Châu Diễn Chiếu hầm hầm tức giận, đạp cửa bỏ đi.
Mãi đến sáng ngày hôm sau, chắc cơn giận vẫn chưa nguôi, nếu không gã đã chẳng nói móc cô, bản tính của Châu Diễn Chiếu là vậy, ai khiến gã khó chịu chỉ cần một giờ thôi, gã sẽ đáp lại nhiều hơn gấp một trăm đến một nghìn lần.
Cả cơ thể của Châu Tiểu Manh đang run rẩy, một bên tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Châu Diễn Chiếu theo bản năng vốn có, cô gắng gượng bắt mình phải thốt lên thành tiếng: “Anh hứa…” Châu Diễn Chiếu phá lên cười, bảo: ‘Đương nhiên là hứa rồi.” Dứt lời, gã lại hôn chụt lên môi cô một cái, hình như tâm trạng đã khấm khá hơn, miệng huýt sáo, thấy đèn xanh bật nháy, liền đạp chân ga.
Chiếc xe dừng trước cổng Nam của trường đại học, hôm nay là thứ hai nên có rất nhiều sinh viên ngoại trú trở về trường, hàng chục chiếc xe ô tô đỗ thành hàng dài ngoài cổng Nam. Vậy mà khi chiếc xe của Châu Diễn Chiếu xuất hiện thì nó vẫn thu hút mọi sự chú ý, bên cạnh đó, chiếc xe Mercedes chở đầy vệ sĩ theo sát đằng sau càng làm tăng thêm vẻ huênh hoang hống hách. Xe chưa dừng hẳn song Châu Tiểu Manh đã nôn nóng muốn lao xuống, trong khi cánh tay của Châu Diễn Chiếu vẫn vắt ngang chốt cửa, nhất định không chịu mở.
Châu Tiểu Manh không còn cách nào khác, đành nhoài người qua bên đó, áp môi mình lên bờ môi gã.
Mỗi lần cô chủ động đặt hôn là vẻ mặt của Châu Diễn Chiếu lại lạnh như tiền, trong khi toàn thân lại toát ra vẻ thù địch. Nụ hôn của Châu Tiểu Manh kéo dài tầm nửa phút, vậy mà suốt thời gian đó gã vẫn không hề nhúc nhích, cách đó không xa là cổng Nam của trường đại học, tuy cửa kính ô tô có tráng một lớp phản quang sậm màu nhưng Châu Tiểu Manh vẫn sợ bị người khác nhìn thấy, được một lúc thì cô vội vã buông ra, cô cúi gằm đầu, cất giọng lí nhí: “Tối nay anh có về nhà không?”
Coi như cô đã giơ cờ trắng đầu hàng, Châu Diễn Chiếu nhếch môi hỏi vặn lại: “Em mong tôi về nhà hay không về nhà?”
Nhờ cái tát của ngày hôm nay mà cô góp đủ tiền viện phí tháng này cho mẹ, đương nhiên cô chỉ mong gã đừng có về nữa thì hơn, song, cô vẫn gượng cười: “Dù anh có về hay không, thì em vẫn phải về nhà chứ.”
Châu Diễn Chiếu ấn chốt mở cửa, dường như rất hài lòng với thái độ của cô.
Châu Tiểu Manh cúi đầu ôm cặp rồi lao ngay ra khỏi xe, ba chân bốn cẳng chạy vọt về phía cổng trường.