Thả lỏng tâm tư không tiếp tục tìm kiếm tấm tàng bảo đồ này nữa, Lâm Vân nhanh chóng bay về vịnh Thanh Thủy ở Hồng Kông.
Hắn cũng không đi một cách cấp tốc, dù như vậy nhưng chưa đến một tiếng Lâm Vân đã đến vịnh Thanh Thủy.
Lâm Vân tốn không mấy thời gian đã tìm thấy Đao Cửu ở trong một trang viên tư nhân xa hoa. Một vết đao kéo từ mắt trái xuống, trong tay còn cầm một cây gậy golf. Chung quanh có vài tên vệ sĩ, còn có hai người đẹp đang rất bận rộn, xem ra tên Đao Cửu này sống cũng không tệ.
Lâm Vân đi vào sân Golf, thì mấy tên vệ sĩ mới phát hiện ra Lâm Vân đã đột nhiên đi vào, lần lượt xông tới. Đao Cửu cũng đã nhìn thấy Lâm Vân. Gã nhiều năm sống trong cảnh đao máu, Lâm Vân vừa xuất hiện đã mang lại cho gã một cảm giác nguy hiểm cực độ. Đao Cửu thuận tay vứt gậy golf trong tay, rất sắc bén chằm chằm nhìn Lâm Vân. Lâm Vân không chọn búa giết người, chỉ thuận tay đánh ra vài phát, bốn tên vệ sĩ và hai cô gái đều bị đánh ngất xỉu trên mặt đất. Đao Cửu tráo mắt ra nhìn, sức mạnh của Lâm Vân nằm ngoài dự liệu của gã.
Đao Cửu gần như đến nghĩ cũng không nghĩ, liền rút súng ngắn ra chỉa về phía Lâm Vân bắn ba phát. Lâm Vân tiện tay chộp ba viên đạn trong tay:
- Ngươi chính là Đao Cửu?
Nhìn thần sắc bình thản không có gì lạ của Lâm Vân, Đao Cửu đột nhiên cảm thấy tim gan mình không cách nào để tiếp nhận chuyện ly kỳ trước mắt này. Gã biết rõ uy lực của khẩu súng trong tay gã, khẩu Colt đặc chế bán tự động, tuy tốc độ bay ra không phải là rất lớn, nhưng sự gây hại của viên đạn này lại không nhỏ chút nào, vậy mà người này lại có thể chộp ba viên đạn vào trong tay.
- Ta hỏi ngươi đó, ngươi điếc rồi sao?
Lâm Vân thuận tay ném một viên đạn về phía Đao Cửu, viên đạn này giống như được bắn ra từ khẩu súng ngắn, xuyên qua cổ tay mà Đao Cửu đang cầm súng, khẩu Colt rơi xuống đất.
Đao Cửu lúc này mới kịp phản ứng, một đòn mà Lâm Vân cho gã quả thực quá lớn, gần như quên mất sự đau đớn trên cổ tay mình. Lần đầu tiên phát hiện cái mạng nhỏ của mình quá mong manh, run rẩy đáp:
- Ta là Đao Cửu.
Lâm Vân đi đến trước một chiếc ghế dùng để ngồi nghỉ ngơi và ngồi xuống,
- Xung Quang là do ngươi giết?
Đao Cửu sững sờ, lập tức hiểu rõ ra, hóa ra người này đến là vì chuyện của Xung gia. Đã mấy chục năm rồi, không ngờ vẫn có người của Xung gia tìm đến. Rốt cuộc là có xong hay không. Tuy nhiên nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng lại không dám thừa nhận,
- Đúng, Xung Quang là do bọn ta giết.
Đao Cửu trả lời vô cùng cẩn thận, Xung Quang cũng không tính là một mình gã giết, nhưng hiện tại dường như chỉ có mình gã ở đây chịu tiếng xấu thay cho người khác.
- Ồ, hai mươi ba năm trước, các ngươi vì nguyên nhân gì mà giết cả nhà Xung gia?
Lâm Vân mang giọng rất lạnh nói.
Đao Cửu rùng mình một cái, vội vàng trả lời:
- Ta khi đó chỉ là một tên đệ tử quèn, không biết là nguyên nhân gì, chỉ biết nghe sự phân phó của lão đại…
“phụt” một vệt máu bắn qua, một ngón tay của Đao Cửu rơi xuống mặt đất.
- Câu trả lời này ta không hài lòng.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng.
- Nhưng khi đó ta thật sự…
Đao Cửu lời còn chưa dứt, lại “Phụt” một tiếng, tiếp tục một ngón tay rơi xuống.
- Ngươi…
Đao Cửu thấy qua nhiều kẻ không nói đạo lý, nhưng chưa gặp qua tên nào như tên này.
Lâm Vân trong nội tâm thầm giận, tên Đao Cửu này có thể làm lão đại quá lâu rồi, tên khốn này, chuyện mà Lý Xuân cũng biết, gã không ngờ nói không biết. Lại một lần vung tay lên, cả cổ tay của Đao Cửu rơi xuống đất, kỳ quái đó là trên cổ tay chỉ chảy ra rất ít máu.
- Sự kiên nhẫn của ta có hạn thôi, chỉ cần ngươi nói láo thêm nửa từ, thì không còn đơn giản như vậy nữa đâu.
Cơn tức của Lâm Vân bốc lên đến óc.
- Được, ngươi có thể giết ta, ta vẫn không biết gì cả.
Đao Cửu hùng hổ, tuy đã tu dưỡng mấy năm nay, sớm đã không còn sự khẳng khái không sợ chết như những năm đó, nhưng tâm huyết thì vẫn còn chút. Huống hồ gã biết rõ mình rơi vào tay tên này rồi, thì bất luận như thế nào cũng không thoát được chữ chết.
- Hừ!
Lâm Vân ban đầu còn chỉ nghĩ sau khi hỏi chuyện của Đao Cửu, sẽ đơn giản mà giết gã đi, không ngờ tên này lại lì lợm như vậy.
Một đám lửa tím bốc lên từ lòng bàn chân của Đao Cửu, rồi từ từ cháy bùng lên. Một loại đau đớn như xé rách tim gan truyền đến, Đao Cửu hét lớn, nhưng phát hiện mình đã không thể kêu ra tiếng được nữa rồi. Muốn động thủ nhưng phát hiện cả cơ thể không thể động đậy được nữa, vậy mà gã vẫn không thể ngất đi.
Nếu như có thể chết, Đao Cửu muốn mình dù chết đi vạn lần, cũng không muốn chịu cảm giác này.
- Ma quỷ, thả ta ra, ta nói.
Đao Cửu muốn gắng sức hô lên, nhưng lời nói đến bên miệng lại không phát thành tiếng. Tinh hỏa màu tím vẫn không ngừng chậm rãi thiêu đốt, kẻ khiến người ta sợ hãi này nhắm mắt lại tựa hồ như đang ngủ.
Lâm Vân khóe miệng lần nữa lộ ra một tia cười lạnh, đạn trong tay một lần nữa bị hắn bắn ra một viên, một tiếng kêu thảm truyền đến từ căn nhà phía xa.
- Ngươi bây giờ có thể nói được chưa vậy?
Lâm Vân chậm rì rì hỏi.
Đao Cửu phát hiện bàn chân mình đã bị lửa thiêu mất một bên, một ngọn lửa tím nhỏ vẫn cháy dưới chân mình, gã hận mình sao không ngã xuống, người này quả thực là có thủ đoạn Thông Thiên.
- Ngươi hỏi đi, chỉ cần sau khi ta nói xong, ngươi hãy cho ta một sự thống khoái.
Đao Cửu cắn răng nói ra, toàn thân đã ướt đẫm.
Lâm Vân không tiếp lời.
Đao Cửu biết rõ nói nhảm nữa cũng không hữu dụng, chịu đựng sự đau đớn toàn thân nói:
- Ngươi hỏi những thứ này ta nghĩ ngươi đã biết ta là người của Tử Ngọ bang rồi. hơn hai mươi năm trước, bang chủ của Tử Ngọ bang vì bị trọng thương nên muốn cầu xin một viên Tuyết Liên Tử" tổ truyền của Xung gia, và đã bị cự tuyệt. Đêm đó bọn ta đến Xung gia cướp đoạt viên "Tuyết Liên Tử" này, khi ta gặp Xung Quang thì y đã bị trọng thương rồi. Ta lúc đó chém y ba đao, khi ta định giết một gã dược sư khác, bọn ta nhận được tín hiệu Xung gia có cao thủ đến trợ giúp, người của Tử Ngọ bang bọn ta đã chết hơn phân nửa. Ta cùng mấy huynh đệ không kịp nghĩ nhiều chỉ đành mau chóng thoát thân, sau khi rời khỏi mới biết bang chủ đã bị cao thủ của Xung gia giết chết. Những bang đồ của Tử Ngọ bang còn lại đang bị giết chóc, bọn ta trốn không thể trốn, lập tức cùng với một vài huynh đệ nhập cư trái phép đến Hồng Kông.
- Hiện tại Tuyết Liên Tử đang ở trong tay ai?
Lâm Vân lập tức hỏi, đây mới là chuyện mà hắn quan tâm nhất.
Sau khi Lâm Vân hỏi xong, liền trông thấy ánh mắt của Đao Cửu có chút lập lòe, lập tức mang theo một tia thần thức quát:
- Nói mau, nếu như ta phát hiện ra ngươi có chút lừa dối, thì ngươi sẽ biến thành đống tro bụi.
Đao Cửu rùng mình một cái, vội vàng trả lời:
- Tuyết Liên Tử do tôi và một người huynh đệ mang đi. Người huynh đệ kia đã chết từ mười năm trước trong một cuộc chém giết giữa các hắc bang rồi. Về sau thì nó nằm ở trong tay tôi.
Lâm Vân nghe vậy rất mừng rỡ. Vốn đang tính toán đi tìm vài bang hội khác để hỏi, thậm chí đã tính toán đến tình huống xấu nhất, là Tuyết Liên Tử bị cao thủ đứng sau nhà Xung gia kia cầm đi. Không ngờ lại dễ dàng tìm được như vậy.
Liền dấu diếm thanh sắc, tiếp tục quát hỏi:
- Hiện tại ngươi lập tức mang ta đi lấy Tuyết Liên Tử. Đừng có tâm tư khác. Người cũng biết ta là người không thích lề mề.
Đao Cửu luôn miệng nói:
- Tôi đặt nó ở trong hòm sắt.
Lời của Đao Cửu còn chưa dứt, thì đã bị Lâm Vân xách lên, trực tiếp bay về chỗ ở của y. Lúc này Đao Cửu mới biết chỗ đáng sợ của Lâm Vân. Rõ ràng có thể bay được? Nếu không phải toàn thân của y đang đau đớn vô cùng, thì y còn tưởng mình nằm mơ. Điều này đã phá vỡ hoàn toàn thế giới quan của y.
Cho nên đâu dám do dự, vừa về tới nơi, lập tức mở khóa an toàn, lấy một cái hộp ngọc đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân mở ra nhìn, quả nhiên là một cây Tuyết Liên Tử. Không ngờ mình thực sự tìm được một cây Tuyết Liên Tử nghìn năm. Vốn chỉ là đến đây thử tìm xem, vậy mà chỉ cần vài ngày là tìm được Tuyết Liên Tử này rồi.
Xem ra bất cứ chuyện gì, cho dù thoạt nhìn không có khả năng, nhưng chỉ cần mình đi làm, thì có thể thành công. Tựa như nếu mình cố gắng tăng tu vị để trở về đại lục Thiên Hồng, nhỡ đâu mình lại thành công thì sao?
Tuy cây thảo dược này là của Xung gia, nhưng dù sao cũng đã bị cướp đi vài chục năm mới bị mình tìm được. Mình đã thuận tiện giúp Xung Hi trả thù, coi như Tuyết Liên Tử là thù lao.
Lâm Vân không hề nói nhảm, vung tay hóa Đao Cửu thành tro bụi, rồi lập tức trở về Yên Kinh. Tuy hắn rời đi Vũ Tích chưa được mười ngày, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng cho nàng.
Hắn luôn có một cảm giác, Địa Cầu sắp phát sinh một sự việc nào đó. Lúc này nếu có thể không ly khai thân nhân của mình, thì vẫn không nên ly khai. Lâm Vân vội vàng phi hành. Mới mười phút đã trở về Yên Kinh. Khi phóng thần thức kiểm tra thì sắc mặt Lâm Vân lập tức đại biến. Hắn rõ ràng không trông thấy vợ của mình ở nhà.
