Lần này Tưởng Niệm và Lâm Mông giữ đúng lời hứa, mùng tám họ đưa Lâm Tư Dư về nước.
Vì có việc ở công ty thực tập, Lâm Tư Triết đã về làm việc trước.
Lâm Hữu vui như trẩy hội xách hành lý chạy theo bố mẹ, không thèm nhìn Lục Thanh Nham lấy một lần, hành động của cậu cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát, vô cùng “vong ơn bội nghĩa”.
Lục Thanh Nham đành phải ngồi trong phòng gọi điện cho Lâm Hữu.
Biệt thự hai nhà chỉ các nhau vài mét, phòng của anh và Lâm Hữu lại đối diện nhau, ra ngoài ban công là có thể nhìn thấy phòng đối phương. Nếu người người võ nghệ cao cường lại táo bạo, hoàn toàn có thể trèo qua ban công sang nhà người kia.
Lâm Hữu nằm sấp trên giường đọc truyện tranh, bên cạnh là dâu tây mà anh cậu đã rửa sạch, vừa đọc truyện vừa tán gẫu với Lục Thanh Nham, “Lão Lục này, chuyện này em phải phê bình anh đấy, khoảng cách sinh cái đẹp, tiểu biệt thắng tân hôn. Chúng ta cách nhau vài mét thế này, vừa có thể nhìn nhau lại vừa thấy không rõ ràng, cực kỳ phù hợp để bồi đắp tình cảm. Cứ dính vào nhau mãi thì ra thể thống gì.”
Lục Thanh Nham cười nhạo, cực kỳ khinh thường.
“Hai hôm trước lúc tỏ tình với anh em đâu có nói vậy, em nói em cũng không muốn xa anh mà.” Lục Thanh Nham thẳng tay đào chuyện cũ, lột trần hành vi lừa đảo đáng xấu hổ của Lâm Hữu.
Lâm Hữu vui vẻ nói: “Những lời đàn ông nói khi không tỉnh táo sao tin là thật được. Lão Lục, anh có phải đàn ông không thế, nói vậy mà cũng tin.”
Lục Thanh Nham rất muốn nói, anh có phải đàn ông không, em không biết à?
Nhưng nghĩ lại, hai hôm trước anh dọa cho Lâm Hữu sợ đến bỏ chạy, bèn nuốt ngược vào trong.
Lâm Hữu trở mình trên giường, đắc chí hỏi: “Có phải anh nhớ em lắm không? Vừa rời xa em một xíu là không chịu nổi rồi.”
Cậu nói vậy chỉ vì muốn trêu Lục Thanh Nham, chọc cho anh vui thôi, không ngờ Lục Thanh Nham lại đáp lại.
Lục Thanh Nham ở bên kia điện thoại, “ừ” một tiếng.
Anh nói: “Thật sự rất nhớ em. Xa cách một chút cũng không được.”
Lâm Hữu đang trở mình bỗng khựng lại.
Cậu thả chân xuống, đong đưa cạnh giường, vùi đầu vào gối cả buổi không chịu ngẩng lên.
Hồi lâu sau, cậu mới nói với điện thoại, “Được rồi, đừng làm như sắp chết vậy. Không phải em chỉ về nhà thôi sao, còn ngay cạnh nhà anh nữa, anh duỗi chân là sang tới đây rồi.” Lâm Hữu ngồi dậy, gãi cái đầu rối như ổ gà, nói tiếp: “Mai anh qua nhà em ăn cơm đi, hoặc em qua nhà anh ăn, ăn xong chúng ta hẹn hò.”
Cậu nhớ mình vẫn nợ Lục Thanh Nham một buổi hẹn hò.
Lục Thanh Nham cười, “Được, em chọn địa điểm.”
Lâm Hữu cười hớn hở, tiếp tục tán gẫu chuyện khác với Lục Thanh Nham, đến tận hai giờ đêm mới ngắt điện thoại, cậu cũng không biết sao mình lại có nhiều chuyện muốn nói với Lục Thanh Nham đến vậy.
Nhưng sáng hôm sau, Lâm Hữu bỗng bị bố mẹ đóng gói gửi sang nhà ông bà ngoại.
