Edit + Beta: Heo
Trước đó đã bị Hoắc Chấp Tiêu bắt được vì bí mật hạ thấp nồng độ cà phê, Đinh Dĩ Nam không còn ngượng ngùng như bây giờ.
Có một lý do xác đáng để giảm nồng độ cà phê, đó là vì sức khỏe của Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng ngoài mặt thì nói là dạy kèm bài tập cho em gái, nhưng lại bí mật đến hộp đêm, Đinh Dĩ Nam thật sự không biết nên giải thích thế nào với Hoắc Chấp Tiêu.
“Ý gì?”
Khương Hằng nhìn ba người trước mặt một vòng, dường như đang ăn dưa nửa chừng, chợt nhận ra dây dưa có liên quan đến huynh đệ mình, nhất thời có chút bối rối.
“Không sao đâu.” Hoắc Chấp Tiêu liếc nhìn Hàn Thạc cứng ngắc nói với Khương Hằng, “Người của tao, tao mang đi.”
“Khi nào mày…”
Lời nói của Khương Hằng chìm trong tiếng nhạc khiêu vũ ồn ào. Đinh Dĩ Nam di chuyển vai để thoát khỏi sự giam cầm của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng thay vào đó, cậu lại bị anh dắt cổ về hướng đại sảnh.
Đinh Dĩ Nam có thể vạch ra ranh giới rõ ràng giữa Hàn Thạc, nhưng cậu không dám để Hoắc Chấp Tiêu lo việc của mình. Sau tất cả, Hoắc Chấp Tiêu là ông chủ trực tiếp của cậu, và không có nhân viên nào bị ông chủ lừa còn mà sống, mà vẫn có thể cảm thấy thoải mái.
Anh giữ cẳng tay của Hoắc Chấp Tiêu trêи xương quai xanh của mình, ngẩng đầu lên nói: “Tôi ra ngoài giải thích cho anh.”
“Sao còn muốn đi ra ngoài?” Hoắc Chấp Tiêu cụp nửa mắt, vẻ mặt khó lường dưới ánh đèn mờ ảo, “Tôi mới tới, chơi một lát rồi mới rời đi.
Hoắc Chấp Tiêu nói rồi dẫn Đinh Dĩ Nam đi vào sàn nhảy đông đúc, Đinh Dĩ Nam không rảnh rỗi rảnh rỗi, trong nháy mắt đã chật ních người nhảy theo nhịp điệu.
Một cô gái bên phải hất nhẹ mái tóc dài của mình, mùi thạch cay nồng phả vào mũi, Đinh Dĩ Nam vô thức trốn sang bên trái, cho đến khi ngửi thấy mùi hương trêи cơ thể Hoắc Chấp Tiêu cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh chàng bên trái tưởng mình là vua khiêu vũ châu Á, anh ta nhảy nhiều đến mức suýt chút nữa đã ném cùi chỏ vào mặt của Đinh Dĩ Nam.
“Lại đây.”
Hoắc Chấp Tiêu ôm eo Đinh Dĩ Nam, làm cho hai người áp sát vào nhau. Anh dường như không nghiện tiếng nhạc ồn ào, nhưng khẽ gật đầu theo nhịp điệu, và cơ thể khẽ nhúc nhích.
Nhưng vấn đề là cả hai đang dính vào nhau chính xác, ngay cả trong phần đó.
Đinh Dĩ Nam có thể cảm nhận được ma sát ở đó, mặc dù ngăn cách bởi lớp vải và chênh lệch độ cao, hai ngọn đồi không hề “buông tha”, nhưng khí tức ám muội vẫn quá mạnh mẽ.
Cậu đẩy cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu để lùi về phía sau, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã chơi khăm làm tăng sức mạnh trêи tay, khiến cảm giác ở đó càng rõ ràng hơn.
Đinh Dĩ Nam nhíu mày nhìn Hoắc Chấp Tiêu, nhưng lúc này cậu đột nhiên phát hiện trang phục của Hoắc Chấp Tiêu có vẻ có chút không đúng khi đến quán bar.
Tóc mái lòa xòa xõa tung trêи trán, rõ ràng là không chăm sóc cẩn thận. Chiếc quần pyjama màu trắng không tương thích với môi trường xung quanh, Đinh Dĩ Nam nhận ra rằng đó rõ ràng là bộ đồ ngủ của anh.