Nhẽ ra hiện tại đã là tám giờ tối, Vũ Tích khẳng định phải ở nhà mới đúng. Nhưng sự thật là chỉ có Liễu Nhược Sương, em gái Lâm Hinh, mẫu thân và mẹ vợ là đang khẩn trương ngồi trong phòng khách, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
Lâm Vân nghĩ thầm Vũ Tích cũng đã là Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư, lại học được Phong Nhận, chẳng lẽ có người có thể tạo thành sự uy hiếp cho nàng sao? Sao có thể như vậy?
Thần thức quét tới công ty thì vẫn không thấy. Hiện tại thần thức của Lâm Vân đã có thể bao trùm toàn bộ Yên Kinh. Nên không chút do dự phóng hết mức.
Một phút sau, Lâm Vân giận tím mặt, bởi vì hắn trông thấy Hàn Vũ Tích đang bị một tên tu sĩ cũng là Luyện Khí Kỳ ngăn cản ở một nhà xưởng bỏ hoang. May mà chỗ đó chỉ cách đây hơn km, nếu không hắn đã không nhìn thấy rồi.
Lâm Vân lập tức bay tới khu nhà hoang đó.
Cái tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ kia có tu vị cao hơn hẳn Vũ Tích, đã là tầng thứ sáu. Chẳng lẽ người này chính là Luyện Khí Sĩ mà Tam gia gia đã nói sao? Không phải nói những người này thuộc tổ chức dị năng của quốc gia cơ mà?
- Tôi chỉ cần linh căn của cô. Nói thật, một người có linh căn tốt như cô, không giao cho tôi thì thật là lãng phí. Nếu như cô nguyện ý đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Tôi sẽ thu cô làm vợ bé. Cô phải biết rằng tôi chính là người của tổ chức dị năng quốc gia, quyền thế của tôi còn lớn hơn người chồng của cô không biết bao nhiều lần.
- Nếu không phải là dung mạo của cô đã đả động tôi, thì tôi đã không mất tâm tư như vậy. Sách sách, nói thật, tôi còn chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp như cô. Lão công kia của cô tuy có thể khua tay múa chân vài trò, nhưng hắn biết làm điều này không?
Nói tới đây, tên nam tử tiện tay phóng ra ba quả cầu lửa ồi ném vào xuống sàn nhà làm bằng xi măng. Lập tức chỗ đó xuất hiện một cái hố. Y liền dương dương đắc ý nhìn về phía Hàn Vũ Tích.
- Ngươi là đồ hèn hạ, rõ ràng đã lừa gạt ta tới đây. Lão công của ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho người. Ngươi thuộc tổ chức dị năng của quốc gia thì như thế nào. Ngươi chỉ là một tên bại hoại mà thôi.
Hàn Vũ Tích cười lạnh một tiếng, rồi lùi về phía sau vài bước.
- Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt. Đến lúc đó ta hút hết linh căn của cô, lại cưỡng bức cô, xem lão công của cô đến đây thì có thể làm được gì?
Người này nói xong phóng một hỏa cầu về phía Hàn Vũ Tích.
Chỉ là hỏa cầu vừa mới bay tới rõ ràng lại bay trở về, rồi đánh trả vào người nam tử kia. Lập tức cả người y đều bị ngọn lửa của mình đốt cháy. May mà uy lực của hỏa cầu này không mạnh, nếu không thì y đã xong đời rồi.
Một thanh âm lạnh lùng truyền tới:
- Ta tới rồi đây, ngươi có thể làm gì được ta.
Hàn Vũ Tích nghe thấy thanh âm đó liền giật mình. Quay đầu lại nhìn, thấy là Lâm Vân, không chút do dự lao tới, ôm chặt người Lâm Vân nói:
- Lão công, anh đã trở lại.
- Vũ Tích, không sao rồi,, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng.
Lâm Vân ôn nhu vỗ vỗ bả vai của Hàn Vũ Tích, nhẹ giọng an ủi.
- Ngươi là chồng của cô ta? Ngươi sao tới được nơi này?
Tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ sáu tầng kia rất kinh ngạc nhìn về phía Lâm Vân. Y biết hỏa cầu vừa nãy sẽ không vô duyên vô cớ đánh trả về mình.
- Hừ…
Lâm Vân chỉ hừ lạnh một tiếng, tên Luyện Khí Kỳ sáu tầng kia lập tức cảm thấy tâm thần chấn động, giống như bị một búa gõ vào đầu vậy. Lúc này y mới biết là mình đá vào thiết bản. Người trước mắt này không những cũng là Luyện Khí Sĩ, hơn nữa cảnh giới còn cao hơn mình mấy cấp.
- Ngươi là tên Luyện Khí Sĩ có tu vị cao nhất của tổ chức dị năng kia? Thảo nào mỗi lần tổ chức dị năng tìm kiếm người có linh căn, lại tìm được ít như vậy. Nguyên lai là ngươi giở trò quỷ. Rõ ràng có thể hấp thu linh căn của người bình thường để tu luyện. Công pháp của ngươi không sai. Ngươi có biết cái đĩa này không?
Lâm Vân nói xong, lấy cái đĩa mà vợ của Lam Cực là Tề Dung đã đưa cho hắn.
- Nguyên lai sư phụ của ta đã bị ngươi hại, ngươi…
Tên nam tử này đang định nói vài câu chửi thề, nhưng lời tới miệng liền dừng lên. Bởi vì hiện tại không phải là lúc để ý hổ báo. Từ trước tới này y vốn hung ác với người khác quen, không ngờ hiện tại gặp phải một người còn hung ác hơn.
Lâm Vân vừa nghe y nói vậy liền biết tác dụng của cái đĩa này là kiểm tra linh căn gì đó. Quả nhiên, khi mình lấy ra cái này, trên cái đĩa xuất hiện một vòng tròn máu đỏ sáng lập lòe. Chứ không còn là một điểm màu trắng nữa. Điều này chứng tỏ Vũ Tích có linh căn rất tốt. Liền vội vàng thu cái đĩa vào.
Tên Luyện Khí Sĩ kia thấy Lâm Vân lấy ra cái đĩa, là biết tu vị của mình kém xa hắn. Lúc này định muốn rời đi, nhưng phát hiện mình không có cách nào cử động. Rõ ràng lại bị giam tại chỗ. Y lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh. Người kia có tu vị gì vậy? Mà có thể giam cầm cả một Luyện Khí Sĩ sáu tầng?
- Môn phái của các ngươi gồm những ai? Tổng cộng có bao nhiêu người?
Lâm Vân nhìn tên Luyện Khí Sĩ, lạnh lùng hỏi.
- Tôi…Tôi không biết, bản lĩnh của tôi đều là do sư phụ dạy. Hàng năm tôi phải cung cấp người có linh căn cho sư phụ hấp thu. Chỉ là mấy năm gần đây, sư phụ của tôi không biết vì sao không có tới. Nguyên lai đã bị tiền bối….
Tên Luyện Khí Sĩ kinh hồn táng đảm trả lời.
Lâm Vân biết thầy trò hai người này không phải thứ tốt gì. Còn tên Lữ đạo sĩ kia nữa, đều là rắn chuột một ổ. Rõ ràng hấp thu linh căn của người khác để tu luyện. Loại công pháp này, ở giới Tu Chân, chính là loại tà công âm hiểm phá đi nền móng của người khác. Tuy không biết linh căn của một người bị hút đi có thể chết hay không, nhưng Lâm Vân biết, nếu một người không còn linh căn thì sẽ bị tổn thọ từ hai mươi tới ba mươi năm. Mà linh căn bị hút đi khác gì là người đó bị mất đi linh căn đâu.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân chẳng muốn nói nhảm, trực tiếp phóng một ngọn lửa tím thiêu rụi tên tu sĩ kia. Tên này chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa đốt từ chân rồi đốt lên người. Cảm giác đau đớn đến khủng bố khiến y có cảm giác cho dù bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cũng không muốn bị thiêu như vậy. Mà hiện tại y cũng mới tỉnh ngộ, cô gái kia là nói thật, lão công của cô ta là một sự tồn tại mà y không thể tưởng tượng ra được. Nhưng hối hận thì đã muộn.
Phỏng chừng y là người đầu tiên nhìn thấy quá trình mình bị hóa thành tro bụi.
Lâm Vân nhìn Vũ Tích trong ngực hỏi:
- Sao em lại ở chỗ này?
- Tên kia tới nhà chúng ta, rồi lấy ra thẻ chứng minh thân phận tổ chức dị năng quốc gia ra cho em xem. Em đã dùng thần thức kiểm tra, thì thẻ chứng nhận đó đúng là thật. Y nói anh đang bị vây khốn, em nghe thấy vậy rất là lo lắng. Cũng không ngờ người của tổ chức dị năng quốc gia lại lừa gạt em. Chỉ khi tới nơi này, ngươi kia mới hiện nguyên hình. Y quả thực là một tên ác độc. May mà anh tới kịp, nếu không em đã….