Lâm Hữu đứng trong khoảng sân xanh biếc trong lành ở ngoại ô, nhìn cây cối hoa cỏ trong vườn, cùng với đám gà vịt ngỗng tản bộ khắp sân, cậu hối hận muốn chết.
Cậu mà biết còn có vụ này, còn lâu mới vẽ chuyện dọn ra khỏi nhà Lục Thanh Nham.
Cậu đứng trong sân, mắng mỏ một con gà trống trẻ suốt mười phút, thầm nghĩ, mình đúng là một đứa ngu.
Chú gà trống nhỏ bớt một con sâu dưới đất, không thèm quan tâm cậu.
Nghe tin này, Lục Thanh Nham cũng không biết nói gì.
Tết này của họ thật sự rất lộn xộn, thay đổi luôn bỏ xa kế hoạch, lúc nào bất ngờ cũng có thể xảy ra.
Ưu điểm duy nhất là Lâm Hữu đã thành bạn trai anh rồi, không chạy đâu được nữa. Hai người cũng đã ngọt ngào mấy ngày, cuộc chia xa ngắn ngủi này cũng không quá khó chịu.
Dù gì còn ba ngày nữa họ phải về trường rồi.
Lục Thanh Nham có mơ cũng không ngờ lại có ngày anh tha thiết mong chờ khai giảng như vậy.
Trước đây dù anh là học sinh giỏi, nhưng cũng ghét đi học không khác gì học sinh kém.
Nhưng giờ đã khác rồi, anh thấy trường học rất tuyệt vời, một khi vào học, phụ huynh sẽ không thể tự ý xếp thêm lịch trình cho họ nữa. Anh và Lâm Hữu lại ngồi cùng bàn, quang minh chính đại dính vào nhau, không ai nói được gì.
Lâm Hữu ngồi xổm ngoài sân suy nghĩ nửa tiếng, cuối cùng cậu cũng tỉnh ngộ.
Tết năm nào cậu cũng đến nhà ông bà ngoại, năm nay cậu mải yêu đương nên lú lẫn, quên béng chuyện này, cũng không thể trách người khác.
Cậu gọi video, cho Lục Thanh Nham xem căn nhà của ông bà ngoại.
Hồi còn trẻ, ông bà ngoại cậu đều là người làm nghệ thuật, cực kỳ phong cách, cũng có nhiều hứng thú trong cuộc sống, đến khi già rồi, họ lại thích lối sống ruộng vườn. Ngoài hoa cỏ trong vườn, họ còn trồng rau xanh, gà vịt ngỗng đi lại tự do trong vườn, bước đi nghênh ngang, cực kỳ kiêu ngạo.
Lâm Hữu ngồi xổm giữa sân suy nghĩ, cậu hỏi Lục Thanh Nham: “Anh nói xem đám gà vịt ngỗng ngày nào cũng đi bộ thế này, có phải thịt ngon lắm không?”
Lục Thanh Nham cũng không biết, “Chắc là có, nhưng chuyện này em phải hỏi mẹ anh.”
Lâm Hữu lại nhìn sang con ngỗng trắng muốt đang lắc lư đằng xa, lầm bầm với Lục Thanh Nham: “Em từng ăn thịt gà thịt vịt rồi, nhưng lại ít được ăn thịt ngỗng. Anh nghĩ em có nên nói với ông ngoại, tối nay làm ngỗng kho không?”
Cậu bắt đầu mơ mộng, đám gà vịt ngỗng lang thang trong sân chẳng khác nào mấy đĩa thịt biết đi trong mắt cậu.
Nhưng có lẽ cậu nhìn chúng khao khát nữa, ánh mắt nhìn con ngốc trắng kia lộ liễu quá, con ngỗng kia vốn đang thong thả đi dạo, không biết nhảy mất dây thần kinh nào, bỗng nhiên lao về phía Lâm Hữu, mổ mạnh về phía cậu.
Lâm Hữu vẫn đang cầm điện thoại, không né kịp, bị con ngỗng vỗ cánh phành phạch đuổi chạy khắp sân.
