Chap : -
Nếu như nước mắt của em đã cạn cũng không làm anh phải suy nghĩ
Thì vướng bận gì anh cứ mặc em người cứ cất bước mà ra đi
Bởi vì tình cảm của em mãi mãi là phận của người thừa kế
Đừng bận tâm mà hãy xóa hết quên đi tất cả những lời thề
Em sẽ đem trọn kỷ niệm ngọt ngào hạnh phúc vào giấc mơ
Khóc lên thật to bởi vì đau đớn vì tình cảm em là tôn thờ
Tháng ngày hạnh phúc của em cùng anh luôn là điều em mong muốn
Chuỗi ngày mệt mõi vì ở bên em nó đối với anh là ràng buộc
Em đâu cao thượng chỉ để giả vờ để đặt tình cảm lên bàn cân
Em đâu khóc lóc cầu xin thương hại vì xin lỗi anh em không cần
Chà đạp bản thân em để mà sống anh thấy may mắn lắm hay sao
Anh đâu nghĩ đến cảm xúc của em làm sao nó phải dằn vặt như thế nào
năm đã đủ hành hạ dày vò mất cả bình yên rồi đúng không
Anh cứ im lặng để mà bước tiếp thì ai mới là kẻ đau lòng
Và em xin lỗi vì đã yêu anh em sẽ để anh quên lời hứa
Vì em hiểu được trong tim của anh cô ấy đâu còn là dạng vừa
( Kẻ Đến Sau Hay Người Thừa kế - Yon Miu & Min Hery )
-
TẠI CĂN BIỆT THỰ CỦA NHÀ KHÁNH ANH
-
Rút lấy điếu thuốc ở trong chiếc hộp ra .
" CẠCH "" ------- tiếng bật lửa đỏ chóe lên
-
""" - HÍT KÉO VÀO - """ -------- thật lâu___thật lâu____
___________Phìuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu____________" nhả khói ra theo đường thẳng
Làn khói men theo lối mà bay ra khắp nơi .
-
Vội nhếch môi cười , ánh mắt nhíu nhíu lại..
-
-
Từ______từ____từ___từ___từ... đưa điếu thuốc vào môi mình.............và cứ thế ________cứ thế.............______ ! ! ! ! _
______________________________
Ngồi bên cửa sổ , cô Khánh Anh trầm tư suy nghĩ với ánh mắt xa xăm nhìn về phía cuối chân trời . Đôi mắt có vẻ đau buồn thì phải , trông khá là nặng trĩu trên hàng mi .
BỖNG NHIÊN
Khóe mắt cay cay và rồi từng giọt , từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống đôi má hồng nhỏ bé.
" TÁCH--TÁCH---TÁCH"phải _>đó chính là những giọt nước mắt khẽ rơi xuống
BỖNG DƯNG NHỚ LẠI
MỘT NĂM TRƯỚC
Lúc cô và ICE đi du học ở Singapore năm
Vào năm trước , có con kia nó yêu thằng đó rất say đám , đổi lại được gì ngoài từ CHIA TAY , lòng đầy cay đắng , cố quen lại càng nhớ nói cái cớ mình đã CHIA TAY , nhưng vẫn hẹn hò vẫn gặp mặt tay trong tay , ..........
( bài CHỈ LÀ MỘT NĂM của Quân Đao mà tác giả chế lại >.
-
" Là thật đó , chính mắt tao đã thấy mà "__ cô gái bỗng quát lên
"Chắc không phải đâu mày à "_KHÁNH ANH
"Nắm tay dắt con nhỏ đó vô nhà nghỉ mà bảo không phải à ?"_tiếng cô gái hét lên
" Thôi, tại mày có thành kiến với anh ấy đó "
Mày điên rồi , Anh à
"Chuyện t.c của tao mày kệ đi "_cô
______Qua ngày hôm sau
_______
---Tút...tút..tút...thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được , xin quý ............
" RỤP " --tút...tút..
"Kỳ vậy ta , sao không liên lạc được vậy "
---THẪN THỜ SUY NGHĨ
-
--RẦM "--tiếng cánh cửa bỗng sập xuống đất-
-
HÚ HỒN - Mày điên gì đó con quỷ cái kia_cô bỗng la toáng lên
Chưa kịp để cô ú ớ câu nào , bỗng kéo tay Anh đi theo mình
"Ê , con quỷ mày làm gì vậy"
--IM LẶNG
-
Vội tống cổ cô vào xe của mình và ra hiệu cho tài xế cho xe chạy nhanh với tôc độ cực khủng, xe chạy không thấy đường vượt luôn cả đèn đỏ
-
"KÉT"_tiếng xe vừa ngưng trước KHÁCH SẠN THE ST.REGIS , một KHÁCH SẠN SAO ở Singapore
-
"Này , này , này , mày kéo tao tới nơi quỷ quái này làm gì vậy"_cô bực bội quát lên
"MÀY ĐI THEO TAO"
------E--HÈM--"tiếng ho của cô gái đó nhìn tên tiếp tân của khách sạn
Thế là tên đó sợ hãi đưa cho cô chùm chìa khóa phòng mang số
Vội kéo cô đi theo mình vào thang máy
-
" TING " _tiếng than máy dừng ở tầng
Cô gái lạ vội bấm chuông cửa phòng rất nhiều nhưng không ai ra mở cửa
"CẠCH--CẠCH-CẠCH---"_cô gái đó tức quá vội mở cửa đi vào
--
VÀO TRONG PHÒNG
--
quần áo thì văn tứ tung , rượu thì lăn lóc vỏ chai
---
-
"----------------- Á ------ TÊN KHỐN NÀY-----------"
-
--"MÀY LÀ THẰNG KHỐN NẠN--------______________-
---
.
__""" Cô gái đó tức quá , leo lên giường túm tóc con nhỏ đang nằm chung với chàng trai ấy.
-
""------ Á --------"_ Tiếng hét thất thanh
--
--"--" Này , này , cô làm cái thá gì vợ tôi vậy "?"_chàng trai la lên
--
" VỢ À "__ tức
__
Cô gái bức xúc , không chịu buông con ả kia ra , tay túm đầu con nhỏ đó , vội nắm đầu con điếm đó , thế là :
--
HỰ------------HỰ------" vợ này .....vợ này......."
-
Kết quả là cho cô gái đó lên gối mấy cái vào trong đầu
________________________________
" ANH________ANH__________ANH"---- LÀ ĐỒ KHỐN NẠN
--
Một người nãy giờ không lên tiếng đó chính là cô , cô bỗng dưng chết lặng sau khi thấy được hình ảnh nãy giờ . Một hình ảnh đôi trai gái nằm ngủ với nhau với tình trạng không mảnh vải che thân .
Anh ta vội lấy chiếc quần đùi mặc đại vào --
"-
" Anh______Anh______" Tiếng nất của cô
--
"Anh ta vội quay qua nhìn cô , hốt hoảng
Phải , cô dường như chết lặng cô ngã gục xuống dưới sàn .Từng giọt nước mắt khẽ rơi
Thấy bạn mình như vậy , cô rất tức , máu sôi lên , quá nóng nẩy , thế là kéo tay cô đứng lên và đi ra khỏi phòng, trước khi đi cô quay lại mắng cho hắn ta một trận:
--
""---Tôi sẽ khiến anh phải trả giá vì đã làm tổn thương bạn của tôi ""
---
Kéo tay cô ra khỏi khách sạn , tống đầu cô vào trong xe cho xe chạy về BIỆT THỰ
--
-VỀ TỚI NHÀ
--
Đi gần tới cửa nhà , bỗng nhiên
-
"PHỊCH"_tiếng ngã xuống đất
-
Phải, đó chính là cô đã ngất xĩu đi
"Gọi bác sĩ Trần cho tôi"
"À , cô ấy không sao , cần được nghỉ ngơi nhiều "_bác sĩ
"CÁM ơn ông , tiễn khách "
-
Cô vào phòng thì thấy nàng đang ngồi dựa đầu vào trên đầu giường , có vẻ cô bị một cú sock quá lớn với những hình ảnh ban nãy
"Mày nằm xuống nghỉ ngơi đi "
-
"HỨC---HỨC"_tiếng nất của nàng từ từ to hơn "
"Huhuhuh huh...."không phải như vậy đâu , không phải mà "________________cô la hét lên
-
_Thấy nàng khóc mà lòng cô bỗng thắt lại ,tay nắm thành đấm máu điên lên , tức bốc khói trên đầu mắt nhíu lại
----
" TÔI SẼ KHIẾN ANH PHẢI TRẢ GIÁ"
___ _ _ Cô gái trẻ bỗng thấy bạn mình như vậy thế là mở cửa đi a ngoài , vì cô biết , cô ở lại sẽ làm bạn mình khó chịu hơn thôi vì cô hiểu nàng quá mà , cái nàng cần bây giờ là MỘT MÌNH
_ _ _ _ Vội xoay bước chân đi xuống phòng khách
"Em ấy thế nào rồi "_Anh Vũ hỏi
"Hãy để nó một mình đi anh à "_cô gái đó
"THẬT KHỐN KHIẾP "
"Để em "_cười đểu
______________-
Từ sau cái ngày hôm đó , cô bỗng trở nên ít nói hơn , bớt cười hơn và thay vào đó là những gương mặt buồn bã , đôi mắt u sầu sưng hẳn vì khóc quá nhiều
__Bỗng đi ra thấy nàng đang ngồi trên chiếc xích đu có vẻ đang suy nghĩ gì đó
__
-
"MÀY CÓ THÔI NGAY HAY KHÔNG "_quát lớn
---------- HIX---------HIX---------HIX------
-_Qúa tức giận thế là cô bỗng chạy lại chỗ nàng
__
" CHÁT"________________tiếng TÁT tay thật mạnh
_____
Vội ngã quỵt xuống đất , nàng bỗng dưng NÍN HẲN , tiếng NẤT bỗng ngừng lại
_____
" Cái TÁT đó , tao ĐÁNH mày là để cho mày TĨNH Ra, ____MÀY NÊN NHỚ "___________________----------
---
Thế là cô quay bước vào trong nhà . ___
__
TRỞ LẠI HIỆN TẠI
-
_________- TAO TÁT MÀY LÀ CHO MÀY TĨNH RA "-_____________---
-
Câu nói đó tới giờ cô còn nhớ rất RÕ , nhớ rất rõ cái TÁT đó
Phải, nó rất đau nhưng chính NÓ đã mang lại Khánh Anh biết cười trở lại .
_______Vội đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài
---
------------"-"------------
------- TAO SẼ NHỚ CÁI TÁT ĐÓ "__________bạn thân à !
--Khẽ nhếch môi mỉm cười
----
Vội đưa điếu thuốc lên :
-""" - HÍT KÉO VÀO - """ -------- thật lâu___thật lâu____
___________Phìuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu____________" nhả khói ra theo đường thẳng
Làn khói men theo lối mà bay ra khắp nơi .
-
Vội nhếch môi cười , ánh mắt nhíu nhíu lại..
-
-
Từ______từ____từ___từ___từ... đưa điếu thuốc vào môi mình.............và cứ thế ________cứ thế.............______ ! ! ! ! _
______________________________
---------------------------
Buông thả với em cả ngày anh nắm ta người đó mà đi đi
Hạnh phúc là người đó thì anh cứ bớt thương hại em mà làm gì
Tiềm thức trong em là những ký ức đâu đó xót lại của ngày mưa
Biết nói gì hơn khi mà kết quả đã được đặt ở ngay trước mắt
Nên khóc hay cười thì bước nữa niềm đau ở trước mặt
Ngày đó anh và cô ta trên đường em đã thấy
Em không thể trách vì em chỉ biết biểu lộ tình cảm như thế này
Ừ thì con người của em vốn rất xấu xa và dối trá
Em không biết khóc mà chỉ biết cười bản lĩnh này anh mang cho mà
Còn đâu con bé ướt đẫm hàng mi đợi ngày anh về ở đầu ngỏ
Mà thứ em có anh không cần còn thứ anh cần đâu mà cho
Dặn lòng là cười không được khóc như vốn con tim hơn lý trí
Em sẽ chấp nhận không còn phân vân anh cùng cô ta cùng đi đi
Người thứ không bao giờ thắng con nhưng giờ chúng ta chia ngã
Phía trước cầu vồng đang đợi người hãy nắm chặt tay nhau đừng buông ra
Ngày mai khi anh ra đi liệu anh có nhớ được rằng
Là kỷ niệm đó vẫn ở trong tim chờ ngày bước anh quay về
Hạnh phúc như đã xa mù khơi em vẫn chớ anh nơi đó
Nước mắt rơi em biết anh giờ đây đã không còn
.
( Kẻ đến sau hay người thừa kế -- Yon Miu & Min Hery )