Edit: Tiểu Bao tử
Lâm Trì không dự liệu được cục diện sẽ biến thành thế này.
Vẫn là tửu lâu đó.
Gian thứ hai trong một căn phòng trang nhã.
Ánh mắt nữ tử nhẹ nhàng nhìn về phía tiểu nhị lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nói: "Sát vách gọi cái gì, theo đó mà mang hai phần lên cho ta."
Món ăn được mang lên như nước chảy, sát vách không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện vui vẻ, bên này là tiếng cười của nữ nhân nhẹ như chuông bạc, đồng thời ra sức trừng mắt nhìn Lâm Trì.
Lâm Trì thở dài, ló đầu từ trong cao lương mỹ vị ra, chọc chọc Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần: "Làm sao vậy?"
Lâm Trì móc trong túi tiền ra một tờ giấy chi chít chữ, vẻ mặt đau khổ, nhẹ giọng nói: "Huynh có thể nhìn vào đây rồi đọc không? Chú ý khoảng trắng thì tạm ngừng...."
Nói xong, nàng có chút thấp thỏm không yên, nhưng mà Mạch Khinh Trần chỉ hơi kỳ quái liếc mắt nhìn, rồi làm theo.
Thực ra, hầu như Mạch Khinh Trần cũng chưa từng cự tuyệt nàng, thậm chí ngay cả hôm nay cùng nàng và sư tỷ ra đây làm cái chuyện ganh đua ấu trĩ này, hắn cũng thản nhiên đồng ý.
Mới đầu Lâm Trì còn có chút không thể đối mặt, nhưng Mạch Khinh Trần thật sự rất tốt, tựa như lời hắn nói vậy, chỉ cần nàng bằng lòng ở lại, bất cứ yêu cầu nào của nàng hắn cũng nghe theo, cho dù trước kia nàng vẫn còn trốn tránh...
Chỉ có điều đây không tính là lợi dụng chứ, Lâm Trì gãi gãi đầu nghĩ, đây chỉ là giao dịch mà thôi, ừ, chính là giao dịch.
Hình như sát vách đứng dậy rời đi rồi, Cừu Uyển ngừng cười, vẻ mặt táo bón nói: "Rốt cuộc bọn họ nói chuyện gì mà vui vẻ như thế! Buồn nôn chết lão nương rồi!" Nàng kéo Lâm Trì dậy: "Đừng ăn nữa, chúng ta đi thôi!"
Lâm Trì lưu luyến nhìn một bàn còn thừa không ít đồ ăn: "Đi đâu?"
Vẻ mặt Cừu Uyển lạnh lùng: "Đương nhiên là đi theo làm cho bọn họ khó chịu rồi!"
Lâm Trì: "........"
Sư tỷ, tỷ xác định người bị khó chịu không phải chính là tỷ chứ!
Trong hiệu may lớn nhất Thủy Vân thành.
".....Đi tới hiệu may đi! Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cùng đến đây với ta, cũng không mua cho ta một xấp vải nào!"
Cừu Uyển nghiến răng nghiến lợi nhìn một đôi bích nhân () đang thì thầm ở đằng xa.
() Bích nhân: ý chỉ người đẹp.
Lâm Trì không nhịn được giải thích: "Sư tỷ, không phải là tỷ không cho Thế tử đi theo sao, hơn nữa vải vóc cũng đều là do chính tỷ mua mà..."
Giọng Cừu Uyển xót xa: "Tiểu Trì....." Muội muốn làm ta rớt đài vậy sao!
Lâm Trì ngoan ngoãn câm miệng.
"Tiểu thư, chất lượng xấp vải này tuyệt đối là thượng thừa, hơn nữa người xem màu sắc và hoa văn này, đừng nói là bổn điếm, cam đoan tìm khắp toàn bộ Vân châu cũng không ra tấm thứ hai đâu!"
Bạch Liên hoa hay chính là Liễu tiểu thư liếc qua chất lượng sấp vải sáng lấp lánh, ánh nhìn chăm chú.
Tĩnh vương thế tử dịu dàng như ngọc cười nói: "Nếu Liễu tiểu thư thích, tiện đây tại hạ tặng làm lễ vật là tốt rồi."
"Xấp vải này, ta muốn!"
Ngón tay xinh đẹp vỗ nhẹ lên tấm vải, Cừu Uyển ngẩng đầu khiêu khích.
Chưởng quầy khó xử: "Nhưng mà xấp vải đó vừa rồi vị cô nương này..."
Liễu tiểu thư thiện giải nhân ý () cười nói: "Không sao, ta không lấy xấp vải này nữa, đưa cho vị cô nương này đi."
() Thiện giải nhân ý ( Nguyên văn: 善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người
Tĩnh vương thế tử cũng cười dịu dàng với Liễu tiểu thư, nói: "Như vậy sao được, ta đã đồng ý tặng cho nàng làm lễ vậy rồi, sao có thể nói không cần là không cần được." Hắn quay sang nói với chưởng quầy: "Dù sao cũng phải có thứ tự trước sau, bọc lại hết cho ta."
Đôi cẩu nam nữ này!
Cừu Uyển nuốt cơn giận, đánh mắt ra hiệu cho Lâm Trì.
Lâm Trì trốn phía sau Cừu Uyển, nhìn về phía Mạch Khinh Trần chỉ chỉ tấm vải, đồng thời làm thế tay van xin.
Mạch Khinh Trần hiểu ý, bình thản nói với chưởng quầy: "Đưa tấm vải cho ta."
Chưởng quầy chỉ liếc mắt một cái đã bị dung nhan và khí chất như vậy làm cho kinh hãi, bất giác hai tay dâng tấm vải lên, Mạch Khinh Trần đang muốn cầm lấy, thì bị Tĩnh vương thế tử cản lại.
Tĩnh vương thế tử vẫn cười, chỉ là sắc mặt có chút khó coi: "Đường huynh như vậy là có ý gì?"
Cừu Uyển nghiêng người một cái đoạt lại tấm vải, nụ cười xinh đẹp bức người, khuôn mặt mang thần thái phấn chấn: "Đương nhiên là hắn mua cho ta tấm vải này rồi! Thế nào, không được sao?"
Trong lúc nói, bàn tay Cừu Uyển dựa sát vào cánh tay Mạch Khinh Trần.
Thoáng cái Lâm Trì hiểu được ý tứ của Cừu Uyển, nhớ lại lời nói của Kỳ Mặc, tinh thần nàng lập tức căng thẳng, kéo lấy tay Mạch Khinh Trần, chỉ sợ hắn cho sư tỷ một cái tát.
Cũng may, tay Mạch Khinh Trần không động đậy gì, mặc cho Cừu Uyển kéo tay hắn, động tác vô cùng thân mật.
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng thần sắc trên mặt Tĩnh vương thế tử cũng biến đổi, giống như cố đè nén cái gì, nói: "Không sao, đương nhiên là được." Hắn lập tức quay đầu không hề nhìn Cừu Uyển, nói với Liễu tiểu thư: "Liễu tiểu thư, thật xin lỗi, lần sau ta nhất định sẽ tìm được tấm vải tốt hơn làm lễ vật."
Giọng điệu Liễu tiểu thư vẫn như trước: "Không sao."
Chờ hai người đi xa, Cừu Uyển chợt buông cánh tay Mạch Khinh Trần ra.
Lâm Trì cũng muốn buông, nhưng lại phát hiện Mạch Khinh Trần kiên quyết kéo tay nàng lại không chịu thả, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay nàng, giống như cảm nhận được cái gì đó.
Vẻ mặt Lâm Trì sửng sốt, ngẩng đầu lên, vẫn là đôi mắt tĩnh lặng đó nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác dịu dàng. Lâm Trì thích những người ôn nhu, một lòng dịu dàng.
Tay nàng cứ bị nắm lấy như vậy, giãy không ra.
Ngược lại Cừu Uyển không phát hiện ra, nàng miết ngón tay, cả cái bàn bị tay không phá huỷ tàn nhẫn...
"Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!! Cơ Quân Sanh, tên khốn kiếp!"
Lâm Trì nhìn nhìn sư tỷ một chút, bất đắc dĩ thở dài.
Bàn tay đang nắm tay nàng siết chặt lại, tựa như đang an ủi.
Trong hiệu son phấn Chu Sai lớn nhất Thủy Vân thành.
Cẩu nam nữ lại muốn chọn đồ, Cừu Uyển cắn răng định xông vào, thì bị Lâm Trì giữ lại.
Cừu Uyển quay đầu: "Muội muốn ngăn cản sư tỷ sao? Sư tỷ biết rõ việc này rất ấu trĩ, nhưng mà "cơm có thể không ăn còn lời không thể không cãi", muội hiểu không?"
Lâm Trì lặng lẽ đưa qua một vật.
Cừu Uyển vừa mới nhìn thấy, ngay lập tức vui vẻ, đó là tờ điếm khế, vừa đúng chính là cửa hàng son phấn Chu Sai này.
Nhìn thấy Cừu Uyển vui thích đi vào trong, Lâm Trì chọc Mạch Khinh Trần một cái: "Đúng rồi, huynh lấy tờ điếm khế này ở đâu ra vậy?"
Mạch Khinh Trần không chút nghĩ ngợi: "Tô Trầm Triệt."
Lâm Trì: "Hả? Tô Trầm Triệt là ai?"
Mạch Khinh Trần đổi cách gọi: "Thập Nhị Dạ công tử."
Lâm Trì sao có thể không biết nhân vật làm mưa làm gió võ lâm năm đó, nghe nói là một đại hiệp vô cùng tao nhã lịch sự lại còn nghĩa hiệp, nàng nghĩ nghĩ nói: "Tại sao hắn lại cho huynh?"
Mạch Khinh Trần nói đơn giản: "Thân thích."
Hắn hơi hạ mắt nhìn Lâm Trì, thực ra tờ điếm khế này vốn là muốn đưa cho nàng, nghe nói nữ nhân nào cũng đều thích son phấn Chu Sai, muốn trang điểm cho mình gọn gàng xinh đẹp, thần sắc rạng rỡ, để giành được lời khen ngợi của mọi người, nhưng mà... hình như Lâm Trì có vẻ không hứng thú, cũng phải, theo hắn thấy bất luận như thế nào Lâm Trì cũng rất đẹp, làm cho người ta rất muốn....
Lâm Trì kéo tay Mạch Khinh Trần xuống: "Đừng ngẩn nguời nữa, đi thôi."
Trong cửa tiệm.
"Liễu tiểu thư blabla..."
"Thế tử blabla..."
Cừu Uyển thoải mái cầm tờ điếm khế vỗ lên bàn, trên môi nở nụ cười quyến rũ: "Thật xin lỗi hai vị, hôm nay tiểu điếm không muốn cho các người mua đồ, mời hai vị trở về."
Tĩnh vương thế tử quay sang nhìn Mạch Khinh Trần vừa bước vào, hình như cuối cùng không nhẫn nhịn được, lạnh nhạt nói: "Cừu Uyển, ngươi có ý gì?"
Vẻ mặt Cừu Uyển gợi đòn, cười nói: "Không có gì, nhìn ngươi khó chịu mà thôi."
Mắt Tĩnh vương thế tử khẽ nháy, biểu cảm thay đổi vài lần, thần sắc lộ ra chút hứng thú: "Cừu tiểu thư, vì sao ngươi muốn thấy ta khó chịu? Hiện giờ chúng ta đã không hề có quan hệ gì, ta làm gì cũng không liên quan tới ngươi, ngươi..."
"Không liên quan tới ta?" Cừu Uyển khoanh tay trước ngực, cười lạnh: "Lão nương lớn như vậy không ngờ lần đầu tiên bị một tên nam nhân đuổi ra khỏi nhà, trở thành trò cười, ngươi hỏi ta vì sao muốn thấy ngươi khó chịu ư?"
"Chỉ... vì vậy?" Đột nhiên giọng Tĩnh vương thế tử nhỏ đi, âm sắc có phần kỳ dị.
Cừu Uyển tiếp tục cười nhạt: "Không thì ngươi cho là gì? Cho là ta chứng kiến ngươi vui vẻ với người mới cho nên đau lòng khổ sở âm thầm đố kị sao? Ngươi cũng quá tự tin rồi đó....." Nàng thong thả bước tới trước người Liễu tiểu thư, nói: "Vị Liễu tiểu thư này, ta nhìn ngươi cũng không tệ, vẫn là sớm tìm một nam nhân đáng tin cậy đi, như loại người này hôm trước còn nói với ngươi hắn thích ngươi thế này, thật lòng với ngươi thế nọ, đảo mắt liền bí mật gần gũi với nữ nhân khác, quả thực là nam nhân cực kỳ không đáng tin, đào hoa lợi dụng tình cảm không nói, còn tự cho mình là đúng, hiểu lầm..."
"Hiểu lầm?"
Đột nhiên Tĩnh vương thế tử quát lên: "Ta hiểu lầm ngươi chỗ nào? Bây giờ không phải ngươi và hắn đang ở cùng nhau sao!"
Cừu Uyển: "Con mắt nào của ngươi thấy được việc đó?" Nói xong cầm tay Lâm Trì, nói: "Nhìn thấy chưa, hắn là nam nhân của sư muội ta, không phải của ta!"
Lâm Trì: "....." Nằm không cũng trúng đạn...
Ánh mắt Mạch Khinh Trần cúi nhìn Lâm Trì, ý bảo, ta có cần phải phối hợp không?
Khóe miệng Lâm Trì giật giật, hoàn toàn không cần....
Nói xong Cừu Uyển lại khoanh tay trước ngực, khiêu khích nhìn Tĩnh vương thế tử.
Nhưng Tĩnh vương thế tử không xấu hổ nhận sai, ý định xoay chuyển mọi chuyện như trong tưởng tượng của nàng, mà chỉ lẳng lặng cười như cũ: "Cho nên chỉ một câu nói nàng có thể giải thích rõ hiểu lầm, nhưng không chịu nói cho ta biết, thà để ta bị đố kị giày vò, thậm chí ta tốn không ít công sức gây sức ép lại... Còn nàng đã từng suy nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?"
Cừu Uyển lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu tiểu thư, mạnh miệng nói: "Vì sao ta lại phải nghĩ đến cảm nhận của ngươi?"
Tĩnh vương thế tử cười nhẹ: "Cũng đúng, sự tồn tại của ta đối với nàng cũng lắm chỉ có thể để lợi dụng, gọi đến thì phải đến đuổi đi thì phải đi, cần gì quan tâm đến cảm nhận của ta.... uổng công ta còn tưởng rằng... thật đúng là nực cười..."
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Nét mặt Cừu Uyển không chút biến đổi nhìn theo, ngược lại vị Liễu tiểu thư kia đảo đôi mắt xinh đẹp, nói: "Ngươi không đuổi theo sao?"
Cừu Uyển: "Đuổi muội muội ngươi à, muốn đuổi ngươi đi mà đuổi...."
Liễu tiểu thư trừng mắt, lạnh nhạt trả lời: "Cừu tiểu thư, không ngại nói cho ngươi biết, thực chất ta chính là được Thế tử mời tới để kích động ngươi... Hắn đã nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên, ban đầu còn lo lắng ngươi ở bên ngoài bị ức hiếp, ai ngờ ngươi vừa xoay người liền... Nếu như ngươi khổ sở, oán hận ta, cam đoan Thế tử còn khổ sở, oán hận ngươi hơn gấp trăm ngàn lần! Ngươi thật sự coi mọi người cũng vô tâm giống như ngươi sao! Nếu như ngươi không đuổi theo, sau này đừng có mà hối hận!"
Nói xong, nàng cũng đi khỏi.
Cừu Uyển ngẩn ra, lặng lẽ nắm chặt lấy quầy hàng, nói: "Mọi chuyện sao lại trở thành thế này hả! Không phải ta bị hiểu lầm, ta bị đuổi đi, ta bị phụ tình sao! Làm thế nào kết quả lại giống như đều là lỗi của ta vậy! Hai người kia quả thực, quả thực...." Nàng quay lại, nhíu mày hỏi Lâm Trì: " Thực sự ta làm rất quá đáng sao?"
Lâm Trì điên cuồng gật đầu.
Cừu Uyển nhướn mày.
Vẻ mặt Lâm Trì đau khổ: "Sư tỷ, muội thực sự cảm thấy Thế tử đáng thương hơn tỷ..."
Cừu Uyển cau mày nói: "Có cái gì mà đáng thương! Nam nhân triều Hán đều bạc tình! Không có tên nào tốt! Khi theo đuổi thì một thái độ, sau khi đạt được rồi lại là một thái độ khác.... Căn bản chính là lợi dụng! Nam nhận như vậy tổn thương thì tổn thương, liên quan gì ta hả!"
Lâm Trì thở dài: "Sư tỷ, nếu như tỷ thực sự nghĩ như vậy thì cũng đừng nắm cái quầy hàng đó nữa, nó sắp nứt ra rồi đấy... Trong lòng lo lắng muốn đuổi theo thì đuổi theo đi, không ai cười nhạo tỷ đâu, không cần phải ngại thể diện."
Cừu Uyển hơi trầm mặc, bước xuống bậc thềm hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"
Lâm Trì gật đầu.
Cừu Uyển hung hăng đấm một cái vào quầy hàng, quầy hàng theo tiếng mà gãy, chớp mắt Cừu Uyển đã đuổi theo.
Lâm Trì nhìn theo bóng lưng sư tỷ biến mất, bỗng nhiên nói: "Mạch... Mạch Khinh Trần, huynh cảm thấy sư tỷ của ta làm như thế có quá đáng không?"
Mạch Khinh Trần thản nhiên nói: "Không biết."
Lâm Trì ngạc nhiên: "Sao lại không biết, vừa rồi không phải huynh cũng nghe đó sao?"
Mạch Khinh Trần càng nắm tay Lâm Trì chặt hơn: "Chuyện của người khác ta không quan tâm."
Lâm Trì: "....."
Quả nhiên nàng không nên hỏi Mạch Khinh Trần...
Mạch Khinh Trần lấy từ quầy hàng ra hai cây trâm tinh xảo nhất, đặt vào tay Lâm Trì: "Thích không?"
Từ lúc Cừu Uyển và Tĩnh vương thế tử làm ầm lên thì chưởng quầy liền co đầu rụt cổ vào trong phòng rồi, đương nhiên cũng không có ai dám tự mình bước ra trông coi bọn họ.
Lâm Trì quả quyết lắc đầu.
Mang loại trâm này không chỉ hoạt động rất bất tiện, hơn nữa như vậy hoàn toàn là đi rêu rao nàng chính là kẻ trộm!
Mạch Khinh Trần bỏ lại cây trâm, có vẻ hơi mất mát: "Nàng vẫn là chỉ thích ăn thôi à?"
Lâm Trì chỉ thích điều này, nhưng khi ăn hết rồi thì không còn cách nào giữ nàng ở lại nữa.
Đã lâu không thấy Mạch Khinh Trần xuống bếp, buổi tối đầy một bàn đồ ăn, món ăn đều là kiểu bí truyền riêng biệt của Vân Châu, có điều mùi vị làm cho nước miếng Lâm Trì suýt nữa chảy đầy đất.
Mỹ vị, mỹ vị, tất cả đều rất ngon!
Lâm trì lập tức ngồi xuống ăn như hổ đói, không ngừng khen ngon: "Này, Mạch Khinh Trần huynh thật lợi hại! Làm sao làm được như vậy! Cái này ăn ngon, rất ngon! Ngon chết mất... Thật hạnh phúc..."
Mạch Khinh Trần lẳng lặng nhìn Lâm Trì vùi đầu vào ăn điên cuồng, đôi mắt khẽ cong lên.
Lâm Trì ăn được một nửa, chợt phát hiện có người tới cướp đồ ăn của nàng, ánh nhìn nhất thời đề phòng, lại thấy sư tỷ không biết trở về từ lúc nào, ăn ngấu ăn nghiến y hệt nàng.
Cừu Uyển vừa ăn vừa cảm khái: "Đây là ngự trù nào nấu vậy, Vân Châu còn có ngự trù tốt như vậy sao, vậy mà lão nương lại không biết!"
Lâm Trì chỉ chỉ Mạch Khinh Trần.
Cừu Uyển nghẹn một cái.
.... Mạch Khinh Trần nấu ăn, dạ dày phàm phu tục tử của nàng sẽ không có vấn đề gì chứ!
Ăn được một nửa, Mạch Khinh Trần bị người gọi đi, Lâm trì mới nhớ ra hỏi: "Sư tỷ, tỷ và Thế tử nói chuyện thế nào rồi?"
Cừu Uyển nhíu mày: "Chẳng ra sao cả..."
Lâm Trì: "Tỷ... đi xin lỗi à?"
Hình như Cừu Uyển cảm thấy hơi mất mặt, ậm ờ nói khẽ: "Đi."
"Nói như thế nào?" Lâm Trì gặm một cái chân giò dầm tương.
Cừu Uyển lại càng ậm ờ: "Dù sao cũng chính là cái gì mà không nên lợi dụng hắn, không nên ích kỷ như vậy làm tổn thương hắn..."
"Hắn nói như thế nào?" A, hủ tiếu này cũng không tồi.
Cừu Uyển: "Sau đó hắn xụ mặt nói một đống âm dương quái khí, rồi tha thứ cho ta, còn quay mặt đi rầu rĩ nói gì mà chỉ trách hắn thật sự rất thích ta cho dù ta làm cái gì cũng nguyện ý tha thứ......"
Lâm Trì ngẩng đầu: "Ơ, đây không phải là chuyện tốt sao? Vậy sao tỷ..." thái độ cực kỳ khó chịu.
Cừu Uyển ho khan một cái: "Lúc đó tất cả mọi người rất thẳng thắn mà, thấy hắn thuận theo nói như vậy, ta liền tiếp thêm một câu thật lòng, thực ra ta không quá yêu thích hắn..."
Lâm Trì: "........" = =|||
Cừu Uyển "hừ" một tiếng, dùng sức nhổ đầu mẩu xương ra: "Sau đó hắn nói ta đã lợi dụng tình cảm của hắn, rồi đuổi ta ra ngoài một lần nữa..."
Lâm Trì: "....."
Sư tỷ, tỷ thật đúng là xấu xa...
Cừu Uyển căm giận: "Ta không có lợi dụng hắn mà.."
Lâm Trì im lặng: "Tỷ như vậy mà không gọi là lợi dụng sao..."
Ăn Thế tử, uống Thế tử, ở Thế tử, còn giày vò chà đạp người ta...
Lâm Trì ngừng một lát, lại nói: "Lợi dụng tình cảm của người khác là không đúng."
Hiếm có lần Cừu Uyển không cãi lại, nàng rũ mắt nói: "Ta chỉ là, chỉ là..."
Nàng chỉ là, chỉ là.... không có cách nào để tin tưởng một nam nhân mà thôi.
Bắt đầu từ năm ba tuổi chứng kiến mẫu thân bị phụ thân tính khí thất thường chửi mắng đánh đập, đã cảm thấy nam nhân không phải là thứ gì tốt, lúc tỉnh thì lời nói ôn nhu mềm mại trăm điều cam đoan, lúc uống say thì thuận tay nhặt được thứ gì đó đánh chửi sỉ nhục mẫu thân, còn có tên biểu ca đó dịu dàng cười nói với nàng chỉ thích mình nàng, còn mua trang sức y phục, sẽ ở riêng cùng nàng vào tết năm sau, chớp mắt một cái đã có thể định hôn ước với nữ nhân khác, vành tai chạm tóc mai (), sau cùng phụ thân bỏ mẫu thân lấy tân tương khác, biểu ca cũng sớm thay đổi rất nhiều hồng nhan tri kỷ... Cho nên nam nhân đều không thể tin được...
() Vành tai chạm tóc mai (耳鬓厮磨): Ý bảo hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi.
Lâm Trì ăn no xong, buông bát đũa trở về phòng.
Liền thấy Mạch Khinh Trần vừa rời đi quay lại lần nữa, trong ngực ôm một con mèo trắng, cảnh tượng sao mà giống mấy ngày trước đó như vậy.
Nàng có hơi muốn chạy trốn, nhưng đành nhịn xuống.
Mạch Khinh Trần đi tới, cầm tay Lâm Trì, tay hắn không hề có độ ấm, y như băng ngọc.
"Lạnh." Lâm Trì thấp giọng thì thào, muốn buông tay ra.
Nhưng Mạch Khinh Trần phản ứng rất nhanh, nắm tay nàng đang dần dần ấm lên.
Hắn nhìn thấy ánh mắt Lâm Trì hoàn toàn vẫn như trước đây, nhưng trong vẻ tĩnh lặng mang theo một chút nhu hòa.
Lợi dụng tình cảm của người khác là không đúng.
Lúc nàng nói với sư tỷ, chính nàng cũng biết...
Nàng lừa mình dối người đây là giao dịch không phải lợi dụng, nhưng trong lòng rõ ràng hiểu, để cho Mạch Khinh Trần vì nàng làm này làm nọ cũng đơn giản chính là lợi dụng tình cảm lưu luyến của hắn đối với nàng. Nàng chỉ ở lại mà thôi, nàng không bỏ ra bất cứ cái gì, sao có thể được gọi là giao dịch.
Lâm Trì cầm tay Mạch Khinh Trần, hỏi: "Hôm nay cảm ơn huynh... Huynh có muốn ta làm việc gì không?"
Mạch Khinh Trần: "Ta có thể ôm nàng đi ngủ không?" Suy nghĩ một lát, lại bổ sung: "Chỉ ngủ mà thôi."
Lời nói lần trước của Mạch Khinh Trần vang lên bên tai.
---- Bởi vì, một mình rất lạnh.
Lâm Trì đấu tranh một lát, gật đầu. Coi bản thân là cái đầu gối là được rồi...
Cũng thật sự chỉ là ngủ mà thôi, Mạch Khinh Trần dùng nội lực làm cho cơ thể dần ấm lên, điều chỉnh tư thế thoải mái để Lâm Trì không khó chịu, sau đó nhắm mắt lại ôm Lâm Trì ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt Mạch Khinh Trần dưới ánh trăng thật sự rất trắng, thậm chí còn hơi tái nhợt, nhưng phía dưới hàng lông mi đen dài che phủ là một vầng màu xanh rõ ràng.
Lâm Trì không ngủ được, nhìn Mạch Khinh Trần đến phát ngốc, không biết vì sao lại đột nhiên có chút khó chịu...
Rõ ràng là nàng phải chán ghét hắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy Mạch Khinh Trần rất đáng thương.
..... Vì sao mọi chuyện lại trở nên phiền phức thế này, thật đáng ghét....