Vì vậy, anh đã chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên tâm huyết dâng trào đến quán bar? (-.-)
Không đúng.
Cậu vừa gặp Khương Hằng, bạn thân nhất của Hoắc Chấp Tiêu, chắc hẳn anh ta mật báo.
Nghĩ đến đây, Đinh Dĩ Nam lại trở nên áy náy, bàn tay đặt lên cánh tay Hoắc Chấp Tiêu không hề xấu hổ dùng sức, mà là cau mày, đau lòng nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Anh buông tôi ra.”
“Không buông.”
Câu trả lời của Hoắc Chấp Tiêu cũng ngắn gọn và rõ ràng.
Ánh mắt của anh rơi vào đường viền cổ rộng mở của Đinh Dĩ Nam, một sự khó chịu sâu sắc tụ lại giữa lông mày và mắt anh.
“Cùng tôi đi chơi thì mặc đồ tuỳ tiện, đến quán bar gặp bạn trai cũ thì ăn diện như vậy?”
“Không phải…”
Đầu tiên, Đinh Dĩ Nam hoàn toàn không đi cùng Hàn Thạc, thứ hai, cậu ăn mặc như thế này chỉ để thuận tiện cho công việc. Nếu cậu đến quán bar trong bộ vest và đôi giày da, cậu e rằng những vị khách đó sẽ nghĩ cậu là nhân viên bảo vệ ở cửa.
“Tôi chưa bao giờ thấy em như thế này.” Đôi mắt của Hoắc Chấp Tiêu đảo quanh xương quai xanh của Đinh Dĩ Nam, “Sao em lại đối xử có lệ với tôi như vậy?
Nói mãi đến bực bội, Đinh Dĩ Nam đau đầu, cậy nói, “Nó không phải như những gì anh nghĩ.”
Cậu đang định giải thích, nhưng động tác của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên cắt ngang cậu.
“Em có biết quần jean cạp trễ dễ bị người khác lợi dụng như thế nào không?”
Người vừa nói vừa đưa tay vào quần jean của Đinh Dĩ Nam mà không chút ngượng ngùng, và xoa nắn thứ đang phồng lên.
Muốn nói rằng anh là một kẻ lưu manh, anh có một cái nhìn quan tâm khác, như thể chỉ làm gương để nói với Đinh Dĩ Nam rằng mặc như vậy rất dễ bị chiếm tiện nghi.
Nhưng mấu chốt là Đinh Dĩ Nam đã mặc bộ đồ này lang thang trong quán bar suốt đêm, người có ý với cậu nhiều nhất là chạm vào cậu, choáng nhất vẫn là người đàn ông trước mặt cậu đã cho hẳn tay vào qυầи ɭót của cậu.
“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam tức giận nắm lấy cổ tay của Hoắc Chấp Tiêu, “Bỏ tay ra!
Hoắc Chấp Tiêu không những không bỏ ra, thậm chí còn hơi nghiêng người về phía trước và cắn vào dái tai của Đinh Dĩ Nam.
“Tại sao lại gặp mặt với bạn trai cũ sau lưng tôi?”
“Tôi không có!”
Lưỡi của Hoắc Chấp Tiêu rất khéo léo, dái tai Đinh Dĩ Nam bị anh cắn tê dại, hô hấp trở nên gấp gáp không tự chủ được.
Cậu quên mất rằng Hoắc Chấp Tiêu không có tư cách hỏi cậu loại câu hỏi này, quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ giữa ông chủ và cấp dưới, cậu nguyện ý đến quán bar với ai cũng chưa tới lượt Hoắc Chấp Tiêu lo.
Nhưng có lẽ “phụ đạo bài tập” là lời dối trá quá mức, sau khi bị phanh phui sẽ không tránh khỏi cảm giác tội lỗi.
Đinh Dĩ Nam tránh môi của Hoắc Chấp Tiêu và giải thích, “Tôi không biết anh ta ở đây.”
“Thật sao?” Hoắc Chấp Tiêu buông Đinh Dĩ Nam ra, thâm thuý nhìn cậu như nhìn một tên tội phạm đang nói dối.
Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng tìm được cơ hội để thở, đẩy Hoắc Chấp Tiêu ra rồi xoay người tránh xa khỏi đây, nhưng Hoắc Chấp Tiêu lại kéo thắt lưng cậu từ phía sau, hai người lại va chạm vào nhau.
Tư thế này cảm giác rõ ràng hơn, Hoắc Chấp Tiêu cũng có tình huống ở đó.
“Vậy thì chuyện gì đang xảy ra ở bar?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi, “Tìm bạn chơi à?
Anh dùng hổ khẩu bàn tay siết lấy cằm Đinh Dĩ Nam, bắt cậu nâng cằm lên, sau đó vùi đầu cắn xương quai xanh của cậu, như muốn khắc dấu ở đó.
Đinh Dĩ Nam đau đến phát ra rêи lên một tiếng, hầu kết của cậu trượt lên trượt xuống trong lòng bàn tay của Hoắc Chấp Tiêu. Cậu chưa bao giờ thấy một Hoắc Chấp Tiêu hung hãn như vậy, với dáng vẻ hung hãn như muốn xé xác cậu.
Cậu không dám nói rằng anh ta đến đây vì công việc, vì sợ chạm vào vảy ngược của Hoắc đại gia. Tuy nhiên, sự im lặng của cậu khiến Hoắc Chấp Tiêu càng cắn mạnh hơn, nhưng trong một giây tiếp theo, sự gặm nhấm tàn nhẫn lại biến thành ɭϊếʍ láp nhẹ nhàng, đầu lưỡi kϊƈɦ thích làn da bị cắn, mùi vị khiêu gợi lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Đinh Dĩ Nam nghĩ rằng cậu không phải là người bị ɖu͙ƈ vọng thúc đẩy, nhưng cậu không thể chịu nổi trêu chọc của Hoắc Chấp Tiêu.
Cơ thể Hoắc Chấp Tiêu tiết ra hormone nam dày đặc, giống như một loại thuốc vô hình, không ngừng tác động vào não của Đinh Dĩ Nam.
Động tác chật vật của cậu dần dần dừng lại, cậu khó khăn nói: “Đừng làm như vậy, Hoắc Chấp Tiêu.”
Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh cắn dái tai đỏ ửng của Đinh Dĩ Nam rồi nói: “Đi nhà vệ sinh.”
Đinh Dĩ Nam muốn chống lại theo bản năng, nhưng lý trí của cậu đã bị treo trêи mép vực. Cậu nửa đẩy nửa tại chỗ đi theo Hoắc Chấp Tiêu vào nhà vệ sinh, ngay khi cửa khóa lại, đôi môi của hai người đã áp vào nhau.
Kỹ năng hôn của Hoắc Chấp Tiêu có thể so sánh với Đinh Dĩ Nam, họ có thể hôn người khác mạnh đến mức đau đớn. Lưỡi lả lơi giống như múa đôi, mang lại sự thích thú tột độ cho cả hai bên.
Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống bệ toilet, ôm eo Đinh Dĩ Nam, để cậu ngồi trêи mình. Anh không thèm cởi cúc áo sơ mi của Đinh Dĩ Nam, mà chỉ đơn giản là nắm lấy cái cổ chữ V đáng ghét và xé nó sang hai bên, vài chiếc cúc áo găm vào những bức tường xung quanh.
Đinh Dĩ Nam không ngờ Hoắc Chấp Tiêu lại chơi trò vô lý như vậy, câuh tức giận, định khiển trách anh, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đầu v của cậu, khiến cơn tức giận của cậu tan vào trong cổ họng.
“Hừm …” Đinh Dĩ Nam cố nén rêи rỉ, “Đừng cắn tôi.”
Hoắc Chấp Tiêu ʍút̼ mạnh đầu v đã cương cứng của Đinh Dĩ Nam, dùng đầu lưỡi chuyển động tròn rồi cắn bằng răng hết lần này đến lần khác. Anh dùng một tay giữ phần lưng đang co lại của Đinh Dĩ Nam, tay kia kéo khóa quần jean xuống và lấy kí cụ đang sưng tấy của Đinh Dĩ Nam ra.
Kϊƈɦ thích từ trêи xuống dưới ập đến cùng một lúc, khiến Đinh Dĩ Nam thoải mái nâng cằm lên.
Không chịu thua kém, cậu cúi xuống, nhanh chóng chạm vào thứ khổng lồ mạnh mẽ của Hoắc Chấp Tiêu. Sau đó, cậu mới nhận ra rằng Hoắc Chấp Tiêu còn chưa thay đồ ngủ, chiếc quần vải cotton rộng rãi khiến tay cậu có thể thò vào một cách dễ dàng.
Bộ rễ dày và dài vươn ra khỏi qυầи ɭót và chạm mặt trực diện với thứ của Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam thề rằng cậu chắc chắn là một người có kϊƈɦ thước bình thường của người châu Á. Lần trước cậu không để ý đến chuyện đó. Cậu chỉ nhét đồ của Hoắc Chấp Tiêu vào ʍôиɠ. Nhưng bây giờ, nếu so sánh như vậy thì thứ đó dài gần cm, trong nháy mắt khiến Đinh Dĩ Nam có chút tự bế.
Hoắc Chấp Tiêu cũng nhìn thấy sự tương phản rõ rệt, cười nhẹ, gọi Đinh Dĩ Nam xấu xa: “Tiểu Đinh Đinh.”
“Anh!” Vẻ mặt Đinh Dĩ Nam thay đổi, cậu lập tức muốn bỏ gánh không làm. Cậu định đứng dậy, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã nhéo eo cậu rồi đè cậu lại.
Tốc độ nhanh chóng sau đó lấy đi sức lực đôi chân của Đinh Dĩ Nam, nụ hôn rực lửa một lần nữa gợi lên ɖu͙ƈ vọng vừa mới biến mất của cậu.
Quên chuyện đó đi, Đinh Dĩ Nam kiêu ngạo nghĩ, chỉ cần thoải mái là được.
Cả hai người họ có thể tìm ra điểm sảng kɧօáϊ của nhau thông qua thủ thuật của họ, tiếng rêи rỉ trong miệng gần như áp đảo. Nhưng ngay khi Đinh Dĩ Nam dần dần nảy sinh ý muốn xuất tinh, bàn tay của Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên đưa tới hậu đình của cậu, nửa ngón tay của anh đi vào.
Đinh Dĩ Nam lập tức toàn thân căng thẳng, cau mày nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Đừng…”
Trước giờ cậu còn đang suy nghĩ xem loại người nào sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý ở phòng tắm công cộng, nhưng chỉ trong nháy mắt, bằng cách nào đó cậu đã cùng Hoắc Chí Tường đến đây.
Dùng tay tuốt ra đã là ranh giới cuối cùng của câuh rồi, cậu thực sự không thể làʍ ȶìиɦ với Hoắc Chấp Tiêu trong môi trường này.
Không nói đến chuyện còn lại lí trí duy nhất của cậu cảnh cáo cậu, Hoắc Chấp Tiêu là ông chủ của cậu, loại quan hệ này đã rất đặc biệt, và cậu không thể tiếp tục sa ngã.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không đi vào.” Hoắc Chấp Tiêu ɭϊếʍ khóe môi Đinh Dĩ Nam, “Tôi cho dù vào cũng không được.
Lúc này, anh nhăn mặt nói thêm: “Sợ em nói tôi làm không bằng máy rung”.
Người này thật là thù dai, Đinh Dĩ Nam nghĩ thầm.
Cảm giác tiền hậu kϊƈɦ thích thật sướиɠ, Đinh Dĩ Nam muốn rút lại lời nói Hoắc Chấp Tiêu không bằng một cái máy rung. Ít nhất ngón tay của Hoắc Chấp Tiêu so với gậy mát xa thoải mái hơn nhiều, nhìn chằm chằm vào chút kϊƈɦ thích, cũng không lâu lắm, cậu mới ra trong tay Hoắc Chấp Tiêu.
Bình thường Đinh Dĩ Nam đã bắn rồi, Hoắc Chấp Tiêu không cần phải kiên trì nữa. Rốt cuộc, cảm giác tuyệt vời nhất của vận động là cả hai đều đạt đến cao trào cùng một lúc.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu thì không.
Anh tiếp tục ɭϊếʍ núm иɦũ ɦσα của Đinh Dĩ Nam, trêu chọc hậu đình của cậu, và làm tiểu Đinh Đinh vừa mới ủ rũ đã trở nên hoạt bát.
Đinh Dĩ Nam không khỏi cảm thấy hơi bực bội. Theo ý kiến
của cậu, một lần bắn là bình thường, còn hai lần là quá độ. Cậu thích thời gian thư giãn, cậu không thích kϊƈɦ thích thần kinh căng thẳng của mình.
Nhưng tâm lý buồn bực cuối cùng cũng thua dưới sự thoải mái về sinh lý.
Cậu nhìn bộ phận sinh ɖu͙ƈ của hai người gần nhau với đôi mắt mờ mịt, chống lại ý muốn đút đồ của Hoắc Chấp Tiêu vào trong cơ thể mình.
“Sao anh không bắn?” Đinh Dĩ Nam không nhịn được thúc giục, nhưng cậu không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, vì vậy cậu nói trái với ý mình, “Tôi sắp ngủ đến nơi rồi.”
“Ngủ?” Hoắc Chấp Tiêu nheo mắt, nhéo mạnh Đinh Dĩ Nam đang hưng phấn, suýt chút nữa khiến Đinh Dĩ Nam bắn ra tại chỗ.
Đinh Dĩ Nam chậm lại một lúc, gần như không kìm nén được ham muốn xuất tinh, và ngay khi cậu đang định tiếp tục vuốt ve thứ của Hoắc Chấp Tiêu thì có hai người đang nói chuyện đi vào nhà vệ sinh khiến cậu phải đột ngột dừng hành động.
Trêи thực tế, mọi người luôn ra vào nhà vệ sinh, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu cũng luôn chú ý không có động tĩnh gì. Nhưng lần này thì khác, người bên ngoài xả nước không phải ai khác, chính là Viên Phong và đội của anh ấy.
“Anh Viên, anh đợi chút rồi đi, thế nào?”
“Tôi muốn hỏi lớp trưởng chút, cậu ấy không có xe, tôi nghĩ muốn hỏi cậu ấy có cần quá giang không.”
Ngay khi giọng nói đó dứt lời, điện thoại di động của Đinh Dĩ Nam rung lên.
Như một con thỏ sợ hãi, cậu vội vàng lấy điện thoại trong túi quần ra và ấn vào nút từ chối màu đỏ.
“Quái lạ, cậu ấy không trả lời.”
“Hẳn là rời đi trước rồi?”
“Tôi không biết,đợi chút hỏi lại.”
Khi hai người bên ngoài rời khỏi nhà vệ sinh, trán Đinh Dĩ Nam đã toát ra mồ hôi lạnh.
Hoắc Chấp Tiêu phát hiện ra có điều gì đó không ổn với Đinh Dĩ Nam, anh chuyển sang từ từ xoa đầu mũ của Đinh Dĩ Nam, và hỏi: “Em có quen à?”
“Hừm.” Đinh Dĩ Nam nói, “Bạn bè.”
Hoắc Chấp Tiêu không hỏi nữa, hai người tiếp tục động tác trong tay.
Sự xuất hiện của Viên Phong khiến não Đinh Dĩ Nam tỉnh táo rất nhiều, sâu thẳm trong lòng cậu dấy lên một làn sóng tự trách và cảm thấy tội lỗi, những người khác còn đang nghĩ đến việc đưa cậu về nhà, nhưng cậu lại làm chuyện đó với sếp trong phòng về sinh công cộng.
“Đinh Dĩ Nam.” Hoắc Chấp Tiêu trầm giọng gọi tên đầy đủ, “Chuyên tâm cho tôi.”
Đinh Dĩ Nam mím môi và gạt đi những suy nghĩ ʍôиɠ lung. Cậu đã bắn trong tay Hoắc Chấp Tiêu một lần rồi, bây giờ suy nghĩ này có ích lợi gì?
Lần này Hoắc Chấp Tiêu không tiếp tục kiên trì nữa, bắn ra với Đinh Dĩ Nam.
Hai lần phát ra liên tiếp khiến Đinh Dĩ Nam an tâm một chút, chậm rãi cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy dép xỏ ngón của Hoắc Chấp Tiêu trêи chân anh.
Trang phục trêи người của người này hoàn toàn không phù hợp với quán bar, nhưng lại dang rộng hai chân ra, thản nhiên xoa xoa dương vt vừa bắn ra, dáng vẻ lẳng lơ này gợi cảm kinh khủng.
Đinh Dĩ Nam cảm thấy hơi choáng váng, gục đầu vào cổ Hoắc Chấp Tiêu, nhắm mắt lẩm bẩm: “Anh thật phiền phức, Hoắc Chấp Tiêu.”