Công Tử Điên Khùng

chương 261: kế hoạch lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- A, điều này…

Mông Văn thầm nghĩ, làm được điều đó quả thực giống như người si nói mộng. Nếu là một tập đoàn viễn thông thì còn có chút khả năng. Lâm Vân nói chuyện quả thực khoác lác quá mức. Cho dù có tài chính khổng lồ đi chăng nữa, nhưng ai dám đảm bảo toàn bộ mọi người sẽ dùng hệ thống của ngươi?

Huống hồ Lâm Vân còn nói thư từ của cả thế giới đều phải thông qua tập đoàn Vân Môn, đây quả thực là điên rồi.

- Em cứ dựa theo lời anh mà làm đi.Truyện copy tại Truyện FULL

Lâm Vân thấy bộ dạng khó tin của Mông Văn, cười nhạt một tiếng. Biểu lộ vô cùng tự tin và chắc chắn.

Mông Văn nhìn Lâm Vân, cũng không khuyên bảo cái gì. Dù sao, tiền là tiền của hắn. Hắn muốn làm như thế nào thì làm. Đành phải nói:

- Vâng, hiện tại tài chính của công ty rất đủ. Em sẽ lập tức phân phó cho cấp dưới. Mà có cần giữ bí mật về việc thu mua tài liệu hay không?

- Không cần đâu, cho dù bọn chúng biết chúng ta thu mua tài liệu gì, thì chỉ có anh mới biết dùng. Những người khác sẽ không biết cách sản xuất.

Lâm Vân rất tự tin nói.

- Vậy thì tốt.

Mông Văn nói xong, định rời đi.

- Mông Văn, em chờ một chút. Hiện tại anh có nửa cây dược thảo, anh sẽ giúp em xóa bỏ vết sẹo trên mặt.

Trong lòng Lâm Vân thì nói, nửa cây Địa Lan đã dùng qua, nếu không dùng nốt thì sẽ mất đi hiệu lực.

- Vâng, cảm ơn anh.

Mông Văn vốn không muốn chữa trị. Con gái làm đẹp vì người mình yêu, nhưng mình làm đẹp cho ai xem? Huống hồ, Lâm Vân có thể xóa bỏ toàn bộ vết sẹo trên mình sao? Lưu lại một vết sẹo mờ, còn không bằng cứ để như vậy.

Chỉ là người khác luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Mặc dù mình không quan tâm, nhưng dù sao cũng là tổng giám đốc của một công ty. Hình ảnh như vậy cũng không tốt cho công ty lắm. Mà Mỹ Na đã nói Vũ Tích cũng từng có sẹo trên mặt như mình. Nhờ Lâm Vân mà khuôn mặt của cô ấy đã trở lại như bình thường.

Tuy Mông Văn không quá tin tưởng, nhưng lại cảm thấy Mỹ Na không cần phải lừa gạt nàng.

Thấy Mông Văn đồng ý, Lâm Vân gật đầu, bảo nàng nằm xuống giường. Lấy kim châm, đâm vào huyệt ngủ của nàng. Sau đó lấy ra nửa cây Địa Lan, giống như trị liệu cho Vũ Tích lần trước. Giúp nàng xóa đi toàn bộ vết sẹo đã đóng vẩy trên mặt. Rồi dùng Địa Lan và chân khí khôi phục lại dung mạo cho nàng.

Hiện tại tu vị của Lâm Vân đã là hai sao, nên việc chữa trị nhanh hơn rất nhiều. Làm xong mọi việc, Lâm Vân mới rút kim châm ở huyệt ngủ ra.

- Đã xong rồi à?

Mông Văn thấy Lâm Vân đứng ở bên giường, mặt đỏ lên nói. Nàng cảm giác tư thế này của mình có chút bất lịch sử.

- Anh đã xóa bỏ vết sẹo trên mặt em rồi đó. Tí nữa em cũng uống một viên Dưỡng Nhan Hoàn, rồi đi ra dùng cơm luôn. Anh ở bên ngoài chờ em.

Lâm Vân nói xong, cười một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.

Mông Văn sờ sờ khuôn mặt của mình, không còn sờ tới vết sẹo nữa. Mặc dù nàng không quan tâm dung mạo của mình, nhưng trong lòng vẫn rất kích động. Vội vàng đi tới trước một cái gương, trong gương là một khuôn mặt không hề tí vết, cũng không thấy một dấu vết đã từng bị thương ở mặt.

