Đã biết tình hình ở nơi này, Lâm Vân không tiếp tục ở lại đây nữa. Cho dù diệt căn cứ chỗ này, rất là dễ dàng, nhưng hắn quyết định tới chỗ Thần Nông Giá tiêu diệt trước. Để lại căn cứ chỗ này, có tác dụng khác.
Thần Nông Giá là Lâm khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Hoa Quốc và trực thuộc tỉnh Hồ Bắc. Lâm khu không trực thuộc địa cấp thị nào của tỉnh. Dân cư trong lâm khu chủ yếu là người Hán (%), % còn lại là người Thổ Gia.
Vừa đi tới khu vực Thần Nông Giá, Lâm Vân liền giận dữ. Những căn cứ khác của Kỷ Minh thường được thành lập ở biên giới các quốc gia hoặc là chỗ không người ở. Nhưng chỉ có ở Hoa Quốc là bọn chúng thành lập một căn cứ ở một nơi có đông người. Xem ra cũng chính là bọn này đã phá hủy Ngạn Châu.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra thì phát hiện cả Thần Nông Giá không còn một cây linh thảo nào. Những tên khốn kiếp này quả thật giống như quỷ dữ đi vào thôn vậy. Rất nhiều chỗ gồ ghề, rõ ràng là vết tích của việc đào khoáng sản. Động vật thì chết la liệt trên mặt đất.
Điều này càng làm cho Lâm Vân khẳng định, những người Kỷ Minh có liên quan gì đó với người Tu Chân. Thậm chí trong số bọn họ cũng có người Tu Chân. Bằng không vì sao bọn chúng chỉ thu thập những tài liệu dùng cho việc Tu Chân cơ chứ? Ít nhất bọn chúng thuộc một hành tinh có liên hệ với người Tu Chân.
Có thể khẳng định, mục đích mà bọn chúng thành lập căn cứ ở đây và ở rừng rậm Amazon là giống nhau. Đều vì chiếm đoạt tài nguyên Tu Chân hoặc những khoáng thạch quý hiếm. Bọn chúng đã lựa chọn lập căn cứ ở đây, chứng tỏ ở chỗ này có thứ bọn chúng cần.
Căn cứ này không lớn lắm, thần thức của Lâm Vân chỉ phát hiện có mấy trăm người trong đó. Mà vũ khí của bọn chúng giống với bọn ở Amazon, thậm chí còn có mấy vật thể bay hình tròn đặt ở bên ngoài trụ sở.
Vũ khí chủ yếu của bọn chúng là những khẩu súng bắn ra tia sáng có uy lực khác nhau. Tuy nhiên, vô luận là loại nào, bắn trúng vào một người bình thường, người đó không có khả năng sống sót. Nhưng ở trước mặt của Lâm Vân, nó chỉ là vật để trang trí mà thôi.
Vài cái Tinh Bạo phóng xuống, đám người kia căn bản không có sức phản kích. Thậm chí ngay cả vũ khí có tốc độ ánh sáng cũng không kịp dùng.
Lần chiên đấu này khác với lần trước ở rừng rậm Amazon. Lần này Lâm Vân ra tay kịp thời, hơn nữa không để cho bọn chúng có cơ hội phản kích. Cho nên tất cả các thiết bị tiên tiến còn chưa kịp khởi động thì đã phá hủy hết.
Lâm Vân lấy mấy tài liệu của bọn chúng, nghiên cứu nửa ngày, mới đọc hiểu những thông tin trên đó. Thì ra bọn chúng đều đến từ một hành tinh tên là Kỷ Minh. Hành tinh này cách Địa Cầu khá là xa.
Lâm Vân bắt vài tên Kỷ Minh, cẩn thận nhìn một chút. Thì thấy phần não bộ của bọn chúng phát triển hơn bình thường. Nhưng thể lực thì không khác gì người Địa Cầu cả. Lâm Vân phỏng chừng hành tinh của bọn chúng không phải là hành tinh Tu Chân. Nhưng nền khoa học của bọn chúng cực kỳ phát triển, đến mức có thể đi tới những hành tinh có người Tu Chân ở đó và trao đuổi buôn bán.
Ở những hành tinh Tu Chân, nhu cầu về tài nguyên chắc là không ít. Cho nên bọn chúng mới đi tới các hành tinh khác để khai thác. Nhưng bọn chúng chỉ dám khai thạc ở những hành tinh không có người Tu Chân mà thôi. Bằng không với thực lực của bọn chúng, còn chưa đủ nhét kẽ răng của người Tu Chân. Những nơi như Địa Cầu hay là đại lục Thiên Hồng, có lẽ là món mồi béo bở của bọn chúng.
Chỉ chưa tơi phút, Lâm Vân đã san bằng căn cứ Kỷ Minh ở Thần Nông Giá. Hơn nữa còn thu được rất nhiều tài liệu, linh thảo và khoáng thạch. Lâm Vân không khỏi cảm thán, sinh ý này kiếm thật là đơn giản. Chỉ hối tiếc lần trước phá hủy căn cứ Amazon, quên không thu thập chiến lợi phẩm.
Căn cứ của Kỷ Minh ở New Zealand thoạt nhìn mạnh hơn ở Thần Nông Giá nhiều lắm. Nhân số ở đó đã lên tới mười nghìn người. Đoán chừng nơi này là một trong vài căn cứ lớn nhất của Kỷ Minh. Có lẽ là do nền khoa học của nước Mĩ là tiên tiến nhất, nên mới được “Đặc biệt quan tâm” như vậy.
Lâm Vân dùng thần thức kiểm tra, thấy chỗ này không có nhiều tài nguyên, liền không ngừng phóng Tinh Vũ, Tinh Hỏa, Tinh Bạo xuống.
Tuy người của Kỷ Minh biết sự lợi hại của kẻ đã hỏng căn cứ của bọn chúng. Nhưng bởi vì không có ai thoát khỏi, nên không đo đếm được sự lợi hại đó.
- Oanh, oanh..
Căn cứ Kỷ Minh liên tục bị oanh tạc, vô số người mặc áo đen bị toi mạng.
Nhưng đồng thời, cũng có vô sô những chùm tia sáng mang theo thanh âm khủng bố bắn về phía Lâm Vân.
Việc phản kháng này đã nằm trong dự liệu của Lâm Vân, không phản kháng mới là không bình thường.
Rất nhanh, đám người Kỷ Minh ở đây đã phát hiện sự công kích của bọn chúng không gây ảnh hưởng gì cho người kia. Nhưng bọn chúng lại kỳ quái, người kia chỉ phá hủy căn cứ của bọn chúng, mà không phá hủy vũ khí trong tay và đường lui..
Thấy có đường lui để chạy, đám người này cũng không phải đần. Bọn chúng biết thực lực của đôi bên không cùng một cấp bậc, liền lựa chọn rút đi.
Những người sống sót đều chạy vào vật thể bay hình tròn rồi rời đi. Tuy kỳ quái vì sao người kia không tiêu diệt nốt bọn họ, nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ tới điều này. Rời khỏi đây mới là điều quan trọng nhất.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ bay của những quả cầu kia rất nhanh, nhưng khi người của Kỷ Minh bay tới không trung, thì phát hiện không gian xung quanh mình đã bị ngăn cản. Chỉ có một đường duy nhất bay về hướng bắc Thái Bình Dương. Phát hiện này khiến cho người Kỷ Minh vô cùng sợ hãi.
Cho dù rất kinh hãi, bọn chúng chỉ có thể bay về hướng đó. Có một hai chiếc muốn chạy về hướng khác, nhưng vừa mới chuyển hướng cái, đã bị biến thành một quả cầu lửa, rồi trở thành hư vô.
Những người Kỷ Minh này đều là những người thông minh tuyệt đỉnh. Hiện tại bọn họ đã biết thiết bị bay của mình bị một vị Tu Chân đại năng khống chế. Nhưng biết thì biết, bọn họ không có cách nào đối phó với những người như vậy. Cho dù rất hận, nhưng chỉ có thể bay theo phương hướng mà vị đại năng kia mở. Nếu dừng lại hoặc chuyển hướng thì chỉ có kết cục là biến thành hư vô.
Cùng lúc với hận là sự kinh hãi. Bọn chúng thật không ngờ ở một nơi không có người Tu Chân như Địa Cầu, lại có một vị đại năng như vậy. Người này ở thế giới Tu Chân chắc cũng là một nhân vật lợi hại. Chứ nói gì là ở Địa Cầu.
Gần một trăm vật thể hình tròn bay theo một phương hướng, quy mô khá đồ sộ.
Ở giữa các vật thể bay hình tròn này, có một chiếc lớn hơn các chiếc khác và có màu đậm hơn. Bên trong đó có năm mươi người. Hai người điều khiển vật thể bay, còn lại thì ngồi vây quanh một người mặc áo đen nhung.
- Đội trưởng Dạ Ưng, lần này chúng ta gặp phiền toái rồi. Người kia lợi hại như vậy, muốn tiêu diệt chúng ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Không biết vì sao hắn lại muốn chúng ta bay theo hướng đi của hắn?
Nói chuyện là một người có làn da màu xanh nhạt.