Hiện tại, Lâm Vân đã mỏi mệt không chịu nổi, lung la lung lay rời khỏi phòng. Mông Văn thì đang đứng ở cửa ra vào. Thấy Lâm Vân xiêu vẹo như muốn đổ, liền đi tới phía trước vịn hắn. Toàn thân Lâm Vân đều mềm yếu vô lực. Cũng không biết độc chưởng của lão đạo sĩ kia có loại độc gì, rõ ràng lại lợi hại như vậy. Một trận ác đậu này, mình còn chưa có cơ hội hỏi tay đạo sĩ kia thu linh thạch và hán ngọc để làm gì. Nếu không phải do mình đã tạo thành Tinh Hồn, hôm nay thực sự là để lại mạng trong tay của lão đạo sĩ kia. Không biết đằng sau y còn có thế lực nào không?
- Lâm tiên sinh, anh không có việc gì chứ?
Mông Văn vịn lấy Lâm Vân, Lâm Vân cơ hồ dựa cả người vào nàng. Mông Văn chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên.
- Tôi bị trúng độc, nơi này vẫn còn nguy hiểm nhanh rời đi thôi.
Lâm Vân không trông thấy Diệp Điềm, nhưng hắn biết tuyệt đối không thể ở nơi này lâu. Nếu như mình như bình thường thì không sợ. Nhưng hiện tại đã trúng độc, phải nhanh rời đi. Lúc này, Diệp Điềm cũng đã tới, đi sau lưng là Lý Thanh và Mộng Chân cũng vết thương đầy mình. Còn có hai người nam tử mà hắn trông thấy lúc ở tầng hầm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Chị Văn, còn có người này đã giết mấy người của chúng ta.
Diệp Điềm nói xong chỉ về tên mặt trắng nằm dưới sàn.
Mộng Chân tiến lên một bước, một cướp đạp vào cổ của tên mặt trắng kia, mắt thấy không thể sống.
- Tiểu Điềm, hiện tại chúng ta nên rời đi thôi, ở lại sẽ rất nguy hiểm.
Mông Văn nói xong, vịn lấy Lâm Vân lập tức đi xuống tầng. Lúc này, Diệp Điềm mới chú ý tới Lâm Vân là được Mông Văn vịn lấy, vội vàng hỏi:
- Hắn sao ròi?
Trong suy nghĩ của Diệp Điềm, không có ai có thể làm gì Lâm Vân. Hiện tại thấy Lâm Vân phải do Mông Văn dìu đi, trong nội tâm đương nhiên kinh hãi.
Lý thanh cũng nhìn thấy tình huống của Lâm Vân, liền tới muốn giúp Mông Văn vịn hắn.
- Không cần, Lý Thanh, cậu tranh thủ thời gian cùng Mông Chân mở cửa ra, tôi sợ cảnh sát lập tức sẽ tới.
Mông Văn đúng là rất sốt ruột. Hiện tại nếu như bị cảnh sát chặn ở trong này thì chỉ có con đường chết. Mấy người vội vội vàng vàng lên một chiếc xe. Rất nhanh đã rời đi hiện trường. Năm phút sau khi chiếc xe rời đi, rất nhiều xe cảnh sát đã phong tỏa Nhân Gian Thiên Đường.
- Chị Văn, chúng ta nên đi đâu bây giờ? Lập tức rời Yên Kinh sao?
Diệp Điềm vừa lái xe vừa hỏi.
- Không được, lúc này rời đi Yên Kinh quá nguy hiểm. Để chị suy nghĩ biện pháp.
Mông Văn nói xong, lâm vào trầm tư.
- Nếu không tới chỗ của tôi trước, đến chỗ đấy chắc không có việc gì.
Lý Thanh chen vào nói.
- Cũng được. Chú Chân và mấy người tới chỗ của Lý Thánh tránh trước đi. Cháu sẽ tống Lâm tiên sinh tới sơn trang Khang Lí. Ở chỗ đó cháu còn có vài thứ muốn đưa cho Lâm tiên sinh. Tiểu Điềm cũng đi với chị.
- Để ba người tôi xuống đây. Lý Thanh, xe này chắc cũng biết cách xử lý tốt. Cẩn thận số xe bị camera giao thông phát hiện.
Mông Văn nói xong, cẩn thận dặn dò Lý Thanh.
- Cô cứ yên tâm đi, việc nhỏ như vậy, tôi khẳng định có thể xử lý tốt.
Lý Thanh nói xong, liền đổi vị trí lái xe với Diệp Điềm. Rất nhanh chiếc xe đã dời đi tầm mắt của ba người.
- Thứ gì đó thì đưa tới trường học của tôi là được.
Hiện tại, toàn thân của Lâm Vân đều mềm yếu vô lực. Hắn rất muốn trở về bức chất độc không biết là độc gì ra ngoài. Hắn không cảm thấy yên tâm khi ở chung với hai cô gái này. Bởi hai cô gái này vẫn có chút mâu thuẫn với mình, nên Lâm Vân không quá tin tưởng bọn họ.
Trông thấy Mông Văn muốn lấy cái gì đó trong ngực, Lâm Vân phỏng chừng tài liêu đang ở trong ngực nàng. Hiện tại hắn rất quan tâm số tài liệu đó. Nếu không vì những tài liệu đó, hắn cũng sẽ không lo lắng tới sự an toàn của Mông Văn như vậy. Vạn nhất những tài liệu này mất đi, thì hắn sẽ mất đi dấu vết của linh thạch.
Mông Văn nhìn ra sự cố kỵ của Lâm Vân, liền vội vàng nói:
- Sơn trang Khang Lí của tôi rất an toàn. Chỉ có tôi và Diệp Điềm biết, sẽ không có người tới nơi này đâu. Anh cứ thoải mái dưỡng thương, khỏi hẳn rồi hẵng rời đi.
- Còn có, những đồ vật mà tôi nói với anh hôm qua cũng ở chỗ đó. Tôi chỉ mang một ít ở trên người, số còn lại chắc vẫn hữu dụng với anh.
Nghe Mông Văn nói vậy, Lâm Vân trầm mặc một lát. Trong đầu suy nghĩ, hiện tại mình rất yếu, cho dù hai cô nàng này có ý xấu với mình, mình cũng không làm gì được. Nội tâm nhất hoành, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì không tránh khỏi. Nếu Mông Văn thực sự muốn tính kế mình, thì coi như mình không may.
Sơn trang Khang Lí cũng không phải gần, ba người gọi xe taxi phải đi nửa tiếng mới tới. Sơn trang này không phải là khang trang, lại còn có chút cũ. Phỏng chừng chỗ này không có nhiều người giàu ở lắm. Căn nhà của Mông Văn là căn nhà số , thuộc khu . Căn nhà trông khá khang trang, sạch sẽ. Lâm Vân vừa đi vào liền yêu cầu một phòng yên tĩnh. Hơn nữa còn nhắc nhở hai nàng không nên quấy rầy mình. Hiên tại hắn rất muốn nhanh chóng bức chất độc trong người ra. Hắn cảm thấy tình trạng trong cơ thể mình càng ngày càng nghiêm trọng. Trông thấy thần sắc của Lâm Vân, Mông Văn cũng đoán ra được suy nghĩ của Lâm Vân. Nàng liền nhường căn phòng của mình cho Lâm Vân, nàng thì với Diệp Điềm ở cùng một phòng.
Lâm Vân ngồ ở trên giường của Mông Văn, ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt của nữ nhân, lại có chút tâm động. Ài, tâm tình xao lãng như vậy có lẽ là do chất độc. Cũng may là lúc cuối giết được tên đạo sĩ kia. Bằng không từ nay về sau mình phải lo lắng y trả thù. Không biết người này học là võ công gì, quả thực khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Có thể tưởng tượng, nếu như mình còn chưa hình thành tinh Hồn, phỏng chừng mình đã chết trong tay của y rồi. Đợi sau khi mình tăng thực lực lên, nhất định phải tra rõ lai lịch của tên đạo sĩ kia. Tìm xem đằng sau của y còn có thế lực nào không. Bởi vì nếu không biết, mình sẽ rơi vào tình huống bất lợi.
Ngồi ở giường cô nàng Mông Văn thật không thích hợp để bức độc. Đành phải ngồi xuống sàn nhà vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Vân trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, bắt đầu vận chuyển một tia lực lượng Tinh Vân còn thừa. Hai giờ trôi qua, Lâm Vân không có chút tiến triển nào. Khiến hắn không khỏi có chút sốt ruột. Khẽ cắn môi, lấy một viên linh thạch từ trong ngực ra. Viên linh thạch này chính là viên lấy được từ trong dãy núi Vân Quý. Dùng hai bàn tay ép viên linh thạch lại, bắt đầu hấp thu linh khí ở trong đó để bức độc.
Quả nhiên có linh khí chèo chống, cảm giác tốt hơn nhiều. Vốn một tia đôc khí, bức mãi không ra, nhưng nhờ có linh thạch, mà rất nhanh được bức ra ngoài. Lâm Vân âm thầm than. Vẫn là do tu vị quá thấp. Nếu hiện tại mình là một sao, thì chỉ cần vài phút là bức hết khí độc. Nói đi nói lại, nếu mình là một sao, mình có thể bị dính độc không?
Cũng không biết qua bao lâu, linh thạch trong tay của Lâm Vân dần dần hóa thành tro bụi. Lâm Vân chỉ cảm thấy trong một dòng nước ấm lần nữa chảy toàn cơ thể. Hắn liền biết độc khí trong người đã hết. Đồng thời Tinh Hồn cũng tiến lên trung kỳ. Hắn biết lúc mình kết thành Tinh Hồn, đã hấp thu hơn phân nửa linh khí trong linh thạch. Bây giờ hấp thu hết số còn lại, Tinh Hồn tiến thêm một cấp. Nhưng viên linh thạch cũng đồng thời mất đi. Lâm Vân đành phải thở dài. Quả nhiên mình đoán không sai, viên linh thạch này chỉ đủ cung cấp cho Tinh Hồn mình thăng cấp mà thôi. Chứ còn xa nữa mới kết thành một sao. Cho nên mình nhất định phải tìm Mông Văn hỏi nguồn gốc của viên linh thạch kia. Nghĩ tới đây, Lâm Vân thực sự là mỏi mệt không chịu nổi. Dứt khoát bò lên giường của Mông Văn, nằm xuống ngủ.
- Chị Văn, đã tiếng rồi, vì sao tay Lâm Vân kia vẫn chưa ra?
Diệp Điềm lo lắng hỏi.
- Ừ, nếu không chúng ta đi nhìn xem.
Trong nội tâm của Mông Văn cũng rất sốt ruột. Tuy Lâm Vân đã nói đừng quấy rầy hắn, nhưng đã một ngày một đêm trôi qua rồi, vẫn không thấy Lâm Vân đi ra.
Hai nàng nhìn nhau, quyết định tới phòng của Lâm Vân nhì xem. Cẩn thận mở cửa, thì phát hiện Lâm Vân đang nằm ngủ trên giường của Mông Văn, trong tay còn ôm gối ngủ. Mông Văn đột nhiên cảm giác, vị Lâm tiên sinh này cũng không hung hãn như trong suy nghĩ của mình, mà chỉ như một người sinh viên bình thường mà thôi.
Lúc cửa mở, Lâm Vân liền tỉnh. Thấy hai nàng đứng ở cửa, hắn mới biết mình ngủ được lâu rồi. Tinh thần hiện tại rất sung mãn, hắn vội vàng đứng dậy hỏi:
- Có phải tôi đã ngủ rất lâu rồi không?
- Ừ, đã một ngày một đêm rồi. Anh chắc là đã đói bụng, anh đi rửa mặt trước đi, rồi ra ăn cơm…
Mông Văn vội vàng nói.
- Vì sao ở trong nhà rồi cô còn che mặt? Không thấy phiền à?
Lâm Vân thấy Mông Văn vẫn che mặt, liền thuận miệng nói. Mông Văn chỉ cúi đầu im lặng, một chút cũng không giống cô nàng cường thế và thần bí như lúc trước. Lâm Vân thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi. Tranh thủ thời gian đi tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, ăn hết chỗ đồ ăn đã chuẩn bị cho hắn.
- Vì sao hai cô không ăn?
Lâm Vân thấy chỉ có mỗi mình mình ăn, mà hai nàng thì không ăn.
- Chúng tôi đã ăn trước rồi.
Mông Văn vội vàng nói. Lâm Vân gật đầu, cũng không nói thêm gì. Hắn ăn rất nhanh, trong chớp mắt đã ăn ba bát. Tuy nhiên, hiện tại Lâm Vân đã dần dần bỏ thói quen lúc ăn phát ra tiếng. Bởi vì không biết vì sao hắn lại bất tri bất giác bỏ thói quen đó. Chắc là do ảnh hưởng bởi ai đó. Cơm nước xong, Mông Văn giúp Lâm Vân rót một chén trà, Diệp Điềm thì dọn bát đũa.