Giờ tan trường hôm nay, ngoài cửa lớp / lúc nào cũng có bạn học khác đi qua đi lại, tựa như vô tình đi ngang qua, nhưng lại không tự chủ được rướn cổ nhìn vào người đang nằm bò trên bàn ngủ ở cuối lớp /.
Tin tức Lâm Hữu phân hóa từ Beta thành Omega quả thật đã nhanh chóng lan truyền trong trường như phóng tên lửa, kèm theo đó, chuyện Lâm Hữu còn là dạng phermone dẫn dụ hiếm thấy, có mã số H cũng lan truyền khắp nơi.
Vốn dĩ tiếng tăm của Lâm Hữu trong trường đã không tệ, thân là Beta lại thường xuyên hạ đo ván các Alpha trong trường học, còn thu hoạch được trông ít trái tim của các Omega xinh đẹp, có thể nói là kẻ thù chung của các Alpha. Vậy nên sau khi chuyện cậu phân hóa thành Omega lan truyền khắp nơi, các Omega đã đau lòng sắp khóc rồi, Alpha tới hóng hớt lại rất nhiều.
Những Alpha đó đều tới đây với tâm thế muốn cười nhạo cậu, hoàn toàn không nghĩ bốn chữ “dẫn dụ cao cấp” này lại chính xác, cuối cùng ngay khi họ đối mặt mới Lâm Hữu qua cửa sổ, cả một đám lại đỏ mặt không biết phải làm gì.
Lâm Hữu khó hiểu nhìn bọn họ, “Gọi tôi làm gì? Có việc gì cần tìm tôi à?”
Mấy Alpha kia vò đầu bứt tai, hoàn toàn không dám nói mình tới đây hóng hớt.
“Không, không có gì đâu, bọn tôi tới mượn bài tiếng Anh thôi.” Một Alpha bịa đại lý do.
Lâm Hữu thầm nghĩ, mấy ông mượn bạn nào ngồi cạnh cửa sổ là được rồi, nhất quyết gọi tên cậu làm gì.
Nhưng khi tâm trạng vui vẻ cậu vẫn luôn rất dễ tính, Lâm Hữu đưa bài thi gần được điểm tối đa của mình cho họ, “Này, hết giờ học nhớ trả cho tôi.”
Bài thi của cậu cũng dính chút pheromone mùi hoa lan, mà bản thân cậu lại không nhận ra chuyện này.
Mặt mấy Alpha kia càng đỏ hơn, bàn tay cầm tờ bài thi cũng hơi run rẩy.
“Không có việc gì nữa thì tôi về đây.” Lâm Hữu lầu bầu một câu rồi quay lại chỗ ngồi của mình, nằm nhoài xuống bài.
Cậu cứ cảm thấy mấy Alpha này có vẻ không được thông minh lắm.
Mấy Alpha đứng ngoài cửa cầm bài tay trong tay, rồi lại nhìn sang Lâm Hữu ngồi trên dãy bàn cuối cùng.
Một người bỗng nói nhỏ: “Thật ra Lâm Hữu cũng tốt bụng đấy chứ.”
Những người còn lại không nói gì, nhưng cũng đều đỏ mặt gật đầu.
Sau ngày hôm nay, một bài đăng bỗng âm thầm xuất hiện trên diễn đàn “hít drama” của trường… “Hóng hớt về Omega dẫn dụ cấp cao đỉnh của chóp lớp !”, bấm vào xem sẽ thấy ngay “hình chống trôi” của Lâm Hữu trên đầu tiên, cậu mặc áo sơ mi trắng, ôm một bó hoa đứng trên bục nhận giải, nhoẻn cười lộ ra chiếc răng nanh.
Toàn bộ bình luận bên dưới đều là các Alpha tự mình chứng minh loại pheromone H này bá cháy bọ chét đến mức nào, rồi họ phải vượt qua thử thách đến mức nào mới không quỳ xuống ca bài “Chinh phục” với Lâm Hữu.
Đúng là vứt hết mặt mũi ra chuồng gà, trước đây họ còn coi Lâm Hữu là tình địch nữa!