Cậu vừa chạy vừa gào lên với điện thoại, “Đậu má chớ ngỗng quần gì thế này? Quỷ sứ hả? Móa nó, con ngỗng này có biết ai mới là chủ nhân cái nhà này không!”
Hiển nhiên, con ngỗng kia không biết. Nó đuổi Lâm Hữu không ngừng, còn vỗ cánh vồ lên, cạp một nhát đúng mông Lâm Hữu.
Lâm Hữu gào rung trời lở đất.
Lục Thanh Nham đứng hình nhìn điện thoại.
Sống trên đời, anh chưa từng thấy Lâm Hữu bị ai bắt nạt, không ngờ cậu lại thất bại dưới miệng một con ngỗng.
Cuối cùng, phải nhờ ông ngoại Lâm Hữu cứu cậu khỏi con ngỗng.
—
Đến tối, Lâm Hữu rầu rĩ ăn tối xong, nằm sấp trên giường “bảo dưỡng” mông.
Thật ra cậu cũng không đau lắm, khi đánh nhau bị đấm vào mũi đau hơn thế này nhiều.
Nhưng ở nhà ông bà, có ai không phải em bé chứ.
Ông ngoại cậu lại không thương cậu chút nào, ông đeo kính lão đọc báo, cực kỳ hờ hững.
“Con ngỗng đó ông nuôi để trông nhà, coi vườn, cháu lại cứ lăm le thịt nó.” Ông ngoại lật một trang báo, “Người trẻ tuổi đừng chỉ lo ăn mãi, ăn chay chút không tốt à?”
Lâm Hữu phẫn nộ, “Lần trước ông ăn vụng đùi gà cháu còn che cho ông đó!”
Bà ngoại lẳng lặng lườm ông ngoại, ông ngoại bèn ngoảnh mặt đi, không nói gì.
Bà cậu cũng không buồn quan tâm ông bạn già kia, chăm chú gọt táo cho cháu ngoan của mình.
Ông già không thương, nhưng bà vẫn thương lắm.
Bà vừa đút táo cho Lâm Hữu, vừa làu bàu, “Bây giờ cháu đã là Omega rồi, đừng cứ nhảy nhót tưng bừng mãi, lỡ như đụng vào đâu rách mặt rách đùi thì chết dở. Mặt cháu xinh xắn thế này, không được có sẹo đâu.”
Lâm Hữu nhai táo, không đáp lời.
Hồi còn trẻ, bà cậu cũng là tiểu thư khuê các, là kiểu biết may vá thêu thùa, biết làm thơ ấy. Theo thẩm mỹ của bà, Omega là phải hiền thục, dịu dàng.
Nhưng, cậu chẳng liên quan gì đến hai từ này hết.
Mẹ cậu cũng không hiền thục, không dịu dàng chút nào.
Niềm an ủi duy nhất của bà ngoại cậu chỉ có anh Tư Dư thôi.
“Tôi không ngờ Tiểu Hữu lại là Omega thật đấy.” Ông ngoại cậu tiếp lời, ông ngoại thấy vợ mình không so đo chuyện đùi gà với mình, lại bắt đầu đắc chí, “Bà nói xem thằng bé nghịch thế này, hồi nhỏ qua đây nghỉ hè đào hết cả ổ chim xung quanh xuống, còn trêu chọc cho đứa nhóc hàng xóm khóc um lên. Nhìn kiểu gì cũng không giống Omega.”
Lâm Hữu cãi ngay, “Ông ngoại, ông suy nghĩ cổ hủ quá. Ông nhìn thế giới bên ngoài nhiều vào, đừng có ôm tờ báo cả ngày nữa. Omega bây giờ đều như vậy hết, nói chuyện không ưng là tẩn ngay, người hiền huệ dịu dàng đảm đang nết na như bà ngoại đã tuyệt chủng rồi.”
Ông ngoại cậu cười khẩy, mặc kệ cậu.
Bà ngoại Lâm Hữu bóc thêm một trái quýt cho cậu, “Ông đừng nói Tiểu Hữu không giống Omega, từ hồi nó còn nhỏ tôi đã ngờ ngợ rồi. Mặt mũi Tiểu Hữu nhà ta đẹp hơn Omega các nhà khác nhiều.”
Bà lại cúi đầu hỏi Lâm Hữu: “Chắc cháu không nhớ đâu, hồi còn nhỏ Lục Thanh Nham theo cháu qua nhà ông bà chơi, thằng bé điển trai lắm, mấy bé trai bé gái nhà hàng xóm đều tranh nhau làm cô dâu của thằng bé. Kết quả cháu đoán xem Tiểu Lục nói gì?”
Lâm Hữu không nhớ chuyện này, nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cậu tò mò, “Nói gì thế ạ?”
Bà ngoại Lâm Hữu mỉm cười, có thể thấy bà vô cùng vừa lòng với vẻ đẹp của Lâm Hữu, “Tiểu Lục nói chỉ chịu cháu làm cô dâu thôi, không chịu người khác.”
Lâm Hữu bật cười, “Rồi sao nữa ạ?”
Cậu nghĩ với tính cách của cậu khi nhỏ, Lục Thanh Nham dám đòi cậu làm cô dâu, nói không chừng còn bị cậu đánh lại.
Nhưng bà ngoại lại đứng dậy, rút một cuốn album trên giá sách bên cạnh.
Bà ngoại cậu vừa mở album, vừa kể lại cho cậu: “Sau đó không hiểu sao cháu lại đồng ý thật. Một đám con nít ranh lấy khăn đội lên đầu, tổ chức lễ cưới cho hai đứa.”
Lâm Hữu sợ đến mức múi quýt đã cho vào miệng cũng rơi ra.
Cậu rất muốn nói, không thể nào.
Nhưng bà ngoại đã đặt bằng chứng trước mặt cậu, “Đây, bà còn giữ ảnh đây, dì cháu chụp đấy, nó còn tô má hồng cho hai đứa nữa.”
Lâm Hữu cúi đầu nhìn, sau đó mặt cậu dúm dó lại, cảm thấy cực kỳ cay mắt.
Trong tấm hình, mặt cậu và Lục Thanh Nham đều vô cảm, cũng không biết vì sao họ lại chơi trò gia đình cùng với đám nhóc tì này.
Cậu đội khăn lụa màu đỏ, hẳn là dùng thay khăn voan cô dâu, cậu cầm một quả táo trên tay, thờ ơ gặm.
Lục Thanh Nham mặc áo sơ mi trắng và quần dài, thoạt trông nghiêm túc hơn cậu nhiều, nhưng mặt mũi anh rất nghiêm túc, như thể đang nhìn một đám thiểu năng.
Nhưng hai người trong ảnh lại nắm tay nhau.
Lâm Hữu nhìn Lục Thanh Nham trong tấm hình, có lẽ mới chỉ năm, sáu tuổi, biểu cảm vốn có chút ghét bỏ của cậu dần thả lỏng.
Lâu lắm rồi cậu không thấy Lục Thanh Nham trắng trẻo bé xinh như vậy nữa, hồi nhỏ Lục Thanh Nham rất trắng, búng ra sữa, không hiểu sao khi lớn lên lại thành màu lúa mạch gợi cảm thế này.
Cậu nhìn một lát, bất giác mỉm cười, hỏi bà ngoại: “Hồi này cháu mấy tuổi ạ?”
Bà ngoại cậu nhớ lại, “Hai đứa đều mới sáu tuổi, bé tí bé tẹo.”
Lâm Hữu cầm tấm ảnh đó lên, cậu vừa thấy ảnh chụp xấu, vừa thấy Lục Thanh Nham trong tấm hình cực kỳ đáng yêu.
Bà ngoại cúi đầu nhìn những tấm hình khác, trong đó còn có không ít ảnh chụp Lục Thanh Nham và Lâm Hữu.
Đầu bà chợt lóe lên, thầm nghĩ không phải bây Lục Thanh Nham cũng là một Alpha cực kỳ tài giỏi sao, vừa hay cực kỳ xứng đôi với Lâm Hữu xinh đẹp hoạt bát nhà mình.
Sau khi bà ngoại về hưu, bà có thêm một sở thích nghiệp dư là mai mối.
Nhưng bà nhìn Lâm Hữu qua lớp kính lão, Lâm Hữu đang nằm sấp trên giường cười vui như Tết, hai lúm đồng tiền tròn xoe, cậu mặc áo phông ngủ đơn giản, nếu không biết cậu đã lớn rồi, trông còn tưởng mới mười lăm tuổi.
Bà ngoại lắc đầu, thầm nghĩ chắc hẳn cháu ngoại mình vẫn chưa biết yêu là gì.
Huống chi bây giờ đã khác xưa, yêu đương tự do vẫn hơn.
Bà không lên tiếng nữa, chuyển sang tính sổ chuyện đùi gà với ông ngoại.
—
Lâm Hữu xin bà ngoại tấm hình đó.
Đến tối, khi gọi video với Lục Thanh Nham, cậu cười khà khà hỏi anh: “Lão Lục, anh có biết chúng ta đã kết hôn từ hồi mới mấy tuổi rồi không?”
Lục Thanh Nham không hiểu sao cậu lại hỏi câu này, “Sao lại nói vậy?”
Lâm Hữu giơ tấm ảnh kia lên, cho Lục Thanh Nham nhìn.
Cậu vui vẻ cười, “Anh có thấy không. Má chứ, tấm hình này quên muốn chết, quê tắt thở luôn. Hai chúng ta mới sáu tuổi, không biết bị ai gài làm trò này nữa.”
Lục Thanh Nham nhìn tấm hình cũng thấy ngạc nhiên, không khỏi chau mày.
Đúng là rất quê.
Tấm hình này, chắc chắn là “con sông quê” trong lịch sử.
Nhưng anh nhìn một lát, lại thấy Lâm Hữu đang mải mê gặm táo trong hình rất đáng yêu.
“Hồi nhỏ trông em y như viên bánh trôi.” Anh cười nói.
Lâm Hữu không phục, lập tức phản pháo: “Có cái quần, anh còn biết giả vờ lạnh lùng từ nhỏ nữa.”
Hai người đấu khẩu vài câu, “tấn công” lẫn nhau.
Nhưng một lát sau, họ đều không hẹn mà dừng.
Lâm Hữu nằm trên giường, hỏi Lục Thanh Nham: “Chúng ta có tính là có duyên từ nhỏ không?”
Lâm Hữu hỏi xong cũng thấy ngại, cậu thấy hỏi vậy nũng nịu quá, tổn hại hình tượng cool ngầu của cậu.
Nhưng trái tim lại run rẩy, cậu cứ thích những thứ sến sẩm vậy đó.
Lục Thanh Nham mỉm cười, “Tính chứ. Không phải em là cô dâu nhỏ của anh à? Từ lúc em còn trong bụng mẹ, mẹ em đã hứa cho cưới anh rồi.”
Lâm Hữu muốn bảo anh cút đi, mẹ nó chớ, ai là cô dâu nhỏ của anh.
Nhưng cậu lại không nói ra miệng, chỉ giơ điện thoại cười ngây ngốc, cực kỳ không có khí thế.
Ban đêm ở ngoại ô rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lâm Hữu có thể nghe tiếng tim mình rộn ràng.
Cậu thở dài thườn thượt, cảm giác mình lại bắt đầu nhớ Lục Thanh Nham rồi.
Có lẽ ai yêu rồi cũng vậy ha.
Một ngày không gặp như cách ba thu.
Cậu vừa nghĩ vậy, bỗng thấy Lục Thanh Nham ngừng một lát, rồi nói.
“Nếu anh ở bên em thì tốt.” Lục Thanh Nham nói: “Bỗng nhiên rất muốn ôm em.”
Ngón chân Lâm Hữu quặp lại.
Cậu không biết mình nên trả lời thế nào, thành thật nói rằng mình cũng vậy, hay cười nhạo Lục Thanh Nham đa sầu đa cảm.
Cậu mới yêu lần đầu, chưa có kinh nghiệm.
Nhưng cậu nghĩ một lát, vẫn nghe theo trái tim.
Cậu nhỏ giọng nói: “Anh Lục, em cũng nhớ anh.”