Lang Thang khó hiểu ngẩng đầu nhìn Dương Vân, nói:
- Không có.
Khóe miệng của Dương Vân lộ ra một vẻ giảo hoạt:
- Không có thì tốt rồi. Bằng không tôi còn không có ý tứ nhờ cậu hỗ trợ. Thứ bảy này tôi có một cuộc họp với các bạn ở đại học. Cậu có thể đi theo tôi tới đó không?
Dương Vân cũng là vạn bất đắc dĩ. Nàng biết nếu không dẫn theo bạn trai thì khó mà yên bình. Lớp cũ của nàng có một nửa là nam sinh, mà một nửa trong số nam sinh đều đều ưa thích mình. Nếu có đồng học biết mình đã độc thân, thì có thể tưởng tượng tình hình như thế nào. Khẳng định là về sau sẽ không ngừng có điện thoại gọi tới mời đi chơi. Điều này sẽ làm nhiễu loạn cuộc sống của nàng.
Hơn nữa theo nàng biết. Còn có mấy nam sinh vì thích mình, mà còn chưa kết hôn. Nhớ tới cuộc hôn nhân bi kịch của mình, Dương Vân không khỏi ngầm thở dài.
Lang Thang nhíu mày nói:
- Còn Chân Chân thì sao?
- Hôm đấy gửi con bé tới nhà bà ngoại.
Dương Vân thấy Lang Thang rất quan tâm tới Chân Chân, trong lòng liền vui mừng.
- Vậy thì được.
Lang Thang trả lời vô cùng đơn giản.
Dương Vân biết tính cách của Lang Thang là như vậy, nên không có để ý. Chỉ cần Lang Thang đồng ý mình là tốt rồi. Ở chung với Lang Thang hai tháng, nàng cũng biết một ít tính cách của hắn. Chỉ cần hắn đáp ứng chuyện gì, thì chuyện đó sẽ không xảy ra vấn đề.
Lúc trước Chân Chân yêu cầu Lang Thang đi đón con bé. Chính mình rất không yên tâm. Nhưng trải qua một thời gian ngắn quan sát, thì phát hiện Lang Thang tuy mất trí nhớ, nhưng làm việc rất đâu vào đấy. Thì nàng mới yên tâm. Mỗi ngày hắn đều đúng giờ đón Chân Chân trở về. Chỉ là Lang Thang có một thói quen, đó là thường xuyên ngồi yên lặng một mình trầm tư. Tựa hồ như đang cố nghĩ ra cái gì đó. Nhưng đều chưa từng thấy hắn nói qua hắn đang nghĩ gì.
Thứ sáu, Dương Vân dẫn Chân Chân tới nhà mẹ của mình. Bình thường có Chân Chân ở nhà, ba người ở chung thì cũng không có vấn đề gì. Thời gian lâu, Dương Vân thì thấy bình thường. Nhưng hôm nay Chân Chân lại không có ở nhà, nàng mới cảm giác hiện tại giống như cô nam quả nữ vậy.
Tuy nhiên, nghĩ tới việc Lang Thang không có hứng thú gì với nữ nhân, thậm chí chỗ đó của hắn có vấn đề, Dương Vân mới yên tâm trở lại.
Chân Chân không có ở nhà, Lang Thang cũng không nhiều lời với Dương Vân. Sau khi ăn cơm xong, liền trở về căn phòng của mình. Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, dù Dương Vân đã thức dây, nhưng Lang Thang thì vẫn ngủ.
Bởi vì quần áo mà Lang Thang mặc toàn là quần áo rẻ tiền, nên Dương Vân tính toán hôm nay mua giúp Lang Thang mấy bộ quần áo để tham gia cuộc tụ hội. Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa dậy thì đi kiểu gì.
Vốn tưởng rằng Dương Vân không có hứng thú với nữ nhân, nên nàng không lo lắng trực tiếp mở cửa đi vào.
Một màn đập vào mắt khiến Dương Vân muốn kêu lên. Cũng may nàng kịp thời bịt miệng lại.
Lang thang đang nằm trên giường ngủ say. Mà phía dưới của hắn thì giơ lên rất cao. Khuôn mặt của Dương Vân lập tức biến thành đỏ bừng. Không phải sinh lý của Lang Thang có vấn đề sao? Vậy mà mới sáng sớm hắn đã phấn chấn như vậy rồi. Vậy vì sao khi hắn nhìn thấy mình mặc quần áo mỏng, ánh mắt của hắn cơ hồ không có chút biến hóa nào?
Nếu không phải lúc ở trường, các giáo viên nam đều xum xoe nàng, nàng còn tưởng rằng mị lực của mình bị giảm xuống. Phì, mình đang suy nghĩ gì vậy? Đã nói rằng cả đời này sẽ không để ý tới một người nam nhân nào nữa. Vì sao hôm nay nay lại bị hắn kích thích?
“Chỗ đó thật lớn”
Dương Vân nghĩ tới đây, sắc mặt càng thêm đỏ. Đang muốn rời khỏi phòng, thì Lang Thang đã ngồi dậy, sững sờ nhìn Dương Vân:
- Đi luôn bây giờ à?
Nói xong, Lang Thang tựa hồ phát hiện ra ánh mắt của Dương Vân, liền cúi đầu nhìn phía dưới của mình, khuôn mặt bỗng nhiên có chút đỏ:
- Cô ra bên ngoài chờ tôi một lúc. Tí tôi ra luôn.
Lúc này Dương Vân mới ý thức được ánh mắt của mình đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó của Lang Thang. Liền cuống quít chạy ra khỏi phòng. Nàng chỉ cảm thấy trải tim mình đập rất nhah. Mình định rời đi nhưng không biết vì sao ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn về phía đó của hắn? May mà Lang Thang là người có tính cách đạm bạc, nếu không mình chả phải xấu hổ muốn chết.
Lang Thang không để cho Dương Vân phải chờ lâu. Mới vài phút đã mặc xong quần áo chỉnh tề.
Thấy ánh mắt của Dương Vân vẫn quái dị nhìn mình. Lang Thang tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, không chủ động nói chuyện với nàng mà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
- Lang Thang, tối nay chúng ta phải đi tụ hội với bạn học của tôi. Cậu có quên không đấy?
Dương Vân muốn nói chuyện để bớt xấu hổ.
- Vẫn nhớ, buổi tối chứ gì. Nhưng hiện tại đã đi rồi à?
Lang Thang ngạc nhiên hỏi Dương Vân.
- À, tôi muốn dẫn cậu đi mua mấy bộ quần áo. Đi tụ hội cũng không nên ăn mặc xuề xòa quá.
Mặc dù Dương Vân biết mình yêu cầu điều gì, Lang Thang cũng không cự tuyệt. Nhưng nàng vẫn giải thích cho hắn biết.
Quả nhiên Lang Thang chỉ nói một câu ừ, liền không nói nữa.
- Lang Thang, hôm nay cậu phải đóng giả làm bạn trai tôi đấy. Cố gắng đừng để lộ, biết không?
Chuyện này Dương Vân vốn đã suy nghĩ kỹ, cũng biết không sao cả. Nhưng buổi sáng nhình thấy chỗ đó của Lang Thang, nàng có chút không tự nhiên.
Lang Thang gật đầu, không nói gì.
Siêu thị Ninh Thành là siêu thị quần áo lớn nhất của thành phố Trung Ninh. Nơi này cũng bán nhiều thứ khác, nhưng quần áo vẫn nổi danh hơn cả. Cho nên chỗ này dần dần thành một siêu thị bán quần áo, giày dép và các vật phẩm đắt tiền. Từ tầng một tới tầng năm là là chỉ bán quần áo với đầy đủ nhãn hiệu. Càng lên cao thì quần áo càng đắt.
Siêu thị Ninh Thành bao gồm rất nhiều các chủng loại quần áo, có bản lẻ có bán buôn. Cho nên quần áo đắt tiền hay rẻ tiền, ở đây đều có. Cơ hồ tất cả người dân ở thành phố Trung Ninh muốn mua quần áo đều tới đây để mua.
Do hôm nay là thứ bảy, nên khi Dương Vân dẫn theo Lang Thang tới, đã có rất đông người. Hôm nay Dương Vân quyết định chịu chi, dẫn Lang Thang đi tới tầng hai của siêu thị Ninh Thành. Chuẩn bị mua cho Lang Thang một bộ quần áo hàng hiệu.
Tuy ở bên ngoài của siêu thị Ninh Thành có rất đông người, nhưng vào bên trong thì không nhiều lắm. Bởi vì nhiều người biết, quần áo ở bên trong đắt hơn những quần áo ở bên ngoài không chỉ vài lần. Giá cả căn bản không có cùng cấp bậc. Còn không được mặc cả.
- Dương Vân, cậu cũng tới mua quần áo à?
Dương Vân vừa lên tầng hai, thì đã nghe thấy có người chào hỏi.
- A, Thôi Quyên, sao cậu lại ở chỗ này.
Dương Vân không nghĩ tới, còn chưa tham gia cuộc tụ hội, thì đã gặp phải cô bạn Thôi Quyên. Dương Vân không thích cô nàng này lắm. Cô ta là một người rất háo tài. Ỷ có vài phần nhan sắc, khắp nơi câu dẫn nam sinh có tiền. Nhưng một khi tiền không cung cấp đủ cho cô ta, cô ta lập tức đổi một người bạn trai khác. Nói khó nghe một chút, đây là một người nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng được.
Nhưng một người nữ nhân như vậy, hết lần này tới lần khác lại có rất nhiều nam nhân thích bám đuôi cô ta. Tuy nhiên, cô nàng Thôi Quyên này quả thực là một nữ nhân quyến rũ. Đó là sự quyến rũ trời sinh. Sau khi tốt nghiệp, nghe nói cô ta đang có quan hệ với một thiếu gia lắm tiền nào đó. Thật không ngờ lại gặp cô ta ở đây.
- Tiểu Quyên, đây là bạn học của em à? Sao không giới thiệu cho anh biết?
Tên nam tử đi cùng Thôi Quyên kia vừa nhìn thấy Dương Vân, hai mắt đã sáng lên. Liền không nghĩ ngợi, chủ động bắt chuyện.
- Đúng vậy, đây là Dương Vân, bạn học với em lúc còn học đại học. Cậu ấy từng là một trong mười hoa khôi của trường chúng em đấy. Lớp chúng em chiếm hai người, mà Dương Vân là một trong số đó.
Thôi Quyên nhõng nhẹo nói, nhưng vẫn có thể nghe ra có sự ghen tuông trong đó. Xác thực Thôi Quyên tự nhận không hề kém với hai người hoa khôi kia trong lớp. Nhưng cô ta rõ ràng không được ai bầu chọn vào trong mười hoa khôi của trường.
- Dương Vân,, đây là bạn trai của cậu hay là chồng cậu vậy?
Thôi Quyên nhìn Lang Thang ở đằng sau Dương Vân. Lang Thang mặc một bộ quần áo thể thao rẻ tiền, khiến Thôi Quyên vừa nhìn là biết một tên không có tiền, liền rất khinh bỉ. Cô nàng Dương Vân này có dung mạo không tồi, nhưng ánh mắt lại quá kém.
Dương Vân còn chưa nói gì, người nam tử đi theo Thôi Quyên đã vươn tay ra nói với Dương Vân:
- Chào em, anh là bạn trai của Quyên Quyên, Triệu Phổ. Rất vui được gặp em.
- Chào anh, đây là bạn trai của tôi, Lưu Lãng. Lãng, người ta muốn bắt tay với anh kìa.
Dương Vân thấy Triệu Phổ duỗi tay ra, liền ôm lấy cánh tay của Lang Thang nói. Tuy biết người nam nhân kia muốn nắm tay nàng, nhưng nàng không muốn tiếp xúc với y. Liền trực tiếp lấy Lang Thang ra làm tầm mộc.
Nhưng Lang Thang gần đây vốn nghe lời, rõ ràng lúc này lại không để ý tới Dương Vân mà đi về phía trước. Dương Vân vốn đang ôm tay của Lang Thang, nên không có cách nào đành phải đi theo hắn về phía trước.
Chỉ quay đầu, vẻ mặt có lỗi nói:
- Xin lỗi cậu nhé, Thôi Quyên. Tính tình của bạn trai mình vốn quái dị như vậy.
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng cũng rất sảng khoái.
Triệu Phổ vẻ mặt âm trầm thả tay xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Vân và Lang Thang, rồi dùng ánh mắt ra hiệu với Thôi Quyên.
- À, không sao đâu. Anh Phổ cũng rất dễ tính. Đi thôi, chúng ta lên tầng xem quần áo nhé. Quần áo chỗ này đều lỗi thời rồi. Hôm nay anh Phổ của mình nghe nói là mình muốn đi gặp bạn học cũ, nên cố ý dẫn mình tới đây mua vài bộ quần áo mới. Dương Vân, chắc bạn trai của cậu cũng tới mua quần áo phải không. Chúng ta cùng đi chứ.
Thôi Quyên tựa hồ không chút nào để ý với chuyện vừa rồi.
Sắc mặt của Triệu Phổ cũng bình tĩnh lại, mang theo nụ cười nói:
- Đúng vậy, buổi tối nay Tiểu Quyên muốn gặp bạn cũ, nên anh muốn mua cho cô ấy vài bộ quần áo. Bạn bè tốt nghiệp sáu năm rồi, lâu lâu mới được gặp một lần, cũng không thể để cô ấy xấu mặt được.
Dương Vân vẫn không nói gì, đã bị Thôi Quyên kéo lên thang máy. Dương Vân vốn cự tuyệt, nhưng nhìn Lang Thang ở bên cạnh. Trong lòng tự nhủ, đi thì đi, trong thẻ ngân hàng của mình còn có hơn năm mười nghìn nguyên tiền tiết kiệm. Cũng lắm là dùng hết chứ mấy.
Dương Vân vụng trộm bỏ cái thẻ ngân hàng vào trong tay của Lang Thang, sau đó nhẹ nhàng nói vào tai của hắn:
- Đợi lát nữa dùng thẻ của tôi.
Lang Thang cầm lấy tấm thẻ, nhíu mày nhìn.
- Ôi, Dương Vân, bạn trai của cậu thật cá tính. Ngay cả thẻ tiết kiệm cũng dùng. Xem ra lần này hắn có vẻ sẽ mua rất nhiều quần áo cho cậu đấy. Mình thật chờ mong a.
Thôi Quyên nhìn bạn trai của Dương Vân mặc bộ quần áo thể thao rẻ tiền như vậy,, khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo. Triểu Phổ thì chỉ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Dương Vân, không ngừng nuốt nước miếng.
Dương Vân bị động tác của Lang Thang làm cho mặt đỏ tới mang tai. Liền vụng trộm đá Lang Thang một cái. Đột nhiên nàng trông thấy mục quang của Triệu Phổ, không tự chủ được tới lại gần Lang Thang hơn.
- A, Thôi Quyên, sao lại tới tầng năm rồi?
Dương Vân tưởng rằng chỉ đi lên tầng , gì đó. Rõ ràng thoáng cái đã chạy lên tầng năm. Nếu như ở tầng mình có thể mua được vài bộ quần áo. Nhưng ở tầng năm toàn là hàng hiệu quốc tế a. Cho tới bây giờ Dương Vân còn chưa từng nghĩ tới tầng năm mua thứ gì đó. Vậy phải làm sao bây giờ?
- Đương nhiên phải tới tầng năm mua chứ. Quần áo ở tầng dưới mình thấy toàn hàng xấu thôi. Hơn nữa, sáu năm rồi, lớp chúng ta mới có một cuộc tụ hội, sao có thể tùy tiện được. Huống hồ, là bạn trai mình trả tiền giúp mình. Chắc bạn trai của cậu cũng thế phải không? À, không nói chuyện nữa, chúng ta đi xem quần áo.
Thôi Quyên tựa hồ rất tự nhiên nói. Giống như chuyện này vốn rất bình thường, chứ không có ý gì khác.
- Vậy được rồi.
Dương Vân nghĩ thầm, tới lúc đó mình chọn một bộ là được. Hơn năm mươi nghìn chắc cũng phải mua được một bộ. Mua xong thì lập tức kéo Lang Thang đi ăn cơm. Nếu như mà không mua được một bộ quần áo, thì thật là mất mặt. Tới buổi tối cũng không có ý tứ gì dẫn theo Lang Thang tới đó. Loại người như Thôi Quyên, Dương Vân biết rất rõ. Cô ta nhất định sẽ hóng hớt với các bạn ở cuộc tụ hội.
Quần áo bán ở tầng năm quả nhiên không giống với các tầng khác. Chỉ có khoảng vài người có vẻ thành đạt dẫn theo bạn gái hoặc vợ của mình tới đây chọn quần áo.
Ở đây có đầy đủ các loại nhãn hiệu danh tiếng như Tanner Karan, Louis Vuitton, Armani, Chanel, Versace, khiến Dương Vân nhìn vào đã hít một hơi. Mặc dù nàng chưa từng mặc qua những nhãn hiệu quần áo đó, nhưng vẫn nghe nói về chúng. Không biết với năm mươi nghìn nguyên của mình, có thể mua được một bộ ở đây không. Trong lòng Dương Vân liền lo sợ bất an.
Tuy nhiên, một bộ váy màu vàng nhạt đã hấp dẫn mục quang của Dương Vân. Nữ nhân trời sinh đã có cảm giác nhạy cảm với quần áo. Mới vừa rồi còn lo lắng có đủ tiền mua quần áo hay không, ngay lập tức đã bị hấp dẫn bởi một cái váy.
Cái váy này có nhãn hiệu Chanel. Vừa nhìn thấy cái váy đó, Dương Vân liền có cảm giác, cái váy này chính vì mình là làm.
- Tiểu thư, tôi thấy chiếc váy này rất hợp với cô. Cô có làn da trắng như vậy, dáng người lại hoàn mỹ, mặc bộ váy này khẳng định sẽ xinh đẹp gấp đôi.
Nhân viên bán hàng thấy Dương Vân có vẻ thich bộ váy, liền lập tức đi tới giới thiệu. Nhưng mục quang của cô ta lại nhìn về phía Triệu Phổ.
Trong bốn người này chỉ có Triệu Phổ là mặc một bộ Versace nổi bật nhất. Nên nhân viên bán hàng vừa nhìn là biết chỉ có y mới trả đủ tiền cho chiếc váy.
- Đúng vậy, Dương Vân, thân hình và làn da của em rất hợp với chiệc váy này.
Triệu Phổ lạnh lùng nhìn thoáng qua Lang Thang, chủ động nói.
Dương Vân đang nhìn cẩn thận cái váy, thì nghe thấy tiếng Triệu Phổ, lập tức phản ứng, vội vàng nói:
- Xem thêm một lúc.
- Anh Phổ, hai bộ này không tồi, anh thấy thế nào.
Dương Vân còn đang do dự, thì Thôi Quyên đã chọn được một cái váy dài và một cái áo.
Triệu Phổ rất tiêu sái, lấy ra một cái thẻ màu vàng, đưa cho nhân viên tính tiền, nói:
- Trừ tiền hộ tôi.
- Tổng cộng là một trăm linh sáu nghìn nguyên, mời tiên sinh nhận hóa đơn.
Nhân viên tính tiền rất thành thục quét thẻ, rồi đưa một hóa đơn cho Triệu Phổ.
Mặc dù Dương Vân không đi theo sau Triệu Phổ, nhưng nàng vẫn nghe rõ ràng số tiền đó. Nàng liền sửng sốt, hai bộ quần áo đã hơn một trăm nghìn nguyên rồi. Cũng may trong thẻ của mình còn có năm mươi nghìn, chắc là đủ để mua một bộ.
- Dương Vân, nếu như em thích, thì anh mua tặng cái váy này cho em.
Triệu Phủ cười lạnh nhìn Lang Thang, rồi quay đầu khẽ cười nói với Dương Vân.
- Không cần đâu, Lãng, anh giúp em tính tiền nhé.
Dương Vân nói với Lang Thang một câu. Hiện tại trên người nàng còn có hai nghìn nguyên tiền mặt. Lúc về sẽ mua cho Lang Thang mấy bộ rẻ hơn.
Tuy nhiên Lang Thang vừa đi tới quầy tính tiền, sắc mặt của Dương Vân đã trở nên tái nhợt. Hiện tại nàng mới để ý giá của cái váy đó. Hai trăm sáu mươi ba nghìn nguyên? Vì sao cũng là váy mà giá cả chênh lệch lớn như vậy.
Chỉ có Thôi Quyên là âm thầm cười lạnh. Lúc cô ta đi tới nơi này mua quần áo, đã xem tờ Catalogue giới thiệu. Xem ra cô nàng Dương Vân này đúng là đồ nhà quê, ngay cả bộ quần áo đắt tiền nhất mà cũng không biết.
Mình cũng rất thích bộ váy kia, nhưng giá tiền của nó đã vượt qua phạm vi chi trả của Triệu Phổ. Thôi Quyên duyệt qua vô số nam nhân, đương nhiên là biết chừng mực ở chỗ nào. Nhưng Triệu Phổ nói nguyện ý giúp Dương Vân trả tiền, khiến Thôi Quyên vẫn có chút không thoải mái.
- Tiểu thư, để tôi giúp cô đóng gói bộ váy này lại nhé?
Nhân viên bán hàng thấy chiếc váy đắt tiền nhất này vừa mới trưng bày được vài ngày đã có người mua, nên trong lòng không khỏi cao hứng.
Bộ váy này được trưng bày vài ngày, người xem nó cũng không ít, nhưng không có người nào nguyện ý trả tiền. Bởi vì giá của nó quá đắt. Chiếc váy có kiểu dáng như vậy cũng có, mà giá tiền chênh lệch rất nhiều. Cho nên đến hiện tại vẫn không có người nào mua.
- A, đợi chút, Lãng, anh trở lại đây.
Sắc mắt của Dương Vân chuyển từ trắng sang đỏ, vội vàng gọi Lang Thang trở về.
Tuy nhiên, cho dù nàng không gọi, Lang Thang cũng đã trở lại. Hắn cầm về tấm thẻ và hóa đơn, đưa tấm thẻ cho Dương Vân nói:
- Cái thẻ này em cầm về đi.
Dương Vân sững sờ nhìn hóa đơn trong tay của Lang Thang, trong đầu nhất thời có chút loạn. Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn lầm giá tiền? Nghĩ tới đây, vội vàng lấy hóa đơn ở trong tay Lang Thang. Nhưng ở trên ghi rõ ràng giá tiền là hai trăm sáu mươi ba nghìn nguyên.
- Lưu Lãng, làm sao anh…
Dương Vân ngây dại cầm hóa đơn.
- À, bỗng nhiên anh nhớ ra anh có rất nhiều cái thể như của em.
Nói xong, Lang Thang tùy tiện lấy một tấm thẻ màu bạc.
Đầu óc của Dương Vân lại càng hồ đồ. Trên người Lang Thang có cái gì nàng biết rất rõ. Vì sao cho tới tận bây giờ đều không phát hiện ra trên người của hắn có thẻ ngân hàng? Tuy nhiên, Dương Vân biết lúc ày không phải là lúc nghĩ tới vấn đề đó, trở về chậm rãi hỏi hắn cũng đươc.
Thôi Quyên cũng ngẩn người nhìn bộ váy màu vàng trong tay của Dương Vân. Trong lòng có đủ ngũ vị. Cô ta thật không ngờ, đồ nhà quê kia thực sự mua quần áo cho Dương Vân.
Sắc mặt của Triệu Phổ trở nên âm trầm. Trong lòng rất hận, lạnh lùng nhìn về phía Lang Thang. Lão tử muốn xem ngươi giả vờ được bao lâu. Bộ váy kia chắc đã tốn tiền tiết kiệm vài năm của người. Xem người còn có tiền để mua nữa hay không?
- CHúng ta đi xem các nhãn hiệu khác nhé. Lâu lâu mới có dịp như vậy.
Triệu Phổ vội vàng nói.
Trong lòng Dương Vân âm thầm cười lạnh. Lâu lâu mới có dịp? Siêu thị này có phải lạ lẫm đâu, lúc nào muốn đến chả được. Nhưng Dương Vân không muốn tiếp tục ở đây. Bộ váy kia là Lang Thang dùng tiền của hắn mua. Tuy không biết trước kia hắn dấu thẻ ở chỗ nào, nhưng Dương Vân lại không muốn tiếp tục sử dụng tiền của Lang Thang. Bộ váy này lúc về mình sẽ nghĩ cách trả tiền cho hắn.
Nghĩ tới đây, Dương Vân đi tới ôm chặt cánh tay của Lang Thang nói:
- Mình và anh Lãng phải về đây. Hai người cứ tiếp tục mua sắm đi. Đi thôi, anh Lãng.
Dương Vân giữ chặt tay của Lang Thang, muốn đi xuống tầng.
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, còn chưa nói gì thì Lang Thang đã nói trước:
- Anh còn muốn mua mấy bộ, đợi lát nữa thì về. Không phải em nói đi gặp bạn bè không nên ăn mặc xuề xòa sao? Nên anh muốn mua vài bộ quần áo mới.
Từ lúc nhìn thấy tấm thẻ của Dương Vân, suy nghĩ của Lang Thang càng ngày càng rõ ràng.