Bàn tay của Mông Văn bắt đầu run rẩy. Trên đời lại có y thuật như vậy sao? Quả thực là phép thuật của thần tiên.

Lúc Lâm Vân xuống tầng Vũ Tích, mẹ vợ và bà ngoại đều ở đó. Lâm Vân vội vàng đi tới gọi một tiếng nãi nãi. Kỳ thực bà ngoại của Vũ Tích vẫn chưa tới bảy mươi tuổi. Hiện tại lại uống một viên Dưỡng sinh hoàn, tinh thần càng rất tốt, không có chút già cả nào. Bà ta trông thấy Lâm Vân đi xuống, rất là cao hứng. Càng nhìn cháu rể càng thấy hài lòng.

Lâm Vân thấy con mắt của Vũ Tích vẫn còn đỏ, biết ba người đang nói chuyện trước kia, vội vàng nói:

- Nãi nãi và mọi người đi dùng cơm thôi.

Hàn Vũ Tích đứng lên, nắm chặt tay cánh tay của Lâm Vân. Nếu không phải có nhiều người ở đây, nàng đã nhào vào ngực của Lâm Vân rồi. Lâm Vân biết tâm tình của nàng, vỗ vỗ lưng nàng nói:

- Chuyện đã qua thì cho nó qua đi. Chúng ta còn cả tương lai phía trước.

- Vâng.

Thanh âm của Hàn Vũ Tích rất nhẹ, nhưng tràn đầy yêu thương. Mọi người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng. Vài trưởng bối đều âm thầm vui mừng.

- Chị Văn đâu anh trai?

Hôm nay Lâm Hinh và mẫu thân nấu một bàn thức ăn. Tuy hiện tại Lâm Hinh và mẫu thân rất có tiền, nhưng hai người không thuê bảo mẫu gì cả. Chỉ có một người quét dọn vệ sinh vào mỗi tuần. Còn đâu thì đều tự mình làm.

- Chị tới rồi đây.

Nghe thấy Lâm Hinh gọi mình, Mông Văn liền đi xuống tầng.

- Chị Văn, mặt chị không còn sẹo nữa kìa? Chị thật là xinh đẹp.

Lâm Hinh thấy trên mặt của Mông Văn đã không còn vết sẹo nào, liền biết anh trai đã giúp chị ấy trị liệu tốt.

- Là Lâm Vân giúp chị. Mà muốn nói xinh đẹp, thì em phải nói tới Vũ Tích mới đúng.

Khuôn mặt của Mông Văn đã khôi phục lại vẻ tú lệ, nên tâm tình rất tốt.

- Chị và chị dâu đều xinh đẹp, đều đẹp hơn em. Anh trai, lúc nào đó anh cũng giúp em nhé.

Lâm Hinh tiến lên, đung đưa cánh tay của Lâm Vân.

- Lâm Hinh, em đã rất đẹp rồi, không cần phải anh trai em trị liệu đâu.

Hàn Vũ Tích vội vàng nói ra. Nàng biết lúc Lâm Vân giúp mình trị liệu đã rất vất vả. Mà khuôn mặt của Lâm Hinh vốn đã bóng loáng, đâu cần phải Lâm Vân giúp con bé trị liệu.

Lâm Vân biết ý của Hàn Vũ Tích, nhưng Lâm Hinh lại không biết. Tuy vậy nàng cũng không đòi hỏi thêm, vội vàng buông tay ra. Mọi người vừa ngồi xuống bàn ăn cơm, Lâm Vân liền gãi gãi vào tay của của Vũ Tích. Hàn Vũ Tích biết ý của Lâm Vân, nhìn Lâm Vân, xem hắn muốn nói gì, thì Lâm Hinh lại lên tiếng cắt đứt.

- Anh trai, chị dâu, đừng bí mật ân ái như thế nữa, mau ăn cơm thôi, em đói chết rồi nè.

Lâm Hinh còn chưa dứt lời đã bị Hà Anh đánh một cái.

- Con bé chết tiệt, không biết lớn nhỏ gì cả.

Một bữa cơm này ăn rất vui vẻ và ấm cúng. Sau khi cơm nước xong, Mông Văn cáo từ trở về nhà. Lâm Hinh và Vũ Tích thu thập bát đũa. Hà Anh, Ninh Nhụy và bà ngoại Vũ Tích thì ngồi nói chuyện phiếm. Ba người đều rất hài lòng với con cháu của mình.

- Vũ Tích, chúng ta đi lên tầng trước đi.

Lâm Vân dắt tay Vũ Tích lên tầng. Vài vị trưởng bối nhìn nhau cười, trong đầu đang suy nghĩ không biết khi nào thì có thể ôm cháu.

Lâm Vân vừa đóng cửa lại, Hàn Vũ Tích đã ôm chặt lấy hắn, nói:

- Lão công, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp em tìm lại mẹ và bà ngoại, em…

- Đã biết anh là lão công của em rồi, còn cảm ơn làm gì. Đưa tay của em đây, để anh xem em tu luyện như thế nào rồi?

Lâm Vân nói xong, nắm lấy cổ tay của Hàn Vũ Tích.

- A, em đã luyện tới Luyện Khí một tầng điên phong, sắp lên tầng thứ hai rồi? Không biết linh căn của em là linh căn gì vậy? Sao có tu luyện thần tốc như thế?

Tốc độ tu luyện của Hàn Vũ Tích khiến Lâm Vân rất là kinh ngạc.

- Em chỉ muốn tu luyện nhanh tới Trúc Cơ, như vậy chúng ta có thể…

Trong lòng của Hàn Vũ Tích có chút xin lỗi Lâm Vân. Tuy hai người đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng nàng không thể làm tròn trách nhiệm của một người vợ.

Lâm Vân biết Hàn Vũ Tích suy nghĩ cái gì, cầm lấy bàn tay của nàng nói:

- Thời gian chúng ta bên nhau còn dài mà, em không cần phải lo lắng điều này đâu. Với tư chất của em, chưa tới năm năm là có thể Trúc Cơ.

- Cái gì? Cần lâu như vậy sao? Em đã nói với bà ngoại rằng năm sau thì có…

Hàn Vũ Tích nói tới đây, có chút ngượng ngùng dừng lại. Suýt nữa thì nói ước định của mình và bà ngoại.

Nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, Lâm Vân rất là yêu thương kéo tay nàng, nói:

- Tư chất của em vô cùng tốt. Có lẽ nếu gặp cơ duyên thì hai năm Trúc Cơ cũng không phải là không có khả năng. Chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực là được.

Lâm Vân biết, nếu không gặp kỳ ngộ gì, thì trong vòng hai năm không thể Trúc Cơ được. Mà đã là kỳ ngộ thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Chẳng hạn như việc Lâm Vân kiếm được nhiều linh thạch và pháp khí là chỉ do kỳ ngộ. Tuy nhiên, cái bộ ‘Cơ sở về đạn trận’ kia không biết có thể giúp hắn điều chế một số đan dược tăng quá trinh tu luyện cho Vũ Tích không?

Nghĩ tới đây, Lâm Vân quyết định nghiên cứu cái thẻ ngọc kia xem. Đợi cho Hàn Vũ Tích luyện tới Luyện Khí tầng thức hai thì sẽ dạy nàng Tiên Thủy Quyết. Như vậy khả năng tu luyện của nàng có thể sẽ nhanh hơn. Giống như mình vậy, sau khi tu luyện xong Tiên Thủy Quyết, thì tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều.

- Vũ Tích, anh tới chỗ của Tam gia gia đây, em ở nhà tu luyện đi. Anh sẽ đi nhanh thôi.

Lâm Vân nói xong, xuống tầng chào mọi người rồi đi tới đại viện của Lâm gia. Hắn không biết lão gia tử có việc gì quan trọng mà cần gặp mình.

Lâm Vân vừa đi tới đại viện của Lâm gia, thì đã thấy Dư Dụ chờ ở đó. Dư Dụ trông thấy Lâm Vân tới, rất cao hứng chạy tới nói:

- Thiếu gia Vân, lão gia tử đã ở phòng sách chờ cậu. Cậu đi theo tôi.

Lâm Vân chào hỏi qua Dự Dụ rồi đi theo y tới thẳng phòng sách của lão gia tử. Trong lòng còn đang suy nghĩ, cái tay Dư Dụ này có chút cổ hủ. Thời hiện đại rồi còn gọi thiếu gia này thiếu gia nọ. Chắc là y đi theo lão gia tử lâu năm như vậy, ít nhiều cũng nhiễm thói quen của người già.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio