Tuy nói vậy nhưng Lâm Trì vẫn không nhịn được nhắm mắt, tay bất giác nhanh chóng buông thõng xuống.
Nụ hôn của Mạch Khinh Trần rơi nhẹ lên mi nàng, siết chặt vòng tay đang ôm lấy nàng, trong không gian nhỏ hẹp khiến người khác có cảm giác hít thở không thông.
Nhưng Mạch Khinh Trần cũng chẳng làm gì ngoài việc hôn nàng, như muốn tiếp tục làm thế cho đến Thiên Hoang Địa Lão.
Cảm giác căng thẳng dần rút đi, cơ thể quen với hơi thở của hắn nên dần thả lỏng.
Tương nhu dĩ mạt. (Giúp nhau lúc hoạn nạn.)
Không hiểu sao nàng lại nhớ đến câu này.
Cảm giác mềm mại trên mi mắt khiến Lâm Trì ngứa ngáy, nàng chớp mắt, lông mi quét lên mặt Mạch Khinh Trần, đến khi sắp chạm tới đầu mũi của Mạch Khinh Trần, nàng mới phát hiện hắn cũng đang nhắm mắt, gương mặt trầm tĩnh tăng thêm vài nét trẻ con.
Trái tim bất giác mềm nhũn.
Lúc này Mạch Khinh Trần mới từ từ mở đôi mắt dài nhỏ, hắn rũ mắt nói: "Nàng không thích cũng không sao cả."
Lúc rũ mắt lại thấy khóe môi Lâm Trì giương lên.
Lâm Trì cười.
Mạch Khinh Trần khó hiểu nhìn nàng.
Lâm Trì bỗng dang hai tay ôm lấy Mạch Khinh Trần, cọ môi lên má hắn, khẽ nói: "Ta không sao thật mà, không phải ta không muốn... Chỉ hơi khó thích ứng thôi."
Mạch Khinh Trần trước mặt đã không còn là người ép buộc nàng, làm tổn thương nàng năm xưa, hôm nay hắn là người dè dặt, sợ nàng không vui, sợ nàng không thích, hắn chắc chắn sẽ không làm nàng tổn thương lần nữa.
Lâm Trì, đừng sợ.
Mạch Khinh Trần như được cổ vũ, dời môi xuống hõm vai Lâm Trì.
Bỗng ngoài cửa truyền vào một chuỗi tiếng động, Lâm Trì như bừng tỉnh cơn mơ, chọc chọc ngón tay vào Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần cọ môi vào Lâm Trì, nói: "Chúng ta về đi."
Lâm Trì: "Hả?"
Mạch Khinh Trần quấn chặt người cô, vươn người bay vút ra ngoài cửa sổ.
Lâm Trì trên không vỗ trán, nàng bị Mạch Khinh Trần ôm rất chặt, phần lớn gió đều bị chắn lại, chỉ có vài sợi tóc bị gió thổi tốc lên.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, từ góc độ của nàng nhìn lên thấy được một Mạch Khinh Trần gần như hoàn mỹ, vẻ đẹp như chỉ có thể có trong tranh vẽ. Mọi ánh đèn trong thành Dương Minh đều như tôn thêm vẻ đẹp cho Mạch Khinh Trần, tóc bạc bay lượn trong gió, từng đốm sáng chớp tắt, biến đổi khó lường, thứ duy nhất không thay đổi là đôi mắt óng ánh như nước cùng dung mạo bất luận đã nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy kinh tâm động phách.
"Ta nói này..."
Lâm Trì khẽ mở miệng.
Mạch Khinh Trần chẳng biết đã đáp xuống từ lúc nào, rồi nhảy vút vào phòng, thả Lâm Trì lên giường: "Chuyện gì?"
"À thì..." Lâm Trì vừa suy nghĩ vừa nói.
Mạch Khinh Trần đã cởi vớ, giày, bò lên giường, đôi mắt chăm chú nhìn nàng: "Chúng ta tiếp tục."
Lâm Trì: "..."
Nàng bỗng chẳng biết nên nói gì nữa.
Nhưng môi Mạch Khinh Trần đã lập tức chạm vào gáy nàng, dịu dàng vẽ một đường cong ánh nước.
Lâm Trì bất giác giương cổ lên, Mạch Khinh Trần dễ dàng cởi được dây buộc tóc của nàng, rồi tháo đến áo. Trời không lạnh nên Lâm Trì cũng mặt không nhiều, cởi bỏ dây ngoại y và trung y, chỉ còn lại một chiếc yếm.
Gió đêm lướt qua, eo hơi lạnh.
Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, bởi vì Mạch Khinh Trần đã trần truồng áp lên người nàng.
Trần truồng...
Lâm Trì còn đang kinh ngạc, đã thấy trong bóng tối, Mạch Khinh Trần dễ dàng kéo bỏ y phục của mình, chiếc áo lụa trắng mềm mị liền trượt theo bờ vai hắn như nước chảy mây trôi, rơi lất phất cùng với tóc hắn, kế tiếp đập vào mắt là bờ vai trắng trơn hoàn mỹ không tỳ vết, đường cong cơ thể duyên dáng hệt như điêu khắc mà thành.
Một mảnh trăng trắng nhạt kiều diễm xẹt qua lưng Mạch Khinh Trần, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt như ngọc.
Nàng vốn không dám đưa tay chạm, bởi vì quá hoàn hảo, chỉ sợ chạm vào sẽ tan biến.
Quả thật... Rất đẹp.
Dường như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ khỏa thân của Mạch Khinh Trần, mỗi tấc da thịt đều rất hoàn mỹ, đẹp phi giới tính, thậm chí khiến Lâm Trì không ý thức được sự tồn tại của một người khác giới trước mặt mình.
Đợi Lâm Trì tỉnh táo lại, mới phát hiện mình đã bị Mạch Khinh Trần lột sạch, đương nhiên chính hắn cũng tự cởi sạch sẽ.
Không biết có phải nguyên nhân không để cho người khác đến gần mình không mà đối với chuyện cởi mặc quần áo, Mạch Khinh Trần rất thuần thục, như đã luyện tập rất nhiều lần.
Lâm Trì một phen không nói nên lời.
Hắn nằm trên người nàng cắn xương quai xanh của nàng, sau đó ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Tại sao nàng không phản ứng?"
Lâm Trì cũng nghi hoặc: "Phản ứng thế nào?"
Mạch Khinh Trần: "Thì là..." Hắn ngẫm nghĩ rồi nói, "Run rẩy, rên rĩ, nói "Đừng mà" các kiểu..."
Lâm Trì cứng người: "...Ta cần phải phối hợp thế ư?"
Mạch Khinh Trần lại nghĩ ngợi, nói: "Thôi bỏ đi..."
Sau đó tiếp tục hôn nàng.
Không phải Lâm Trì không có phản ứng, chỗ bị Mạch Khinh Trần hôn hơi nóng lên, còn hơi ngứa, nhưng... Vốn quen chịu đựng, ngoại trừ cứng người nàng không biết phải phản ứng thế nào.
Bảo nàng nhịn đau không khó, nhưng bảo nàng phản ứng lại cái này thì có hơi khó...
May mà Mạch Khinh Trần không định so đo.
Một nén nhang sau.
Lâm Trì cảm thấy cả người nóng lên, ánh mắt hơi mê ly: "Ưm... Chàng còn chưa hôn xong ư?"
Mạch Khinh Trần chớp mắt ngẩng lên: "Nàng không có phản ứng..." Nói xong hơi dời tầm mắt, thở hổn hển, "Do ta làm không đúng ư..."
Lâm Trì: "...Chàng đang làm gì thế?"
Mạch Khinh Trần nói đơn giản: "Dạo đầu."
Lâm Trì chớp chớp mắt: "...Ồ."
Nửa canh giờ sau.
Lâm Trì cảm thấy mình đã biến thành một vũng nước, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn, giọng cũng nhũn ra: "...Chàng còn chưa xong ư?"
Hắn rốt cuộc có làm không đây...
Mạch Khinh Trần than nhẹ, giọng ẩn nhẫn: "...Vẫn không có phản ứng."
Lâm Trì: "... Lần này lại là phản ứng gì thế?"
Mạch Khinh Trần nhìn Lâm Trì, cúi đầu: "...Thôi..." Nói rồi muốn cúi xuống tiếp tục.
Lâm Trì hoảng hốt nhìn hắn, nhận thấy giọng không còn là của mình nữa: "... Sao lại thôi..." Không khống chế được kéo cổ Mạch Khinh Trần, Lâm Trì bình tĩnh nhìn hắn, nhận ra đột nhiên mình trở nên rất táo bạo, "Rốt cuộc chàng đang chờ cái gì..."
Mạch Khinh Trần đấu tranh một lúc, bất đắc dĩ nói bằng giọng khản đặc: "... Thì là lấy chân vòng lên thắt lưng của ta nói "Ta muốn", "Tiến vào" gì gì đó...." Hắn sờ eo Lâm Trì, lại hôn môi nàng, nói, "Cố Uyên nói nàng không phản ứng sẽ đau, nên..." Hắn chỉ biết chịu đựng...
Hắn buồn rầu nói, hoàn toàn không chú ý vẻ mặt Lâm Trì càng buồn rầu hơn.
Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Trì, sau đó nhìn thấy Lâm Trì bày ra bộ mặt đã thông suốt...
Tiếp đó, Mạch Khinh Trần mở to mắt...
"Được, có thể làm bước kế tiếp rồi?" Nàng cam chịu nói.
Tay Mạch Khinh Trần đặt sau lưng Lâm Trì dời xuống dưới, cong mắt nói: "Được."
Toàn thân trên dưới Lâm Trì đã hồng như tôm luộc, đại khái cả đời này nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ làm thế này.
Da thịt phấn hồng trông rất hấp dẫn.
Mạch Khinh Trần hôn nhẹ lên vai Lâm Trì, sau đó nhớ tới những gì đã học trong sách và kinh nghiệm Cố Uyên truyền lại, đẩy hết bộ vị chứa đựng mọi dục vọng xa lạ vào người Lâm Trì.
Kí ức lần trước rất đáng sợ, Lâm Trì nhắm sẵn mắt chuẩn bị tinh thần chịu đau, nhưng thực tế tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, không đau lắm, chỉ có nơi sâu trong cơ thể hơi trướng, như bị vật gì đó chầm chậm nong ra.
Động tác của Mạch Khinh Trần rất dịu dàng, như sợ làm nàng đau.
Vẫn còn chút khó chịu, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị sự dịu dàng của Mạch Khinh Trần khỏa lấp.
Đột nhiên Lâm Trì muốn khóc.
Mạch Khinh Trần dừng động tác: "Đau lắm ư?" Hắn cúi người hôn khóe mắt ẩm ướt của Lâm Trì, trán hơi nhíu, mồ hôi nhỏ giọt theo chuyển động của Mạch Khinh Trần.
Lần trước Mạch Khinh Trần cũng hỏi một câu như thế.
Hỏi nàng có đau không, sau đó nói với nàng "Đau thì hãy nhớ, là ta khiến nàng đau."
Nhưng bây giờ... Rõ ràng là cùng một vấn đề, lai mang cho nàng cảm giác khác, bởi vì dù bị xâm nhập, Mạch Khinh Trần vẫn thương tiếc nàng.
Cảm giác được người cần, được người thương tiếc, được người yêu thương quá mức rõ ràng, khiến nàng nhớ lại bản thân lúc vẫn còn cha mẹ bảo bọc vô lo vô ưu, trước giờ nàng vẫn luôn kiên cường, nhìn cả nhà bị diệt, sống lang bạc, bị thương hại bị nhục nhã, nhưng giờ phúc này bỗng muốn buông bỏ một vài thứ, buông bỏ kiên cường, buông bỏ trách nhiệm trên vai, tưa vào lòng hắn, dù trời có sập cũng không phải lo lắng.
Mạch Khinh Trần còn tưởng nàng vì quá đau, lần trước hắn không nhớ rõ, nhưng vẫn biết Lâm Trì có bao nhiêu bài xích.
Dù lúc này đã cảm nhận được cái cảm giác mất hồn muốn dừng mà không được, nhưng hắn cũng không muốn vì bản thân thoải mái mà làm tổn thương Lâm Trì, chán nản rũ mắt, Mạch Khinh Trần hơi rời khỏi: "Nếu đau thì..."
Hắn còn chưa dứt câu đã bị Lâm Trì ôm lấy: "...Không đau, không đau chút nào, a..."
Vì động tác thân thiết này, vật nóng rực nào đó càng đi vào sâu hơn, va chạm mạnh khiến Lâm Trì mất hồn một phen.
Cảm giác từ nơi giao hợp tràn đến não lấn át hết lý trí, cả xương sống đều bị kích thích phát run, bao bọc chặt khít ấm áp, hơn nữa đây còn là Lâm Trì...
Mạch Khinh Trần nghe trong đầu mình đinh một tiếng.
... Đây là tiếng lý trí đứt đoạn mà Cố Uyên nói ư?
Nhưng rất nhanh hắn đã không rãnh để suy nghĩ, bởi vì đằng sau lý trí... Là cầm thú.
Vì thế, Mạch Khinh Trần cầm thú cả một buổi tối.
Cả một buổi sáng.
Cả một ngày.
Lúc sợi dây lý trí liền lại, Mạch Khinh Trần đã không nhớ được là giờ nào rồi.
Lâm Trì nằm trong lòng hắn ngủ say sưa.
Mùi dục vọng trong phòng còn chưa tan hết, đệm chăn nhuộm mồ hôi nằm tán loạn, trong không khí dường như còn vang vọng âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Mạch Khinh Trần nghĩ ngợi, đứng dậy múc nước, tắm sạch sẽ cho mình và Lâm Trì, sau đó đến phòng của Lâm Trì ngủ.
Lâm Trì thật sự mệt lã, tắm rửa cũng không đánh thức được nàng.
Mạch Khinh Trần nằm cạnh ngắm nàng, càng ngắm càng thấy đẹp, lại ôm nàng vào lòng, hôn hôn, mới ngã sang một bên.
Nhưng... Ai...
Lâm Trì cứ bất tỉnh như vậy, sau khi làm xong hắn nên nói những câu như "Ta yêu nàng", "Một đời một kiếp một đôi" các kiểu còn chưa có cơ hội nói, ôi...
Làm sao bây giờ...