Công Tử Điên Khùng

chương 306: gặp lại cam dao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hai ngươi vào nhà ngồi đi, không phải lo lắng đâu. Lâm Vân sẽ giải quyết tốt mọi chuyện thôi.

Hàn Vũ Tích rất tin tưởng Lâm Vân sẽ giải quyết được chuyện này. Nàng rất rõ bản lĩnh của Lâm Vân. Đối phó một hắc bang không phải là vấn đề gì khó đối với anh ấy.

- Lâm đại ca, để em giúp anh mua một vé máy bay nhé.

Diệp Điềm nói xong, đang định lấy điện thoại ra gọi.

Lâm Vân ngăn lại:

- Anh tự đi mua là được, em không cần lo lắng.

Nói xong, Lâm Vân và Hàn Vũ Tích nhìn nhau cười. Lâm Vân từ biệt ba người, liền bay tới Thanh Hóa nhìn xem Lam Cực. Chuyện về đĩa bay thì làm sau cũng không muộn.

Với tốc độ hiện tại của Lâm Vân, chỉ cần mười phút là đã bay tới Thanh Hóa. Thanh Hóa cũng là một thành phố lớn. Tuy không thể so với Yên Kinh, nhưng vẫn đứng trong top các thành phố lớn của quốc gia. Lâm Vân liền dùng thần thức để kiểm tra Thanh Hóa mấy lần.

Nhưng thần thức mới quét được đến một nửa, hắn liền sửng sốt. Bởi vì hắn nhìn thấy người quen, là Cam Dao. Không nghĩ tới Cam Dao lại ở Thanh Hóa. Về cơ bản, nàng không thay đổi gì cả, chỉ là thêm tính thành thục và một khí chất điềm tĩnh cao quý.

Cam Dao đang cầm vài cuốn sách đi tới đại học Thanh Hóa. Bên cạnh nàng là một người thanh niên có tướng mạo cực kỳ anh tuấn. Y vừa đi theo nàng, vừa nói chuyện gì đó. Cam Dao thỉnh thoảng mỉm cười trả lời.

Trong lòng Lâm Vân rất kỳ quái. Đáng nhẽ ra Cam Dao phải tốt nghiệp rồi mới đúng, sao vẫn còn học trong cái trường này? Mà người thanh niên kia có phải bạn trai của nàng không? Tuy nhiên, Lâm Vân không muốn quan tâm những điều này. Hắn chỉ có sự cao hứng vì gặp lại Cam Dao, lúc trước Cam Dao vẫn cứu hắn môt mạng.

Nếu Cam Dao đã đi cùng bạn trai, thì Lâm Vân liền bỏ đi ý định chào hỏi. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Nếu Cam Dao đã có chỗ quy túc, thì không nên quấy rầy nàng ấy. Không biết mẹ của nàng ấy đã khỏi bệnh chưa. Cam Dao có thể nói là cô gái thứ hai ở cùng với hắn. Đương nhiên chỉ là quan hệ cùng phòng.

Lâm Vân tiếp tục dùng thần thức quét cả Thanh Hóa, nhưng rõ ràng không nhìn thấy bóng dáng của Lam Cực. Chẳng lẽ Lam Cực đã nói sai địa phương cho Tề Dung rồi sao? Hay là Tề Dung nghe nhầm?

Ngược lại Lâm Vân lại phát hiện Xung Hi. Cô ta đang ngồi ở trong nhà, không biết ngơ ngác nghĩ cái gì. Cô ta còn cầm cái vòng tay thô ráp mà Lâm Vân cho kia, không ngừng vân vê. Lâm Vân không muốn đi tới đó chào hỏi, dù sao hai người mới chỉ trong phạm vi quen biết mà thôi. Tuy cô ta cũng giúp mình một số việc, nhưng mình cũng giúp cô ta không ít.

Lâm Vân thu hồi thần thức. suy nghĩ xem Lam Cực rốt cuộc đi tới nơi nào rồi? Tuy không quá lo lắng, nhưng nếu sớm tìm thấy tin tức thì vẫn tốt hơn.

Lấy Vân Tinh Linh ra từ trong Tinh Giới rồi bỏ vào túi áo. Hắn sợ lúc người nhà gọi điện thoại tới lại không gọi được.