Hàn Vũ Tích vốn cho rằng mình có Phong Nhận thì sẽ không sợ người này. Nhưng vừa nhìn thấy y phóng ra hỏa cầu, là biết mình không phải là đối thủ của y. Huống hố mình không hề có chút kinh nghiệm đánh nhau nào cả.
- Không cần suy nghĩ nhiều đâu, chúng ta trở về thôi.
Lâm Vân ôm Vũ Tích bước lên Phi Vân Trùy, hai phút sau đã đi tới cửa chính của biệt thự.
- A, anh trai và chị Vũ Tích đã trở về.
Lâm Hinh tinh mắt, hai người vừa mới đi vào thì nàng đã nhìn thấy.
Vài vị trưởng bối cuối cùng mới thở phào một tiếng. Lo lắng nửa ngày, nguyên lai là Vũ Tích đi đón chồng của mình. Đứa nhỏ này cũng thật là, đi ra ngoài mà không báo trước một câu. Chỉ có Liễu Nhược Sương là có cảm giác, sự tình không đơn giản như vậy.
Người một nhà đã lâu không gặp nhau nên không ngừng hỏi han. Lâm Vân trả lời rất cẩn thận, mãi cho đến lúc hơn mười giờ đêm, mới đưa Liễu Nhược Sương và Vũ Tích lên tầng.
Tuy đã lấy được Tuyết Liên Tử, nhưng Lâm Vân biết không dễ dàng để luyện chế nó thành Liên Sinh Đan. Thứ nhất là mình không có lò đan, thứ hai là mình chỉ có một hạt Sái Liên Tử, như vậy là chưa đủ. Còn có, quan trọng nhất là trình độ luyện đan của mình không cao lắm. Khả năng luyện chế thất bại cũng rất lớn.
Tuy nhiên những điều này không ngăn cản được Lâm Vân. Cho nên hắn phải tính toán cẩn thận, nếu không sẽ lãng phí Tuyết Liên Tử. Hắn đương nhiên cũng không ngu ngốc cho Liễu Nhược Sương ăn trực tiếp Tuyết Liên Tử. Như vậy không nói tới chuyện có thể hấp thu hay không, còn rất lãng phí Linh Dược.
- Lão công, anh tìm được Tuyết Liên Tử kia chưa?
Hàn Vũ Tích có chút lo lắng hỏi.
- Anh tìm được rồi.
Lâm Vân lấy một cái bát sứ, rồi cầm Tuyết Liên Tử ra. Dùng dao nhẹ nhàng cắt một miếng nhỏ, đặt vào trong bát sứ. Sau đó lại đổ nửa bát nước vào, dùng tinh lực để luyện hóa Tuyết Liên Tử trong bát.
Xong xuôi thì đưa bát thuốc cho Liễu Nhược Sương nói:
- Em uống hết đi.
Đợi Liễu Nhược Sương uống hết, Lâm Vân đặt bàn tay về phía sau lưng của nàng. Rồi vận chuyển tinh lực để giúp nàng hấp thu dược tính. Chất độc vốn bị Lâm Vân bức tới một chỗ, đã rất đơn giản bị Lâm Vân đẩy ra ngoài cơ thể.
Đã tẩy trừ được toàn bộ chất độc trong người của Liễu Nhược Sương, Lâm Vân cuối cùng mời thở phào một hơi. Đợi cho Liễu Nhược Sương đi tới phòng của Lâm Hinh ngủ, Hàn Vũ Tích mới nắm chặt bàn tay của Lâm Vân, thần sắc có chút kỳ quái.
- Làm sao vậy, Vũ Tích, có chuyện gì thì em cứ nói đi.
Lâm Vân nhìn sắc mặt của Hàn Vũ Tích là biết nàng có chuyện gì khó nói.
- Là về Vũ Đình. Em ấy mất tích đã nhiều năm, vài ngày trước, Mỹ Na được phân công tới Phần Giang quản lý. Em đã nhờ cô ấy thuận tiện hỏi thăm Vũ Đình. Thì mới biết được em ấy sau khi trở về từ rừng rậm Amazon, thì không lâu sau đã mất tích. Em nghĩ, em nghĩ…
Hàn Vũ Tích có chút nghẹn ngào nói.