Kiều Cảnh An cũng đã nghe được những lời kia, cậu biết rõ một số ít nữ tử đối với mọi chuyện đều luôn luôn có nhiều hiếu kỳ như vậy, cho nên cũng không để ý. Chỉ là cậu thật không ngờ vị huynh trưởng đứng bên cạnh ngược lại so với cậu còn tức giận hơn.
Kỳ thật lúc hai nữ nhân viên này chứng kiến Kiều Sâm xuất hiện, sắc mặt đã là lo sợ bất an. Lúc các cô lại nhìn thấy Kiều Cảnh An từ chỗ ngã rẽ đi ra thì trên mặt lập tức hóa thành một đống tro tàn.
“Đang trong giờ làm việc lại không làm việc, còn đứng tán chuyện linh tinh, các cô đã không chuyên tâm công tác, vậy…”
“Ca.” Kiều Cảnh An biết rõ Kiều Sâm là muốn sa thải hai cô gái này. Cậu từ trước đến nay luôn kính nể những nữ tử biết đi làm, tự lực cánh sinh ở nơi đây. Trên sách cũng có nói dân cư của thế giới này rất đông, công việc là không dễ tìm. Con gái thỉnh thoảng nhàm chán mà buôn chuyện, tán dóc ở sau lưng thủ trưởng, đó cũng là chuyện bình thường. Nếu chỉ bởi vì một vấn đề nhỏ này mà sa thải bọn họ, đối với hai cô gái này mà nói, thật sự là không đáng.
Mắt nhìn hai nữ nhân viên sắc mặt đã xám ngắt, Kiều Cảnh An nâng tay khẽ níu một góc áo nhỏ của Kiều Sâm, nhẹ nhàng kéo kéo: “Ca, anh không phải đang vội đi làm việc sao, còn đang làm gì vậy?”
Kiều Sâm nhướng mày, nhưng nhìn đến hai ngón tay đang níu lấy góc áo mình, lửa giận ‘xì…’ một cái xẹp xuống hơn phân nửa, mắt lại xem xét sắc mặt bối rối của hai nữ nhân viên: “Ừ, đi thôi.” Tuy sắc mặt vẫn là không thay đổi, nhưng ánh mắt lại nhu hòa đi không ít.
Hai nhân viên nữ nhìn thấy tổng tài vào thang máy, mới thở phào một hơi. Một người trong đó nói: “Tôi vẫn cho là sếp không thích nhị thiếu gia, hôm nay xem ra…”
“Đây chính là ‘yêu’ cùng ‘hận’ trong truyền thuyết.” Người còn lại không biết tại sao lại nhớ tới bộ dáng nhị thiếu gia lúc đem ngón tay trắng nõn khẽ níu lấy góc áo của tổng tài, đột nhiên cảm thấy nhị thiếu gia mà trước nay luôn kiêu ngạo ương ngạnh kia cũng có chút đáng yêu.
“’yêu’ cùng ‘hận’? Có ý tứ gì?”
…………………….
Kiều Cảnh An nghi hoặc nhìn Kiều Sâm dẫn cậu vào một cái hộp sắt kín mít. Không phải đi làm việc sao? Đem mình nhét vào trong hộp làm cái gì?
Trong lúc hộp sắt nhỏ bỗng dưng khẽ nhúc nhích, cậu cảm thấy người có chút chùng xuống, lắc lắc đem loại cảm giác không khỏe này bỏ ra khỏi đầu. Không đến một phút đồng hồ, hộp sắt đột nhiên ngừng lại, lại đột nhiên mở ra, ngoài cửa đã không còn là cảnh sắc vừa thấy ban nãy.
Kiều Sâm thấy Kiều Cảnh An ánh mắt mê mang, khóe miệng cũng gợi lên mỉm cười, bất quá rất nhanh đã biến mất không thấy: “Còn đứng trong thang máy làm gì vậy? Ra đây.” Vừa rồi tiểu tử này cầu tình dùm hai nhân viên nữ làm anh cảm thấy ngoài ý muốn, việc này cũng giống như Quỷ sa tăng thương chúa Jesus (kiểu như ‘mèo khóc chuột), khiến anh thấy thực quỷ dị. Chẳng lẽ nói đệ đệ mất trí nhớ của anh chuẩn bị từ con đường ác bá chuyển sang đi con đường của thánh mẫu?
Kiều Cảnh An đi theo anh ra khỏi thang máy, vào văn phòng của Kiều Sâm. Thấy Kiều Sâm ngồi vào bàn công tác bên cạnh sắc mặt nghiêm túc bắt đầu làm việc, cậu không dám đi quấy rầy, ngồi trên ghế sa lon cầm một quyển sách chăm chú xem. Trên quyển sách này có giới thiệu phong trào thể dục thể thao của thế giới này, xem cũng rất thú vị.
Chờ Kiều Sâm xử lý xong vài văn kiện khẩn cấp, lúc ngẩng đầu lên thì mới phát hiện thời gian đã qua gần một giờ, nhìn về phía Kiều Cảnh An đang ngồi, chỉ thấy thiếu niên thường ngày nhao nhao ồn ào giờ phút này lại yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon xem một quyển tạp chí thể thao, thần sắc yên tĩnh làm anh có loại cảm giác ấm áp nói không nên lời.
Trầm Tuấn tiến vào trong phòng làm việc của Tổng tài thì chứng kiến một màn hai huynh đệ hữu hảo ở chung, Kiều nhị thiếu gia bộ dáng yên tĩnh ngồi ở một bên, còn thật sự có vài phần hương vị của mĩ thiếu niên, nhưng điều kiện tiên quyết là vị thiếu gia này không mở miệng ra nói chuyện.
Trầm Tuấn gõ cửa vào làm cho Kiều Cảnh An đem chú ý từ trong quyển tạp chí kéo ra ngoài. Nhìn thần sắc của hai người, nghĩ đến họ có chuyện phải bàn, tâm cậu như gương sáng(hiểu rõ), đứng lên nói: “Ca, em ngồi mãi cũng có chút buồn bực, muốn đi ra ngoài giải lao một chút.”
Kiều Sâm cơ bản không muốn cho cậu ra ngoài, cho rằng tiểu tử này sẽ lại gây ra chuyện gì ngu ngốc, anh có chút do dự, nhưng nghĩ lại, tiểu tử này cũng đã sửa đổi không ít, cho dù đi ra ngoài đi một chút chắc cũng không sao, vì vậy nhẹ gật đầu: “Tùy cậu, chỉ cần đừng mang phiền toái về cho tôi.”
Trầm Tuấn trong lòng thầm than, vốn cho rằng hai vị này đã huynh hữu đệ cung, nhưng hiện tại xem ra, nhị thiếu gia vẫn là khuôn mặt như trước kia, chỉ là tính tình tốt hơn không ít.
Kiều Cảnh An đối với thế giới này có rất nhiều chuyện còn không hiểu, nhưng lại biết rõ thân phận của mình, chí ít có một điểm có thể khẳng định, bây giờ cậu đang không có bất luận phận sự gì ở chỗ này.
Ra cửa, cậu đi ra đứng ở cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Nhà lầu cao hơn hai mươi tầng là thứ mà thế giới kia của cậu không có, đứng ở chỗ cao nhìn xe cộ đi lại phía dưới, cậu có loại cảm giác không chân thực. Vươn tay nhìn bàn tay của chính mình, trong lòng bàn tay đã không có vết chai do nhiều năm luyện kiếm cùng cưỡi ngựa mà lưu lại, trong đan điền càng không có nội lực nhiều năm vất vả luyện ra, ngay cả bầu trời tựa hồ cũng không sáng như thế giới kia của mình.
Ngẩng đầu nhìn thấy con chim sắt lớn bay qua, tên gọi là máy bay gì đó. Tại thế giới của mình, bay lượn chỉ là mộng tưởng, mà dù cho chính mình có khinh công, cũng không thể làm được như thế, nhiều lắm thì là nhảy được cao chút ít, phi được xa chút ít.
Tưởng tượng như vậy, Kiều Cảnh An lại cảm giác mình có chút bi thương, mình bây giờ không chỉ nhảy không cao, bay không xa, hơn nữa chủ nhân cái thân thể này còn bị người ta đánh cho nhập viện. Cậu càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, hận không thể gặp rồi đem hắn đánh chết thì thôi. Đường đường một đấng nam nhi, lại vì một nữ nhân mà nháo (làm loạn) thành như vậy, nháo thành như vậy còn chưa tính, lại còn bị người ta đánh thành như vậy.
Nghĩ tới cậu lúc còn là một quý công tử văn võ song toàn trong thành Lạc Dương, khi nào lại có thể để xảy ra chuyện xấu hổ như vậy? Hiện tại, tuy bộ dạng của cái lớp vỏ bọc này không tính là quá tệ, nhưng gương mặt so với mình kém một chút, thân cao cũng kém một tấc, thân phận thì kém một trời, nhất là thanh danh so với chính mình thì kém cách xa vạn dặm! Được rồi, tưởng tượng như vậy, Kiều nhị thiếu gia trong nội tâm càng thêm ấm ức, nghĩ tới cậu là một công tử thế gia, trong thành Lạc Dương đều được các nữ tử vô cùng ái mộ, như thế nào lại thành kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, người gặp người ngại (ai cũng muốn tránh mặt) như vậy?
Điều này khiến Kiều Cảnh An lủi thủi đi ra một góc mà tự mình bi phẫn (ra xó nhà tự kỉ =.,=). Phía đầu bên kia, vài người quản lý vừa mới đi lên chuẩn bị tham gia hội nghị với tổng tài thì chứng kiến một thiếu niên mảnh khảnh đang đứng đó. Nhìn bóng lưng có thể kết luận được người này mang khí chất ưu nhã, chỉ là làm cho người ta có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, loại cảm giác quái dị này rốt cục là từ đâu mà tới?
Không đúng, phải nói tầng lầu này như thế nào lại xuất hiện một nhân viên không thuộc bổn công ty (công ty mình)? Mọi người xoay động con mắt, chẳng lẽ là thân thích của nhà tổng tài? Chính là theo như tính tình của tổng tài, dù là con cháu thân thích trong nhà cũng không được cho phép đến đây đi loạn a?
Bọn họ đột nhiên nhớ tới cái ‘tin dữ’ vừa mới loan truyền lúc nãy không lâu, chẳng lẽ người này thật sự là…?!
“Mọi người đều đứng đây làm gì?” Trầm Tuấn mở cửa ra, thấy vài quản lí còn đang sững sờ ở cửa thang máy, ánh mắt đều nhất tề nhìn về một hướng. Theo ánh mắt của những người này nhìn lại, Trầm Tuấn bất đắc dĩ, cái cậu Kiều nhị thiếu gia này mới thay đổi quần áo thôi mà bọn họ đã không nhận ra.
“Nhị thiếu gia, tổng tài gọi cậu vào phòng.” Trầm Tuấn nghĩ tới lời nói của tổng tài, sờ sờ mũi, quả nhiên trong mắt tổng tài, nhị thiếu gia dù có thay đổi như thế nào, thì vẫn là một quả bom di động.
Nhóm người quản lí vừa nghe đến từ ‘nhị thiếu gia’ này, đồng loạt quay đầu, thật sự là bọn họ có mắt như mù, thiếu niên ưu nhã ở đâu ra? Rõ ràng chính là một bộ dáng chơi bời lêu lổng.
Thấy sự tán thưởng trong mắt bọn họ nhanh chóng biến thành khinh thị, Trầm Tuấn nhún nhún vai, nhị thiếu gia, nhìn những chuyện ngu ngốc cậu đã làm đi, cả thế giới ai cũng chán ghét.
Lúc Kiều Cảnh An xoay người, chư vị quản lí người thì nhìn trời, người thì nghịch tóc,… Thực ngạc nhiên là không có một ai nhìn cậu, Kiều Cảnh An ra vẻ như không biết gì, bước lướt qua bọn họ, chỉ là lúc đi qua vài vị quản lí, còn nở một nụ cười thật tươi, khiến vài vị quản lí đó lập tức toàn thân phát lạnh.
Trầm Tuấn cười tủm tỉm xem bọn họ thay đổi sắc mặt. Nhị thiếu gia trước kia làm cho người ta nửa chết nửa sống, nhị thiếu gia hiện tại lại làm cho người ta hận không thể tự sát, xem đi, chi một cái cười cũng có thể đem bọn họ ra dọa thành như vậy, thật sự làm cho người ta vạn phần thương cảm.
Bởi vì là hội nghị nhỏ, nên mấy người trực tiếp họp tại phòng tổng tài. Kiều Cảnh An ngồi trên ghế sa lon, liếc qua sắc mặt của mọi người. Vì vậy lại ở trước mắt bao người, một mình đem sô pha kéo kéo tới dưới cửa sổ, sau đó khẽ mở miệng: “Các vị họp đi, tôi đọc sách.” Lúc này ở trên tay cậu chính là một quyển bách khoa toàn thư truyện cười.
Trầm Tuấn nhìn thấy quyển sách này thì sắc mặt lại biến. Đó là quyển sách mà lúc trước hắn đã đưa cho sếp, trên danh nghĩa rất ư hoa mĩ là giúp sếp buông lỏng áp lực, trên thực tế chỉ là vì muốn nhìn xem sắc mặt của sếp thay đổi. Kết quả lúc ấy sếp mặt không cảm xúc đọc hết cả quyển sách, rồi ném qua một bên. Hôm nay như thế nào lại rơi vào trong tay nhị thiếu gia?
Còn có, nhị thiếu gia khi nào thì một tay kéo sô pha cũng nhẹ nhàng như vậy?!
“Chuyện này cứ như vậy…”
“Phụt! Xì….” (tiếng nén cười) Sau đó liền cưỡng chế tiếng cười.
Kiều Sâm cau mày, sắc mặt xanh lại.
“Tỉ lệ trên thị trường…”
“Ha…”Có lẽ người này cũng biết mình không nên cười, vì vậy che miệng cố nén, chỉ còn thấy bả vai run run lên.
Sắc mặt Kiều Sâm từ xanh biến thành đen.
Trầm Tuấn yên lặng nhìn thiếu niên đang cười đến sung sướng kia, nhị thiếu gia, cậu lại bắt đầu muốn tiến tới tàn phá thần kinh của tổng tài sao?
“Cứ như vậy…” Kiều Sâm lấy bút ra vẽ lên trên biểu đồ, lần này người phía sau không cười thành tiếng, chỉ là có một chút thanh âm run rẩy rơi vào trong lỗ tai của anh.
“Xoẹt!” Bút máy rạch một đường thẳng tắp xé rách tờ A, phát ra âm thanh chói tai.
Tất cả quản lí nhìn ngòi bút lòe lòe hàn quang (ánh sáng lạnh) trong tay tổng tài, lập tức có loại cảm giác: có lẽ tổng tài thực muốn dùng cái bút này đâm chết nhị thiếu gia. Bọn họ yên lặng dời đi ánh nhìn, làm bộ như không thấy gì.
“Kiều Cảnh An.” Kiều Sâm thanh âm rất ôn nhu, chỉ là sắc mặt có chút phát lạnh.
“Ách, ca?” Thiếu niên bởi vì nhịn cười đến làm cho sắc mặt đỏ lên, trong mắt mang theo thủy quang (mắt long lanh ánh nước), quay đầu nhìn về phía Kiều Sâm, biểu lộ thoạt nhìn đáng yêu vô tội tới cực điểm: “Có chuyện gì ạ?”
Tất cả quản lí đều thu hồi con mắt mà thiếu chút nữa đã bị cái biểu lộ đáng yêu này của nhị thiếu gia này làm cho rớt hết xuống đất. Toàn bộ dụi dụi mắt, nhìn trang giấy bị xé thành hai nửa trên mặt bàn.
Kiều Sâm sắc mặt lại biến, cuối cùng vẻ mặt vừa mới một hồi xanh một hồi đen thoáng chốc lại trở nên bình thường như không có chuyện gì xảy ra: “Không có việc gì, hội nghị chấm dứt tôi sẽ mang cậu đi ra ngoài ăn cơm trưa.” Nói xong, lại bình tĩnh rút từ bên cạnh ra một tờ A trắng tinh khác, quét mắt nhìn các vị quản lí: “Tiếp tục.”
Kiều Cảnh An khép lại quyển sách trên tay, rất là hiểu chuyện mở miệng: “Ca, anh cứ chăm chỉ làm việc, không cần phải phân tâm, em bây giờ còn chưa đói bụng.”
Các vị quản lí mắt nhìn tổng tài khuôn mặt còn muốn đen hơn hồi nãy, cùng với tờ A lần nữa lại bị kéo lê một đạo vết thương, lập tức nghiêm nghị cúi đầu cung kính: Nhị thiếu gia, ngài đúng là thần.
………………………………………