Ngày mười lăm tháng tám âm lịch, cũng là ngày tết Trung Thu truyền thống.
Vào ngày này ở Yên Kinh, tập đoàn Vân Môn đã đưa ra một quảng cáo khiến cho dư luận đều cho rằng đây là một quảng cáo điên khùng. Nội dung của quảng cáo rất đơn giản, chỉ có hàng chữ như sau:
“Quý khách gọi điện thoại phải mất tiền đúng không? Có Vân Tinh Linh không phải mất. Quý khách lo bị nghe trộm điện thoại phải không? Có Vân Tinh Linh, không phải lo. Quý khách gọi điện thoại ở những nơi xa xôi lo không có sóng phải không? Có Vân Tinh Linh, không lo không có sóng. Quý khách phải nạp điện cho điện thoại phải không? Có Vân Tinh Linh, không cần phải nạp.”
Quảng cáo của tập đoàn Vân Môn như phô thiên cái địa truyền bá khắp nơi. Kèm theo đó là những khẩu hiệu như, điện thoại của thời đại, điện thoại của miễn phí, điện thoại không thể làm nhái, vân vân…
Trong khoảng thời gian ngắn, loại quảng cáo mang khẩu khí vô cùng lớn này, đã chấn kinh cả nước. Thậm chí ngay cả thế giới đều biết, tập đoàn Vân Môn sắp tung ra một loại điện thoại không mất tiền gọi điện. Nói chính xác thì chỉ cần ngươi mua một cái điện thoại Vân Tinh Linh là xong. Từ nay về sau không cần phải mất tiền cho việc sử dụng nữa.
Hơn nữa điện thoại Vân Tinh Linh là sử dụng năng lượng ánh áng. Chỉ cần nơi nào có ánh sáng là tự động nạp điện, hoàn toàn không cần phải cục sạc. Không phải năng lượng mặt trời mà là năng lượng ánh sáng? Nghĩ thôi mà cũng đã khó tưởng tượng nổi. Mà một cục pin trong điện thoại có thể sử dụng trong hai năm. Sau hai năm thì tới tập đoàn Vân Môn mua.
Cái gì gọi là nghịch thiên? Đây chính là nghịch thiên.
Cái gì gọi là nghe rợn cả người? Còn có những lời nào nghe rợn cả người hơn quảng cáo này không?
Cả nước xôn xao, cả thế giới xôn xao.
Tập đoàn Vân Môn điên rồi, chủ tịch tập đoàn Vân Môn điên rồi. Thật vất vả mới đánh ra được danh tiếng, cuối cùng lại bị phát minh điên cuồng này làm cho xóa sạch.
Thật đáng tiếc cho một tập đoàn danh tiếng như vậy! Có người đồng tình, có người cười nhạo, có người chờ mong.
Nhưng cũng có một bộ phận người hiểu chuyện hơn. Bọn họ biết 'Vân Tằm Miên' cũng là do chủ tịch của tập đoàn Vân Môn sáng chế, cho nên có chút nửa tin nửa ngờ. Cũng có người cho rằng, ngay cả sản phẩm như Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn, tập đoàn Vân Môn cũng có thể sản xuất ra được, như vậy sao không có khả năng chế tạo ra một chiếc điện thoại nghịch thiên như lời quảng cáo? Cho dù thế nào như chăng nữa, mọi người đều ngóng trông ngày tháng , bộ điện thoại mang nhãn hiệu Vân Tinh Linh sẽ được tung ra thị trường. Mặc dù chưa nhìn thấy hiện vật, như những hình ảnh về kiểu dáng, màu sắc, sự tiện dụng của chiếc điện thoại trên quảng cáo, tuyệt đối đều hơn những chiêc điện thoại đang lưu hành ngoài thị trường rất nhiều. Cũng không biết là nhà thiết kế nào mà tài tình như vậy.
Lại thông qua báo chí nhào nặn, khiến quảng cáo của tập đoàn Vân Môn càng nói càng thái quá.
Lo lắng tới những khả năng trước kia của tập đoàn Vân Môn, rất nhiều công ty viễn thông bắt đầu sợ hãi. Không ngừng cử người đi tới thăm dò tập đoàn Vân Môn, có phải hay không thực sự sản xuất ra loại sản phẩm nghịch thiên như vậy.
Nhưng cũng có nhiều tập đoàn viễn thông lớn nghe thấy thông tin như vậy chỉ cười mà không quan tâm. Bọn họ đều không cho rằng đây là thật. Nhiều lắm cũng chỉ là một chiếc điện thoại có khả năng kết nối xa hơn mà thôi. Trong đó có tập đoàn Hoa Tín, tập đoàn viễn thông lớn nhất Hoa quốc thuộc Tần gia.
- Chú Tần, chú thấy sản phẩm Vân Tinh Linh của tên Lâm Vân kia làm có phải đã được thổi phồng quá đáng hay không? Hoặc là hắn đã biết việc chúng ta nghe trộm điện thoại của tập đoàn Vân Môn?
Lý Danh Sinh đương nhiên cũng như phần lớn mọi người, đều không tin tưởng với sản phẩm sắp ra mắt của tập đoàn Vân Môn.
- Hắn biết rồi thì sao? Có chứng cứ gì không? Mà cháu nghĩ xem, làm sao có điện thoại nào mà không cần dây nối để liên lạc? Có điện thoại nào mà không cần chi phí để kết nối? Cháu nghĩ xem chuyện này có thể sao? Cho dù là điện thoại di động cũng phải có trạm phát sóng. Chú thấy tên Lâm Vân này là bị bức đến điên rồi. Chỉ cần tập đoàn Vân Môn sản xuất ra điện thoại mới, thì một ngày nào đó chúng ta cũng có thể phân tích ra. Không phải dược phẩm của bọn chúng đều bị chúng ta sắp nghiên cứu hoàn chỉnh đó sao? Cho nên cần gì phải lo lắng.
Chủ tịch tập đoàn Hoa Tín, Tần Bang Trung nói chuyện phi thường âm lãnh. Y đã sớm tính toán để chiếm tập đoàn Vân Môn sau khi Lâm Lộ Trọng về hưu. Nếu mất đi tập đoàn Vân Môn, y muốn xem Lâm Vân còn thủ đoạn gì để đối phó với Tần gia nữa.
Nghe Tần Bang Trung nói như vậy, Lý Danh Sinh cũng lộ vẻ âm lãnh nói:
- Chú Tần, không biết Liễu Quý của Liễu gia làm việc như thế nào? Nếu như thành công, ít nhất chúng ta đã có phương thuốc điều chế một loại sản phẩm.
- Về phương thuốc điều chế của Dưỡng Tâm Hoàn, không còn là vấn đề nữa. Nghe nói Liễu Nhược Sương từ khi trở về từ nước Mĩ, giống như bị uống nhầm thuốc vậy. Không ngừng muốn thu hồi quyền nắm tài sản. Hơn nữa còn muốn trả lại độc quyền cho tập đoàn Vân Môn. Hiện tại, bên đó đã lôi tới tòa án, phỏng chừng đã có kết quả. Chuyện này chúng ta không thể nhúng tay vào, cho nên không biết tên Liễu Quý kia làm việc như thế nào rồi.
Tần Bang Trung trầm ngâm thật lâu rồi mới nói.
- Đứa con gái điếm này, biết thế lúc trước đã không cần ra vẻ ôn hòa với cô ả. Lúc đó cháu còn muốn thu cô ta làm vợ bé. Hừ, sớm biết như vậy thì trực tiếp ném cô ả cho các huynh đệ trong bang chơi. Ỷ vào vài phần tư sắc, phỏng chừng đã sớm cấu kết với tay họ Lâm kia. Tuy nhiên hiện tại cháu đã chướng mắt cô ta. Nên vợ bé thì thôi, nữ nhân trong nhà càng ít càng tốt.
Nói tới phần sau, Lý Danh Sinh giống như nhớ ra cái gì, liền đổi giọng.
Tần Bang Trung âm thầm cười lạnh. Y biết rõ loại người như Lý Danh Sinh, tham vọng thì lớn nhưng bụng dạ lại hẹp hòi, suy nghĩ thiển cận, cho nên hợp tác với y không cần phải lo lắng gì cả. Chỉ là Tần Nhan phải gả cho y, quả thực như hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn bình thường, chỉ gật đầu nói:
- Kỳ thật bắt cô ta cưỡng gian cũng không sao. Một nữ tử không hề có bối cảnh, thì không cần phải lo lắng.
Vẻ mặt của Lý Danh Sinh trở nên vui vẻ, liền chuyển thành xấu hổ, cầm một chén trà lên giống như muốn che dấu suy nghĩ xấu xa của mình vậy.
- Chủ tịch, Liễu Quý tới.