Có điều dù hiện giờ chưa có dũng sĩ nào dám tỏ tình với Lâm Hữu, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được họ thu mua ảnh chụp của Lâm Hữu với giá cao trong bài viết.
“Muốn mua một tấm hình hồi nhập học của Lâm Hữu với giá cao, giá cả thỏa thuận. Không có thành ý thì lượn.”
Nhưng bản thân Lâm Hữu không hề biết đến chuyện này.
Lúc này cậu đang bận đấu tranh với ban quản lý sinh hoạt trong trường… Tại sao Omega không thể ở cùng ký túc xá với Beta?!
–
Lâm Hữu không ngờ rằng ảnh hưởng lớn nhất của việc phân hóa thành Omega với cậu lại là phải chuyển ký túc xá.
Học sinh thuộc trường cấp ba Tấn Nam đều ở nội trú, cuối tuần mới về nhà.
Chuyện này cũng không có vấn đề gì, dù sao khi về nhà Lâm Hữu cũng là hàng xóm của Lục Thanh Nham, khi ở trường hai người cũng ở cùng một phòng, giường trên giường dưới, không ảnh hưởng gì.
Nhưng trước đây cậu là một Beta, tất nhiên ở chung phòng với Lục Thanh Nham không thành vấn đề rồi.
Nhưng hiện giờ cậu đã phân hóa thành Omega, sau khi nhà trường đổi lại thông tin cá nhân cho cậu, bắt đầu bắt tay vào chuyển cậu sang ký túc xá Omega. Sợ Lâm Hữu sống không quen, giáo viên còn vô cùng thân thiện hỏi Lâm Hữu có muốn ở phòng riêng không?
Nhưng Lâm Hữu không muốn ở phòng riêng, cậu chỉ muốn ở cùng Lục Thanh Nham thôi.
Cậu nắm chặt tay Lục Thanh Nham, ra vẻ đáng thương nhìn giáo viên phụ trách sinh hoạt, nhưng khi lên tiếng lại vô cùng hùng hồn: “Em không chuyển đâu.”
Thanh Nham ngồi cùng cậu trong văn phòng quản lý, dù anh chưa nói câu nào, nhưng rõ ràng là đứng về phe Lâm Hữu.
Giáo viên phụ trách sinh hoạt đau đầu nhìn hai người.
“Cô ơi, thật ra em không muốn chuyển ký túc xá cũng là vì nghĩ cho trường chúng ta thôi.” Lâm Hữu nói lớn: “Cô xem em làm Beta nhiều năm như vậy, trước đây em còn mơ mộng sau này phải tìm một Omega dịu dàng làm người yêu cơ, bây giờ chuyển em vào ký túc xá Omega, vậy không phải là thả sói vào đàn cừu sao?”
Giáo viên phụ trách sinh hoạt bật cười, cô nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của Lâm Hữu, cười nói: “Nói linh tinh cái gì đấy?”
Lục Thanh Nham cũng lên tiếng hùa theo: “Nếu ở ký túc xá Beta không tiện thì bọn em có thể chuyển ra ở riêng, nhưng em cũng cảm thấy không cần phải chuyển ra ngoài, tình trạng sức khỏe của Lâm Hữu đặc biệt, cần có người chú ý mọi lúc mọi nơi, ngược lại để cậu ấy ở một mình không hay lắm.”
Giáo viên phụ trách sinh hoạt nghe Lục Thanh Nham nói vậy, cô bỗng có vẻ do dự.
Cô cũng được biết tình trạng sức khỏe của Lâm Hữu, pheromone và kỳ phát tình đều không ổn định lắm, tốt nhất là phải có người trông chừng cậu.
Mà Lục Thanh Nham và Lâm Hữu đúng là rất thân thiết, tính cách Lục Thanh Nham cũng chững chạc đáng tin, là người có thể chăm sóc cậu tốt nhất.
Mà quan trọng nhất là…
Giáo viên phụ trách sinh hoạt nhớ rằng lãnh đạo từng nói với cô, gần đây bố mẹ Lục Thanh Nham và Lâm Hữu mới tài trợ cho nhà trường một khoản tiền.
Vậy nên chỉ cần yêu cầu của Lục Thanh Nham và Lâm Hữu không quá đáng thì không cần so đo nhiều.
“Cô à, Lục Thanh Nham cũng đâu phải Alpha, nếu cậu ấy là Alpha thì không cần cô nói em cũng tự động chuyển đi.” Lâm Hữu nhìn giáo viên phụ trách sinh hoạt. Tiếp tục chân thành thuyết phục cô: “Đã vậy đến lúc về nhà bọn em cũng thường xuyên ở cùng nhau thôi, chuyển ký túc xá khác không phải vẽ chuyện vô ích sao?”
“Được rồi, em chờ cô qua trao đổi với bên quản lý ký túc xá một lát.” Giáo viên phụ trách sinh hoạt nói: “Cô đi mười phút rồi về, các em chờ ở đây một lát, uống hớp trà.”
Đợi đến khi bóng lưng giáo viên phụ trách sinh hoạt biến mất, Lâm Hữu mới dựa phịch vào lưng ghế, bóc viên kẹo bỏ vào miệng.
Cậu ậm ờ hỏi Lục Thanh Nham: “Lão Lục, nếu nhà trường nhất quyết bắt tôi chuyển ký túc xá thì sao? Tôi không muốn rời xa ông đâu.”
Lục Thanh Nham không hề lo lắng chút nào, anh xoa đầu Lâm Hữu, “Nếu buộc phải như vậy, chúng ta xin học ngoại trú, ở trọ ngoài trường.”
Lâm Hữu nghe vậy lập tức yên tâm, cậu nhai kẹo nhóp nhép, còn nói nhỏ với Lục Thanh Nham rằng cậu thích vị dâu tây, lần sau nhớ mua nhiều vị dâu vào.
–
Mười phút sau, giáo viên phụ trách sinh hoạt đã quay lại, cô nói rằng hai người họ có thể ở cùng nhau, nhưng phải chuyển đến khu phòng trọ cho học sinh trao đổi.
Tấn Nam vẫn có truyền thống trao đổi học sinh với trường nước ngoài, cứ hai năm sẽ có một nhóm học sinh chuyển đến, được xếp vào khu ký túc xá ở phía nam.
Hiện giờ các học sinh trao đổi vẫn chưa đến, phòng ở tại khu ký túc xá phía nam có cấu trúc hai phòng ngủ một phòng khách, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu có thể ngủ phòng riêng, nhưng dùng chung một phòng khách.
Lâm Hữu đảo mắt, nhìn sang Lục Thanh Nham, thấy Lục Thanh Nham gật đầu, cậu mới cười tít mắt đồng ý.
Tối hôm đó, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu dọn ngay vào ký túc xá mới.
Vốn dĩ số phòng thuộc khu ký túc xá này đã không nhiều, hiện giờ không có học sinh trao đổi, nhưng cũng có học sinh chuyển vào đây ở vì những nguyên nhân khác nhau, tất cả đều được xếp ở tầng một và tầng hai.
Tầng hai dành cho Beta và Omega, tầng một là Alpha.
Khi chuyển vào ký túc xá, Lâm Hữu ra ngoài dạo quanh một vòng, khi về phòng đã ôm cả đống đồ ăn vặt trong tay, tất cả đều là hàng xóm tặng cho cậu.
Lục Thanh Nham đang ngồi trong phòng khách lắp ghép một kệ để đồ, Lâm Hữu ngồi cạnh anh, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhiều chuyện với anh về những người trong ký túc xá này, “Phòng bên cạnh chúng ta là hai Omega lớp , người cao kều là Tiết Nghi Hân, người lùn hơn là Đường Kỳ, phòng đối diện có hai Beta, hình như đều là lớp . Còn bên dưới có tất cả sáu Alpha.”
Khi cậu nói chuyện, Lục Thanh Nham đã lắp xong kệ để đồ.
Thật ra Lục Thanh Nham cũng đã quan sát ký túc xá này kha khá, anh phát hiện có dải ngăn cách giữa tầng một và tầng hai, như vậy cũng bảo đảm lỡ như có học sinh Omega bước vào kỳ phát tình lại không thể xử lý kịp thời, các Alpha bên dưới cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Cũng không biết có thể cản được loại pheromone H cao cấp này phát tán không?
“Ông đã xem phòng mình chưa?” Lục Thanh Nham hỏi.
Phòng của Lâm Hữu là căn phòng bên trái.
Lâm Hữu lắc đầu.
“Trên tường phòng ông có một nút bấm xin hỗ trợ khẩn cấp, nếu ông phát tình ngoài ý muốn hoặc có việc gì khác đều có thể ấn nó, trong ngăn tủ trong phòng cũng có một chiếc vòng tay, trên đó có hệ thống yêu cầu hỗ trợ.” Lục Thanh Nham bình luận: “Nhà trường cũng rất cẩn thận.”
Lâm Hữu nhai táo rồn rột, “Tôi bỗng phát hiện làm Omega đúng là rách việc thật, tôi quyết định phải đối xử với mẹ và ông anh tốt hơn.”
–
Đến khi dọn dẹp ký túc xá xong xuôi đã tới hơn tám giờ tối, đáng lý ra là họ phải đến tiết tự học buổi tối.
Nhưng Lâm Hữu và Lục Thanh Nham vẫn chưa ăn tối, hai người không có chút gánh nặng tâm lý nào, quyết định trốn học, ra phố ăn vặt sau trường ăn tối.
Bữa tối của họ là đồ nướng, Lâm Hữu đòi ăn bằng được.
Giờ ăn tối, có hai cô nàng Omega ngồi bàn cạnh họ, một người tóc dài một người tóc ngắn, nhìn tuổi có vẻ là khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, ai nấy đều rất xinh đẹp, là kiểu con gái trưởng thành xinh đẹp lại gợi cảm, có lẽ họ làm việc ở gần đây.
Hai cô gái vừa ăn tối, thỉnh thoảng lại nhìn sang bàn của Lâm Hữu và Lục Thanh Nham vài lần. Ban đầu Lâm Hữu còn vui mừng rạo rực, cậu chọc chọc Lục Thanh Nham, “Lão Lục này, ông nói xem có phải hai chị gái kia chấm tôi rồi không?”
Cực kỳ tự luyến.
Lục Thanh Nham nhìn hạt vừng dính bên mép Lâm Hữu, anh vươn tay gạt xuống giúp cậu, qua quýt trả lời: “Ừ, chắc vậy.”
Không tới hai phút sau, chị gái bàn bên cạnh đã thật sự quay sang bắt chuyện với họ.
“Bạn học này.” Cô gái tóc dài mỉm cười với Lâm Hữu, “Nãy giờ chị cứ muốn hỏi cậu mãi, cậu xịt loại nước hoa nào thế, cũng thơm lắm đó.”
Cô nàng tóc ngắn kia lại càng niềm nở hơn, cô bóp khuôn mặt trắng nõn của Lâm Hữu, “Sao mà da bé cũng tốt quá vậy, bé dùng loại dưỡng da nào thế?”
Lớn đến bằng này rồi, mặc dù ngoài miệng lúc nào cũng nói chuyện yêu đương nhắng nhít, nhưng Lâm Hữu lại trong sáng đến mức chưa từng nắm bàn tay xinh của Omega nào.
Bỗng nhiên được một chị gái Omega xinh đẹp trưởng thành bóp mặt, cậu sợ tới mức đánh rơi miếng thịt trên tay.
“Không xịt nước hoa.” Lâm Hữu vô cảm trả lời: “Cũng không dùng mỹ phẩm.”
Bị Lục Thanh Nham đậu mòe chà sữa rửa mặt lên mặt vài lần có tính là dưỡng da không?
Hai cô gái kia bỗng thấy hơi tiếc, “Hầy, còn trẻ thích thật đấy, mười sáu mười bảy tuổi không cần dùng mỹ phẩm cũng vẫn mọng nước.”
Các cô thấy dáng vẻ không dám cử động của Lâm Hữu bèn cười rộ lên, cô gái cười tủm tỉm giải thích mình là Omega, sau đó cúi người tạm biệt hai người họ.
Lâm Hữu nhìn theo hai cô gái dần đi xa, rồi quay đầu lại nhìn Lục Thanh Nham.
Thoạt nhìn Lục Thanh Nham không có vẻ gì khác thường, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe miệng anh đang căng cứng.
Lâm Hữu yếu ớt nói: “Muốn cười thì cười đi.”
Lúc này Lục Thanh Nham mới không kìm được nhếch miệng.
Lâm Hữu cáu kỉnh uống hết hai cốc coca lớn.
Đệt!
Cậu lại quên mình không còn là Beta nữa rồi.
–
Ăn tối xong, Lâm Hữu đang định về thẳng trường học, không ngờ Lục Thanh Nham lại dẫn cậu đến hiệu thuốc cạnh trường.
“Ông muốn mua gì thế, thuốc cảm à?” Lâm Hữu quái lạ hỏi.
Lục Thanh Nham dẫn cậu vào khu có treo biển pheromone, anh ngồi xổm xuống tìm thuốc ức chế và miếng dán ngăn cách ở kệ thuốc dưới cùng.
“Ông để miếng dán ngăn cách ở nhà rồi, ông quên rồi à?” Lục Thanh Nham nhắc cậu, anh cầm vài loại lên hỏi Lâm Hữu: “Ông thích loại nào?”
Lâm Hữu cũng ngồi xổm xuống, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy miếng dán nhiều thể loại như vậy, bày kín cả kệ, còn có mùi hương khác nhau nữa, cậu nhìn mà chóng mặt hoa mắt.
“Sao mấy miếng dán ngăn cách này y hệt ba con sâu vậy, lại còn chia thành nhiều mùi khác nhau nữa chứ.” Lâm Hữu kêu ca: “Đã vậy mục đích của nó là để ngăn cách mùi hương, tại sao chính nó cũng có mùi luôn vậy?”
Lục Thanh Nham nhìn cậu, “Nói như thể ông dùng ba con sâu rồi vậy.”
Lâm Hữu bĩu môi, cực kỳ không phục, “Ông cũng đã dùng bao giờ đâu.”
Khi họ đang nói chuyện, bỗng có thêm mấy người vào tiệm thuốc.
Những người này cũng là học sinh trường họ, có lẽ vừa mới tan tiết tự học buổi tối, tới đây mua đồ. Thấy Lâm Hữu ngồi xổm trước giá thuốc ngăn cách cho Omega, đứa nào đứa nấy trố mắt.
Họ vừa định nói gì đó, lại nhớ ra hiện giờ Lâm Hữu đã là Omega, mua mấy thứ như miếng dán ngăn cách là chuyện hết sức bình thường.
Lâm Hữu cũng chú ý đến họ.
Ngược lại cậu lại rất vô tư, Lâm Hữu quơ miếng dán ngăn cách hương bạc hà trên tay, nói với mấy người kia: “Làm giề? Chưa thấy Omega mua thuốc ức chế bao giờ à?”
Mấy người kia nghe vậy cũng bật cười.
“Không phải vì vẫn chưa quen sao?”
Thấy cậu đang chọn miếng dán, có mấy Alpha còn tươi cười đề cử, “Bạn gái tôi bảo loại hộp xanh mùi dâu kia dùng khá tốt.”
Lâm Hữu vung vẩy hộp miếng dán trong tay, ra hiệu đã nghe thấy. Cậu không có yêu cầu gì về mùi vị, tiện tay ném cả hộp mùi bạc hà và dâu tây vào trong làn.
Cậu không mua thuốc ức chế, cái này thì cậu có nhớ mang theo, để cả trong ký túc xá và trong cặp sách.
Nhưng khi đã mua đồ xong xuôi, cậu vừa định rời đi lại phát hiện Lục Thanh Nham vòng sang kệ hàng bên kia.
Lâm Hữu khó hiểu đi theo anh, cậu thấy Lục Thanh Nham lấy một hộp thuốc ức chế cho Alpha, bỏ vào trong làn của cậu.
“Ông lấy cái này làm gì? Đây là dành cho Alpha mà.” Lâm Hữu hỏi.
Lục Thanh Nham nhìn cậu, “Nếu như có tên Alpha nào đầu óc mụ mị lao về phía ông, nhớ tiêm cho hắn ta một mũi.”
Lâm Hữu: “…”
Lâm Hữu: “Cậu suy nghĩ chu đáo quá.”