Quán bar Tình Nhân vẫn như vậy. Lâm Vân bỗng hoài niệm lúc trước mình đi cùng Xung Hi tới đây uống rượu Diễm Dương Băng. Uống một chén rượu, cẩn thận suy nghĩ Lam Cực sẽ đi tới chỗ nào cũng không tồi.

Với thân thủ hiện tại của Lam Cực, Lâm Vân không lo lắng cậu ta sẽ bị hại. Huống hồ còn có Du Thiết đi cùng. Lâm Vân tin tưởng, chỉ bằng mấy bang phái xã hội đen cũng không thể tạo thành uy hiếp cho hai người bọn họ. Hắn đến đây tìm Lam Cực là chỉ muốn bảo Lam Cực gọi điện thoại trở về cho Tề Dung mà thôi. Lo lắng thì cũng có, nhưng hắn lại tin tưởng Lam Cực hơn.

- Tôi lại tới rồi đây.

Lâm Vân đi vào quán bar Tình Nhân, nhìn thấy vẫn là nữ nhân viên kia, liền cười chào hỏi.

- A, là anh…

Cô gái này đột nhiên trông thấy Lâm Vân, biểu lộ rất vui vẻ.

- Ừ.

Lâm Vân trông thấy người quen, tâm tình rất không tồi.

- Vẫn gọi mười chén Diễm Dương Băng sao?

Cô gái này biế Lâm Vân tới đây là chỉ uống loại rượu này.

- Không cần nhiều như vậy đâu, hôm nay chỉ uống một ly thôi. Tôi còn có chuyện muốn làm.

Lâm Vân muốn uống một ly cho đỡ thèm rồi đi tới các thành phố xung quanh xem.

Rượu Diễm Dương Băng rất nhanh được đưa tới, Lâm Vân uống một ngụm, cảm giác rất thoải mái. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, xung quanh Thanh Hóa có năm sáu thành phố, không biết là nên tới thành phố nào trước.

Uống xong một ly Diễm Dương Băng này, thì Lâm Vân trông thấy Cam Dao và người nam tử kia cũng đi vào quán này, còn ngồi một chỗ ở gần chỗ Lâm Vân đang nồi.

Thấy hai người kia ngồi gần như vậy, Lâm Vân cũng thể giả bộ như không quen biết. Đang định đứng lên chào hỏi Cam Dao, thì tên nam tử đi theo Cam Dao kia đột nhiên lên tiếng:

- Dao Dao, anh đối với em như thế nào, nửa năm qua chắc em cũng biết. Nếu như chúng ta kết hôn, thì chẳng phải chuyện của em cũng là chuyện của anh sao?

Lâm Vân thật sự không muốn nghe những chuyện như vây, thì Cam Dao đã trả lời:

- Liên Bình, một người ưu tú như vậy, vì sao cứ theo em làm gì? Em đã có người yêu rồi. Em chẳng những yêu mến anh ấy, hơn nữa anh ấy còn cứu em một mạng. Trong lòng em đã không thể chứa thêm một người nam nhân thứ hai. Thật là xin lỗi anh. Chỉ cần anh cứu mẹ và em gái của em, thì ngoại trừ bản thân em ra, các điều kiện khác em đều đáp ứng.

Trong mắt Liên Bình liền hiện lên một tia âm lãnh. Trong lòng tự nhủ, có nam nhân khác? Để lão tử chém chết hắn, xem cô còn yêu mến kiểu gì. Nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh hỏi:

- Người nam nhân mà em nói kia là ai?

- Liên Bình, em cầu anh. Em biết anh có thể cứu mẹ và em gái của em ra. Em cũng biết anh muốn hỏi người đó làm gì. Em nói cho anh biết cũng không sao. Anh ấy tên là Lâm Vân, anh cũng không cần đi tìm anh ấy, bởi vì anh đã không thể thấy anh ấy rồi.

Trong lòng Cam Dao cũng cười lạnh. Không chỉ nói ngươi không thể tìm được anh ấy. Cho dù ngươi có tìm được anh ấy thì thế nào. Liên gia của ngươi dù có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng có thể đọ với Lâm gia sao?

Tên Liên Bình này tạo cho nàng ấn tượng không xấu. Nhưng nàng cảm thấy tính cách của y không tốt như vẻ bên ngoài của y.

Huống hồ Lâm Vân đã biến mất bốn năm, không còn tin tức gì rồi. Từ cái lần gọi điện thoại cho Đường Tử Yên, vẫn không nhận được tin tức gì của Lâm Vân, Cho nên Cam Dao không còn liên lạc với Hồng Tường Phụng Tân nữa.

Sắc mặt của Liên Bình rất âm trầm. Nữ nhân này đã phá hỏng sự kiên nhẫn của y. Y theo đuổi Cam Dao như vậy, bởi vì y nhìn thấy vẻ kiều mỵ và khí chất hiếm thấy của cô ta. Nhưng y lại không muốn dùng sức mạnh để cưỡng chế Cam Dao. Y muốn thông qua các loại phương pháp chính đáng để chinh phục cô gái trước mắt này. Như vậy mới có tính khiêu chiến.

Nhưng đã nửa năm tổi rồi, không chỉ nói là hôn môi, ngay cả ngón tay của cô ta cũng không đụng đến được. Y đã dần mất cảm hứng chơi đùa. Còn không bằng trực tiếp đẩy lên giường, còn sợ cô ta không an phận sao?

Nữ nhân một khi lên giường, có thể thay đổi tất cả. Cô nàng Cam Dao này rất có thể là loại nữ nhân như vậy.

- Cam Dao, tôi chỉ muốn nói là tôi thực lòng thích cô. Cho tới bây giờ tôi chưa theo đuổi một cô gái nào lâu như cô. Còn chưa có nữ nhân nào mà Liên Bình này muốn mà không chiếm được. Cô đã không nể tình như vậy, vậy thì tôi cũng không cần nhân nhượng cô làm gì. Hôm nay cho dù cô không muốn lên giường với tôi, tôi cũng bắt cô phải lên giường.

Liên Bình thay đổi sắc mặt, đầy vẻ tà ác nói.

- Liên Bình, anh…Tôi không ngờ anh lại là hạng người như vậy…

Cam Dao thật không ngờ một người bình thường hay khách khí với mình, rõ ràng chỉ vì một câu cự tuyệt của mình, đã đôt nhiên trở mặt.

- Cô phải tin rằng tôi rất yêu cô. Tôi không phải là hạng người như cô tưởng tượng. Tuy nhiên tôi thực sự không còn kiên nhẫn nữa.

Liên Bình nói xong, vung tay lên, lập tức có hai tên mặc áo đen đi vào, chặn đường đi của Cam Dao.

- Anh nên nhớ anh là một giáo viên, sao có thể làm những trò hèn hạ như vậy?

Cam Dao biết mình hôm nay đã không thể may mắn thoát khỏi. Trong lòng sớm hối hận vì mình dễ tin người khác. Huống hồ người này còn là công tử của Liên gia. Những công tử của thế gia này, có ai là nói đạo lý? Chỉ là do mình quá cả tin mà thôi.

- Giáo viên? Ha ha, tôi vốn không phải là giáo viên gì cả. Tôi đi tới trường học của cô làm giáo viên, bởi vì tôi muốn ở cùng văn phòng với cô mà thôi. Tôi đối với cô rất thật tâm, nhưng cô lại đối với tôi như thế nào? Tôi trả giá hàng trăm điều mà còn không nhận được một thứ. Vẫn là câu nói kia, nữ nhân mà tôi đã coi trọng, không có cô nào mà tôi không chiếm được.

Đây là lần đầu tiên Liên Bình vì một nữ nhân mà lãng phí mấy tháng trời. Cái trò chơi này y đã không muốn tiếp tục nữa.

- Phải không? Tôi có chút không tin tưởng.

Thanh âm lạnh lùng của Lâm Vân truyền đến.

- Ngươi là ai? Biến sang một bên cho lão tử. Trần Hổ, kéo hắn ra ngoài, đánh gãy hai chân của hắn. Thuận tiện cho hắn thêm vài cái tát.

Liên Binh nghe Lâm Vân xen ngang liền biến sắc, ngay lập tức vung tay ra lệnh cho một người nam tử phía sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio