Công Tố Viên Của Tôi

chương 59

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Sơ Nhất nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, người giao hàng gọi điện nói bảo vệ ở chung cư không cho lên.

Cô mặc bộ đồ ngủ, đi dép lê chạy hồng hộc xuống dưới thì thấy hai chiếc hộp lớn.

Sơ Nhất nghi ngờ, hình như cô không mua thứ này.

Về việc mua sắm online, Sơ Nhất là thành viên kim cương, vào mỗi cuối năm, khi nhóm bạn bè xung quanh bắt đầu điên cuồng thu thập các thẻ chữ phúc trên Alipay, cô đã có thể dễ dàng nhận được tất cả các thẻ may mắn và thẻ hiếm.

Một lần khiến người khác cực kỳ hâm mộ.

Điều này đủ để chứng minh sức mạnh của tấm thẻ hội viên kim cương, đương nhiên không thể xem thường lượng tiêu phí tương ứng được.

Vì vậy, Sơ Nhất thường không thể nhớ được mình đã mua những gì, ngày nào cũng có bưu kiện gửi đến cho cô, dầu gì đây cũng là thú vui khi ở nhà của cô.

Sau khi ký vào hóa đơn chuyển phát nhanh, Sơ Nhất nhận lấy chiếc hộp từ người giao hàng, lúc chiếc hộp đến tay cô, Sơ Nhất suýt nữa không bưng nổi, cơ thể trùng xuống một cái.

Người giao hàng sửng sốt, nhanh chóng đưa tay đỡ cô.

"Có cần tôi mang lên giúp cô không?" Dù hỏi như vậy, nhưng ánh mắt lại liếc về chiếc xe đầy áp bưu kiện dựng trước cửa, vì vậy Sơ Nhất đành từ chối

"Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây thôi."

Cô kiên cường ôm hai chiếc thùng đi xuyên qua con đường bên trong chung cư, mới đầu thì miễn cưỡng chèo chống, lúc sau thì cắn răng kiên trì, lúc đến thang máy, cô thở phào một hơi

Vừa vào phòng, Sơ Nhất ném hộp xốp trong tay xuống đất, cô ngồi lên sô pha, xoa xoa cánh tay đỏ bừng, sau đó tìm một con dao rọc giấy cắt băng dính xung quanh.

Ngay khi nắp thùng xốp được mở ra, những quả dâu tây to mọng đỏ tươi hiện ra, Sơ Nhất mở to mắt, nuốt nước bọt, sau đó mở luôn chiếc thùng lớn ở phía sau.

Quả nhiên, bên trong là cherry đỏ sẫm, đoán chừng cô ăn một năm mới hết.

Chẳng trách lại nặng như vậy.

Sơ Nhất vừa giận vừa buồn cười, cô lập tức chụp ảnh gửi cho Kiều An Sâm, nhân tiện chụp hình hai cánh tay đỏ bừng để lên án hành vi phạm tội của anh.

Lần này anh trả lời rất nhanh.

"Ngại quá, lúc anh đặt hàng không chú ý đến số lượng ... người giao hàng vô trách nhiệm quá."

"Hừ." Sơ Nhất kiêu ngạo gửi cho anh một từ rồi mặc kệ anh, vùi đầu xử lý đống dâu tây và cherry, nghĩ cách nhét bọn chúng vào tủ lạnh.

Lấy được một nửa, Sơ Nhất không cưỡng lại được sức hút của nó bèn cầm một đống đi rửa sạch, sau đó bắt đầu ăn.

Ăn xong, cô nhét đống còn lại vào trong tủ lạnh, còn thừa lại một nửa không nhét được nữa, Sơ Nhất ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ một chút, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng.

Mang về nhà là được rồi, thuận tiện về thăm cha mẹ ruột của cô.

Sơ Nhất cảm thấy kiêu ngạo về trí thông minh của mình.

Cô nhấc điện thoại định liên lạc với mẹ cô thì nhìn thấy dòng tin nhắn chưa đọc phía trên, nằm lặng lẽ trong đoạn hội thoại của cô và Kiều An Sâm.

"Đừng giận."

Một câu đơn giản đập vào mi mắt, cứ như thể Kiều An Sâm đang đứng trước mặt cô, khẽ mím môi, đôi mắt ươn ướt xin lỗi cô.

Sơ Nhất quyết định tha thứ cho anh.

"Anh mua nhiều dâu tây và cherry quá."

"Tủ lạnh không nhét vừa."

"Em sẽ mang về cho bố mẹ em ăn, buổi tối em ăn cơm bên đó."

Gửi tin nhắn cho anh xong, Sơ Nhất tìm ảnh đại diện của bà Văn Phương, sau khi báo cáo với bà xong, cô thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hoa quả được đóng trong một cái hộp, xe taxi Sơ Nhất gọi đang ở dưới lầu, thay giày xong, lúc ôm hộp hoa quả ra ngoài thì nhận được tin nhắn của Kiều An Sâm.

"Vậy tối nay anh sẽ tan làm sớm để đón em."

Sơ Nhất được cưng mà sợ, Kiều An Sâm đột nhiên săn sóc như vậy khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.

"Anh có muốn ở lại ăn cơm không?" Cô hỏi.

"Được không?" Anh thận trọng trả lời, trên đầu Sơ Nhất hiện lên ba vạch đen.

"...Nói chuyện nghiêm túc."

"Ừm." Kiều An Sâm trả lời ngắn gọn.

"Bảo mẹ nấu thêm hai món là được rồi, anh cũng không ăn nhiều."

"... Còn muốn nấu thêm hai món, anh mà đến muộn thì ăn đồ thừa đi!"

Kiều An Sâm nhìn tin nhắn của Sơ Nhất, anh bất giác mỉm cười, đang chuẩn bị trả lời cô thì nghe thấy tiếng kêu ở ngoài cửa.

"Kiểm sát Kiều, nghi phạm trong vụ án trước tới rồi."

"Được, tôi qua ngay."

Kiều An Sâm lập tức tắt máy, thu dọn đồ đạc trên bàn, đẩy ghế sang một bên rồi đứng dậy, nét mặt trở nên nghiêm nghị như trước.

Nhìn thấy mẹ ruột của mình, Sơ Nhất tùy ý hơn nhiều, cô nhét chiếc hộp vào tay bà, bắt đầu phàn nàn về Kiều An Sâm.

Mua cho cô hai thùng hoa quả to không ăn hết nổi thì thôi, lại còn bắt cô ôm từ dưới lên nhà, tay cô cũng sắp tàn phế đến nơi rồi.

Từ trước đến nay mẹ vợ luôn thiên vị con rể, lời này không phải là giả, khi nghe những lời than thở của Sơ Nhất, bà Văn Phương cốc vào đầu Sơ Nhất một cái, mắng.

"An Sâm biết con thích ăn hoa quả nên mới mua hai hộp lớn, con có thầy chồng ai được như vậy chưa? Vẫn còn không hài lòng sao?"

"Mẹ thấy con có phúc mà không biết hưởng!"

"..." Sơ Nhất hết đường cãi.

"Đó là bởi vì..." Cô ngẩng đầu định giải thích, nhưng lại không nói thành lời, chả lẽ cô lại nói mình bị Kiều An Sâm bắt nạt trên giường nên anh mới mua hoa quả để nhận lỗi với cô sao?

Sơ Nhất ấm ức cúi đầu.

Bà Văn Phương thấy cô như vậy thì cho là cô chột dạ, bà lại càng quở trách cô, sau đó khen dâu tây ngon.

"Úi ... ngọt thế! Còn ngọt hơn trái cây mẹ mua ngoài tiệm, con nhìn xem, An Sâm thật có lòng."

"Mẹ! Mẹ nhận Kiều An Sâm làm con trai của mẹ đi!" Sơ Nhất la lên, mẹ cô trừng mắt nhìn cô.

"Con rể chẳng phải là một nửa con trai sao? Sơ Nhất, con nghĩ gì thế, cả ngày ở nhà nên đầu óc không được minh mẫn à?"

"... Mẹ là mẹ ruột của con."

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khi cô vừa về nhà, mẹ cô vẫn tất bật vào bếp chuẩn bị cho con những món ăn ngon như chân giò bó sốt, món kho tộ, chân gà chua cay ... vv.

Sơ Nhất nằm trên sô pha vừa xem TV vừa ăn hoa quả, ngửi thấy mùi thơm thì không chịu được.

Cô không nhịn được chạy vào bếp ăn vụng vài miếng, còn chụp ảnh gửi lên vòng bạn bè, cô vừa gặm chân gà vừa thích thú đọc bình luận của mọi người.

Thậm chí còn nhìn thấy bình luận của Kiều An Sâm.

"Để phần anh nữa."

Sơ Nhất hừ một tiếng, trả lời anh đúng ba từ.

"Anh, mơ, đi."

Sơ Nhất chơi hai ván cờ với cha cô, Sơ Thiên rất thích chơi cờ tướng, sau khi nghỉ hưu, ông thường ra gốc cây bên đường đánh cờ với nhóm bạn già.

Khi Sơ Nhất còn nhỏ thường được ông đưa đi học cờ vua nửa học kỳ, từ lúc đó cô bắt đầu biết chơi cờ, cuối cùng bà Văn Phương ngứa mắt cô suốt ngày ngồi trên bàn cờ suy nghĩ, ngày càng đần nên bất chấp đưa con gái về nhà.

Thật ra Sơ Nhất rất thích chơi cờ, nhưng vừa suy nghĩ, trong đầu cô đã hiện lên rất nhiều chuyện lộn xộn, trong mắt người ngoài,cô giống như đang ngơ ngẩn nhìn bàn cờ, hai mắt không có thần, gương mặt ngốc nghếch

Bây giờ lớn rồi, có thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, lúc đánh cờ nhìn bình thường hơn rất nhiều.

Kiều An Sâm vừa bước vào thì thấy cô đang đánh cờ với Sơ Thiên, anh có chút ngạc nhiên, không ngờ Sơ Nhất lại biết đánh cờ.

Trong ấn tượng của anh, Sơ Nhất hẳn là thích đồ chơi của trẻ em.

Kiều An Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, Sơ Nhất đang cầm một quân xe, đang suy nghĩ nên đi nước nào, lông mày cô nhăn lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Kiều An Sâm mỉm cười, lên tiếng nhắc nhở.

"Đi lên trước đi, anh pháo của bố."

Hai mắt Sơ Nhất sáng lên, sương mù như tan đi, cô di chuyển quân cờ tròn trong tay, ăn con pháo của bố.

Sơ Thiên kêu lên: "Xem không được nhắc, các con chơi xấu, không được, không được."

"Cha có chơi nữa không, không chơi thì để con đi ăn cơm?" Sơ Nhất uy hiếp ông, Sơ Thiên nghẹn họng, không phản đối mà cam chịu số phận, cúi đầu tiếp tục chơi

"An Sâm không được nhắc nữa, nếu còn nhắc nữa sẽ không chơi nữa, các con không được bắt nạt ông già này...."

Sơ Nhất nén cười, cô liếc nhìn Kiều An Sâm, trong mắt anh cũng có ý cười, hai người đều nhịn xuống, trịnh trọng gật đầu.

"Vâng."

Sau đó, Kiều An Sâm không nói lời nào nữa, sau một hồi giằng co, cuối cùng họ đã quyết định được người thắng cuộc trước bữa tối.

Sơ Thiên là người chiến thắng.

Ông lau mồ hôi không có trên đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đắc ý lắc đầu..

"Hầy, không ngờ sau nhiều năm như vậy, kỹ năng đánh cờ của con vẫn không hề tiến bộ."

Sơ Nhất: "..."

"Nếu ngày nào con cũng chơi như bố, có lẽ con đã thắng bố từ lâu rồi." Chỉ còn thiếu chút nữa là thắng.

Sơ Nhất không khỏi cười thầm, Sơ Thiên hừ lạnh một tiếng.

"Được rồi, mau ra ăn cơm thôi." Bà Văn phương gọi một tiếng, tay xoa xoa vào tạp dề, dọn dẹp bát đũa lên.

Cả ba đứng dậy, di chuyển từ phòng khách ra bàn ăn.

Trước khi ngồi xuống, Sơ Nhất thấy mẹ cô bưng một chân gà ngâm từ trong bếp ra, ân cần đặt trước mặt Kiều An Sâm.

"An Sâm, nghe nói con đến ăn cơm nên mẹ để phần con đó, con mau ăn đi."

"Mẹ!" Sơ Nhất trợn to hai mắt, thảo nào buổi trưa cô không ăn no, lúc vào bếp lấy thêm, trong nồi chỉ còn toàn nước, lúc cô hỏi thì mẹ cô nói là ăn hết rồi.

Lúc ấy Sơ Nhất còn mơ màng nghĩ, rõ ràng nhìn thấy một nồi lớn, sao mới ăn ít như vậy đã hết sạch được.

Hóa ra mẹ cô lén phần cho Kiều An Sâm.

Sơ Nhất tức giận đến mức mất bình tĩnh.

"Cảm ơn mẹ." Kiều An Sam mỉm cười, lịch sự cảm ơn bà Văn Phương, Sơ Nhất lườm anh thì bị mẹ cô cốc một cái.

"Lườm gì mà lườm, buổi trưa con ăn nhiều như vậy, để phần cho An Sâm một chút thì có làm sao."

"..." Sơ Nhất rũ mắt xuống, không nói gì, bà Văn Phương xoay người đi vào bếp, đột nhiên, bên cạnh khẽ động, ngay tầm mắt cô xuất hiện một cái bát màu trắng, bên trong toàn là chân gà.

Kiều An Sâm thì thầm vào tai cô: "Sơ Nhất, cho em ăn đấy."

...

Cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối, ven đường tràn ngập sắc thu, cây cối khô héo rụng hết lá, cây lê trồng trước nhà trĩu quả, quả nào quả nấy đều vàng óng.

Kiều An Sâm nắm tay cô đi về phía trước, đêm lạnh thấu xương, một cơn gió lạnh thổi qua, Sơ Nhất rụt vai lại.

Ban ngày trời vẫn còn nắng, lúc ra ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo cardigan mỏng, bây giờ trông có vẻ phong phanh, Kiều An Sâm vươn tay ôm cô vào lòng.

"Xe đang đậu bên ngoài, rất nhanh sẽ tới."

Sơ Nhất chui vào lòng Kiều An Sâm, nhiệt độ cơ thể Kiều An Sâm trời sinh đã nóng, cho dù là mùa đông, khi anh ngủ đều toát ra hơi ấm, dựa vào cũng rất thoải mái.

Lúc này cũng không ngoại lệ, Sơ Nhất ôm eo anh, thoải mái nheo mắt.

Một cặp vợ chồng trung niên đối diện nắm tay một đứa trẻ đi qua, nhìn thấy tư thế của hai người, họ bọn không khỏi nhìn thêm vài lần, ánh mắt mang theo vẻ dò xét.

Kiều An Sâm hơi mất tự nhiên, anh ấn đầu Sơ Nhất vào sát ngực mình, che mặt cô lại.

Trong ngực truyền đến một tiếng cười khúc khích.

Kiều An Sâm cúi đầu, bắt gặp đôi mắt tràn đầy ý cười của Sơ Nhất.

"Anh đoán xem mọi người nghĩ gì về chúng ta?" Cô hỏi khẽ, Kiều An Sâm lắc đầu.

"Anh không biết."

Sơ Nhất chớp mắt, vẻ mặt bất chợt thay đổi.

"Người trẻ tuổi bây giờ thật là, đúng là không có mắt nhìn, ôm ôm ấp ấp ở trên đường cái, người già chúng ta bây giờ không theo kịp bọn trẻ nữa rồi."

"Nếu ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ bị thả lồng trôi sông."

Những lời kia sống động đến nỗi khiến Kiều An Sâm quên luôn cả ngượng ngùng, anh nhéo má cô, bật cười thành tiếng.

Tác giả: Kiều An Sâm: Vợ tôi là hạt dẻ cười của tôi.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio