_
Qủa thật bà hàn phu nhân đã biết ông nhà cặp bồ nhí từ lâu lúc còn ở Mỹ, hai vợ chồng cũng đã xô xát vối nhau mà cũng không biết tại sao ông nhà lại thay đổi nhanh chóng đến như vậy, không biết ả bồ nhí kia có cho ông ăn bùa mê thuốc lúa gì không mà ông lại làm như vậy. Ông ép bà ly hôn cho bằng được nhưng tạm thời tờ giấy đó chưa có hiệu lực.
Nói về Nhất Hàn thì từ sau lần cuối cùng gặp Ngọc Băng ở công viên thì hắn cũng mất biệt tăm luôn, không về nhà, không la cà hộp đêm luôn.
__
--
Cùng thời điểm h sáng ở biệt thự HEZY ở bên ngoài ngoại ô gần bờ biển. Đó là nhà của hắn.
tuần mất tích, hắn biệt tăm với tất cả không ai tìm được hắn kể cả tụi bạn mình!
_
Từ trong biệt thự gần bờ biển, người ta nghe được tiếng nhạc đàn từ chiếc piano vọng ra bên ngoài
Dương Nhất Hàn lướt tay mình trên từng phím đàn, từng nốt nhạc được vang lên vọng ra bên ngoài mặt sóng biển! Sóng biển dập dìu vỗ nhẹ theo âm thanh du dương hài hòa kết hợp lẫn nhau hòa quyện vào tâm trí lòng người.
Dương Nhất Hàn với vẻ ngoài lịch lãm mặc trên mình chiếc áo thun màu trắng trơn tay dài được xoắn lên khủy tay kết hợp với chiếc khăn choàng mỏng màu xám nhạt vắt trên cổ và chiếc quần jogger cũng màu trắng nốt ôm vừa phải chân. Màu trắng tao nhã thanh khiết được Nhất Hàn chọn làm sự yên tĩnh cho mình, nó toát lên được sự hài hòa cho con người đầy phong độ ấy kia!
Tiếng đàn cứ du dương mãi cho đến khi Nhất Hàn bỗng dừng bàn tay lại, khẽ thở dài nhẹ và đứng lên rời khỏi ghế ngồi, Nhất Hàn mỉm cười nhẹ, lướt tay nhẹ lên từng phím đàn rồi lại ghế sopha ngồi, tay phải nhất chiếc tách trà ấm lên và thưởng thức nó. Nhìn cậu ta bây giờ đầy vẻ thanh lịch của một chàng trai ấm áp. Cậu ta đặt tách trà xuống bàn rồi quay qua nhìn cảnh biển bên ngoài kia vì hầu hết ngôi nhà được làm bằng kính thủy tinh.
Nhất Hàn đã ở đây được tuần rồi, trạng thái và tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn, cậu ta đã nghĩ thông suốt chuyện của gia đình rồi.
Gia đình đình thì đang loạn xạ còn bản thân thì đi nghỉ mát, thiệt tình....
Lại nói chuyện nhà Dương Tổng, hàn phu nhân thẫn thờ ngồi trong phòng mình với vẻ mặt bơ phờ, tự dưng bà lặng người mình....
___
(((Nhớ lại))))
__
“Anh à, chúng ta đi ăn món Tây nha”_ ả tóc vàng ỏng ẹo khoác tay người đàn ông
Đôi nam nữ vào thang máy đi xuống khách sạn
“À Linh à”_Dương Tổng quay sang nhìn cô gái
“Dạ em nghe nè anh”_Vương Linh nhìn lại
người ra khỏi thang máy đi thẳng ra đại sảnh. Bóng nam nữ lướt ngang đại sảnh. Hàn phu nhân kéo tờ báo xuống nhìn bọn họ, xung quanh còn có tên vệ sĩ theo. Bà ra hiệu cho bọn họ đi theo dõi theo đôi nam nữ kia.
Gân tay xanh bà đã nổi lên, hàn phu nhân đeo kính lên và bỏ đi ra về. Ở lại đây cũng được gì đâu!
_____kết thúc hồi tưởng..
_
Kết thúc suy nghĩ hồi tưởng của mình, hàn phu nhân khẽ đưa tay lau giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên gò má của mình.
“Tôi sẽ cho ông thấy nước mắt có vị mặn, Dương Tổng à “__Hàn phu nhân trầm ngâm nói
_______________
Hoa Đà Anh: Xin lỗi mấy bạn nhé, vì t/g qua mình ngưng hơi bị lâu, mong mấy bạn vẫn ủng hộ truyện của mình