Tần Bang Trung còn đang suy nghĩ như thế nào để trấn an Lý Danh Sinh, thì lão quản gia của y đã tiến lên bẩm báo.
Khóe miệng của Tần Bang Trung lộ ra một tia cười lạnh khó nắm bắt. Liền nói:
- Mau bảo y vào đi.
Liễu Quý có dáng người bình thường, đôi mắt tam giác, làn da rất trắng. Y đi theo quản gia vào phòng khách. Người còn chưa tới, tiếng ân cần thăm hỏi đã tới trước:
- Chủ tịch Tần, thiếu gia Lý, xin lỗi vì Liễu Quý tôi đã tới muộn.
- Ngồi xuống đi, có muộn gì đâu.
Tần Bang Trung vội vàng đứng lên, mời Liễu Quý ngồi xuống. Sau đó tự tay rót trà cho y.
Liễu Quý thụ sủng nhược kinh tiếp nhận chén tra trong tay của Tần Bang Trung, liên tục nói lời khách sáo:
- Không dám, không dám.
Lý Danh Sinh cũng biểu hiện rất khách khí. Ba người vừa ngồi xuống, chỉ nói chuyện phiếm với nhau, Tần Bang Trung không hề có ý nhắc tới chuyện Dưỡng Tâm Hoàn.
Thấy Tần Bang Trung không đề cập tới, Liễu Quý nhịn nửa ngày mới chủ động nói ra:
- Tôi đã lấy được cách điều chế của Dưỡng Tâm Hoàn, nhưng độc quyền của nó lại bị con tiện nhân Liễu Nhược Sương cầm, chuẩn bị giao cho tập đoàn Vân Môn.
Liễu Quý nói xong lấy ra một tập văn kiện, kính cẩn đưa cho Tần Bang Trung.
Trong mắt của Tần Bang Trung lóe lên vẻ nham hiểm, lập tức khôi phục bình thường, nói:
- Không sao, chỉ cần có cách điều chế là được. Thật là khổ cho Liễu Quý lão đệ rồi. Lão đệ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không quên công vất vả của cậu đâu.
Liễu Quý nhe thấy Tần Bang Trung hứa hẹn như vậy, khuôn mặt lập tức lộ vẻ kinh hỉ, luôn miệng nói:
- Có gì đâu, đây là việc tôi nên làm. Nếu không phải do con tiện nhân Liễu Nhược Sương kia, thì tôi đã lấy nó sớm hơn rồi. Chỉ là đáng tiếc không lấy được bản độc quyền. Lão già kia đã chết, con tiện nhân Liễu Nhược Sương cũng sẽ không sống được lâu. Thứ mà anh đưa cho tôi, tôi đã cho cô ta uống. Phỏng chừng cô ta không chịu được hai tuần.
- Cậu làm sạch sẽ không?
Tần Bang Trung uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói.
- Anh yên tâm, tôi làm rất là sạch sẽ. Người khác chỉ cho rằng lão già kia chết vì quá tức giận mà tôi. Tôi phỏng chừng trong mấy ngày nay, con tiện nhân Liễu Nhược Sương kia khẳng định cũng biết mình không khỏe. Hẳn là sau khi làm xong tang sự cho lão già, cô ta mới giao độc quyền cho tập đoàn Vân Môn.
Thanh âm của Liễu Quý phi thường ác độc và âm lãnh. Trong nội tâm đã âm thầm cười lạnh. Muốn mượn tay của ta giết người? Không biết chuyện năm đó mình cưỡng gian rồi giết chết một nữ sinh vì sao lại bị tên Tần Bang Trung này biết được, rồi mượn chuyện này uy hiếp mình. Tuy nhiên mình cũng không cần phải sợ y. Dù sao mình cũng không quen nhìn lão già và con tiện nhân Liễu Nhược Sương kia làm bừa rồi. Ngược lại, giúp y mình lại có chỗ tốt.
Nếu tên Tần Bang Trung này trở mặt, mình cũng có chứng cớ trong tay, nên không phải lo lắng.
Mà Lý Danh Sinh nghe tên Liễu Quý nói như vậy, trong lòng cũng lạnh lẽo. Thật là một tên hung ác. Chẳng những ra tay với bác ruột của mình, còn muốn đầu độc chết cả cháu gái. Đáng tiếc một cô gái đẹp như Liễu Nhược Sương, mình lại không có phúc hưởng thụ.