Có lẽ nhận thấy tiếng Lâm Trì run run, Mạch Khinh Trần do dự một lúc mới mở miệng: "Sao vậy?"
Giọng nhẹ như phiêu diêu trong gió.
Lâm Trì cố giữ bình tĩnh: "Cho ta... Xem vết thương trên chân chàng."
Nhiều ngày như vậy nàng chỉ bôi thuốc được mấy hôm đầu, những ngày sau đó nàng không còn sức lực để quan tâm đến chân hắn nữa.
"Thôi không cần đâu."
Mạch Khinh Trần phất nhẹ tay áo, giữ khoảng cách với Lâm Trì, cầm cái bát Lâm Trì vừa ăn xong, nói: "Để ta đi lấy thêm một bát cho nàng."
Mạch Khinh Trần dùng tay còn lại đẩy xe lăn ra ngoài, bánh xe bằng gỗ ma sát với mặt đất tạo thành tiếng kẽo kẹt vang vọng trong không gian nghe trống trải, hiu quạnh, cả bóng lưng của Mạch Khinh Trần cũng gầy đi rất nhiều. Một cơn gió lạnh thổi tung mái tóc hắn, mái tóc mỏng manh như cánh bướm, vài chiếc lá rơi qua vai hắn, lượn mấy vòng trên không trung rồi đáp vào trong bát, hắn vẫn bình thản như không hay biết, tiếp tục đẩy xe.
Trong khoảnh khắc đó, tim nàng như bị ai siết lấy.
Chàng vẫn chưa... Nhìn thấy ư?
Không khí trong phòng hơi ẩm, trên tường và song cửa đã mọc vài cây con, phòng bày trí đơn sơ và hơi cũ. Không biết Mạch Khinh Trần làm thế nào tìm được nơi này, và làm thế nào có thể mang nàng đến đây.
Chàng không thấy đường, chân không cử động được, không có giác quan, hơn nữa chàng...
Lâm Trì lấy tay che miệng, che đi đau đớn trong lòng.
Vì tìm nàng.
Vì tìm nàng mà Mạch Khinh Trần mới biến thành như thế.
"Khinh tiên sinh, ngài cần tôi giúp gì không?"
Nghe tiếng gọi, Lâm Trì ngước mắt nhìn, thấy một thiếu niên mặc áo xanh đang đứng ở cửa.
Mạch Khinh Trần đã múc xong hai bát cháo, mặt bình tĩnh: "Không cần đâu."
Thiếu niên định nói gì đó, thấy Lâm Trì thì "A" một tiếng, đi đến cạnh nàng, mở to mắt chớp chớp: "Tỷ dậy rồi ư? Tỷ ngủ lâu thật, lần đầu tiên ta thấy một người ngủ lâu đến thế!"
Lâm Trì: "À..."
Thiếu niên mang vẻ mặt đến hóng chuyện nói tiếp: "Này này, tỷ có quan hệ gì với Khinh tiên sinh hả? Tỷ là nương tử của ngài ấy ư?"
Lâm Trì: "À..."
"Ra ngoài." Mạch Khinh Trần thản nhiên nói.
Thiếu niên hơi bất mãn, chu miệng nói: "Đừng như vậy mà, Khinh tiên sinh, tôi chỉ tò mò thôi..."
"Ra ngoài!" Mạch Khinh Trần lặp lại lần nữa, vẫn ngắn gọn.
Thiếu niên hoảng sợ, than thở đôi ba câu, nhưng vẫn sợ cái uy của Mạch Khinh Trần nên đành tức tối đi ra.
Mạch Khinh Trần đặt bát cháo lên giường lần nữa, hắn hơi quay đi nói: "Nàng ăn đi."
Hắn giấu tay trong ống tay áo, Lâm Trì chỉ thấy lờ mờ hình dáng. Nàng tóm lấy tay hắn, theo phản xạ định kéo qua, nhưng bị Mạch Khinh Trần phản ứng lại.
"Tại sao... Không cho ta xem tay chàng?"
Mạch Khinh Trần rụt tay vào ống tay áo, vẫn nói câu đó: "Không có gì, nàng ăn cháo đi."
Chiếc lá rơi lúc nãy vẫn nằm trong bát, thấm xanh một mảng, hòa với nước cháo nhai vào đắng chát, đắng cả vào tim.
Họ đang ở một thôn không lớn lắm, dân thưa thớt, cực kì hẻo lánh, nhìn chung quanh không có căn nhà nào to, chỉ có một vài căn nhà nhỏ. Có một dòng suối chảy từ trong thôn ra ngoài, trong suối có vài bông hoa sen đang nở rộ, hương sen tỏa bốn phía, thanh tao, trang nhã.
Vào lúc chiều muộn, khói bếp lượn lờ bốc lên trong thôn, sương khói cuộn lại rồi trôi lên trời, nhìn từ xa trông hệt như một bức tranh thủy mặc.
Lâm Trì bước ra đứng trong thôn xoay tới xoay lui, rất nhanh đã thấy thiếu niên nọ.
Nàng gọi hắn rồi hỏi: "Ta... Ngủ lâu lắm ư?"
Thiếu niên thấy nàng nói ngay: "Đương nhiên rồi! Ba ngày! Tỷ ngủ đến ba ngày đấy! Còn chưa lâu hả? Khinh tiên sinh vẫn luôn chăm sóc tỷ!"
"Mạch... Sao chàng ấy mang ta về được thế?"
Thiếu niên chạy nhanh tới, mặt đầy mong chờ nhìn Lâm Trì: "Tỷ muốn biết hả? Ta sẽ nói tỷ biết! Có điều nếu ta nói tỷ biết rồi tỷ có thể cho ta biết các người có quan hệ gì không?"
Lâm Trì sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Thiếu niên kể lại ngắn gọn, ba hôm trước Mạch Khinh Trần cả người đầy máu bế Lâm Trì chạy vào thôn, ban đầu trưởng thôn còn tưởng bị địch đột kích, nhưng không ngờ hắn chỉ nhờ ông cho đại phu cứu Lâm Trì. Thôn trưởng nhất thời mềm lòng nên cho hai người ở lại, còn cho Mạch Khinh Trần một gian nhà nhỏ không ai ở. Mạch Khinh Trần bị mù, hình như chân cũng bị thương, nhưng vẫn cố chấp không cho người khác đến gần hắn kể cả đại phu, ngay cả việc chăm sóc Lâm Trì cũng do hắn tự làm, nên đa phần người trong thôn đều cho rằng họ là phu thê.
Có điều...
Mắt thiếu niên lóe sáng: "Hôm Khinh Tiên sinh vừa tới cả người đầy máu, tóc bạc rối tung, ai cũng nhìn không ra bộ dạng của hắn, chờ khi hắn tắm gội sạch sẽ, khụ khụ..." Thiếu niên dừng một lúc, "Toàn bộ cô nương trong thôn đều không còn nghĩ thế nữa..."
Lâm Trì ngớ ra, gật đầu: "... Ta hiểu."
Dù ở đâu thì khuôn mặt của Mạch Khinh Trần cũng đều quá xuất chúng.
Thiếu niên trừng mắt nhìn, "Đúng rồi, vậy rốt cuộc tỷ có phải là nương tử của Khinh tiên sinh không thế?"
Có phải không.
Thật ra có những chuyện không cần phải nói ra, nhưng trong lòng đã ngầm thừa nhận.
Tim Lâm Trì bỗng đập nhanh hơn một nhịp, nàng khẽ gật đầu, nói tròn vành rõ chữ: Phải.
Thiếu niên mím môi: "Quả nhiên biết được bí mật rồi thì không còn thú vị nữa... Nhưng thật kì lạ, nếu phải thì tại sao Khinh tiên sinh vẫn một mực không chịu thừa nhận... A, Khinh tiên sinh..."
Lâm Trì quay lại, thấy Mạch Khinh Trần đang ngồi gần đó, không nhìn ra tâm trạng gì.
Thiếu niên thấy vậy cáo từ rồi biến mất nhanh như chớp.
Mạch Khinh Trần đẩy xe lăn đến gần Lâm Trì từng chút một.
Lâm Trì bỗng luống cuống chân tay, liếm môi nói, "Ta..."
Còn chưa nói dứt câu đã bất ngờ bị Mạch Khinh Trần ôm lấy.
Đôi mi của hắn run run, chứng tỏ chủ nhân của nó không hề bình tĩnh như bề ngoài, hắn cọ môi mình vào má Lâm Trì, thở dài rồi nói: "Nương tử."
Giọng hắn trầm ấm, hệt như hoa rơi, khẽ tung bay vấn vít trên không rồi rơi xuống, tạo thành sóng làm gợn cả một mặt hồ phẳng lặng.
Một chút lo lắng, căng thẳng trước kia biến mất không còn sót lại chút gì.
Chỉ cần ở bên cạnh người nam nhân này, thì dù có long trời lở đất nàng cũng chẳng sợ.
Kim Sang dược đã dùng hết, nàng phải đến hiệu thuốc trong thôn mua thuốc trị thương về bôi cho Mạch Khinh Trần.
Ban đầu Mạch Khinh Trần còn hơi miễn cưỡng, nhưng dưới sự ép buộc của Lâm Trì, hắn đành đáp ứng.
Cuốn ống quần qua khỏi gối, đôi chân thon dài hoàn hảo không tỳ vết như ngọc ngày nào giờ chi chít vết thương, có vài vết thương đã đóng vảy, vài vết thương vẫn đang chảy máu, Lâm Trì thật không tưởng tượng được Mạch Khinh Trần đã dùng đôi chân đầy vết thương thế này để chăm sóc nàng những ngày nàng còn hôn mê.
Lâm Trì bôi thuốc cực kì cẩn thận, dù biết Mạch Khinh Trần không biết đau, nhưng nàng vẫn hỏi: "Đau không?"
Mạch Khinh Trần khẽ lắc đầu, cong mắt nói: "Không đau."
Nhưng nàng vẫn không kềm được mắng: "... Đồ ngốc, lúc này chàng còn để ý người khác chạm vào chàng ư, sao chàng không để đại phu xem vết thương, bôi thuốc sớm ngày nào thì nhanh khỏi ngày đó, đồ ngốc, ngốc hết biết."
Mạch Khinh Trần cong cong đôi mắt, con ngươi dù không có tiêu cự nhưng vẫn không hề bắt bẻ: "Ừ, ta rất ngốc."
Lâm Trì vẫn thấy khó chịu, lại than: "... Nào có ai tự nhận mình ngốc cơ chứ."
Mạch Khinh Trần giương khóe môi không nói lời nào, mặt tỏ vẻ "Nàng nói sao thì là vậy, ta không có ý kiến."
Đối diện với người như vậy, cả những lời trách móc cũng thấy vô dụng.
Lâm Trì thở dài, nhìn chân Mạch Khinh Trần chồng chất vết thương, nàng lấy tay vuốt nhẹ hai lần, rồi bỗng không nhịn được hôn lên đầu gối hắn.
Nàng hôn rất nhẹ, hệt như lông vũ, tha thiết mà chân thành.
Nhưng Mạch Khinh Trần né tránh.
Lâm Trì ngẩng lên: "Sao thế?" Lúc nãy bôi thuốc cũng không thấy hắn có phản ứng gì.
Mạch Khinh Trần tránh ánh mắt tò mò của Lâm Trì, cố bình tĩnh nói: "Không có gì."
Hắn biết nói với Lâm Trì thế nào, vừa rồi một khắc Lâm Trì hôn vào gối hắn, trái tim hắn sắp bắn khỏi ngực, cảm giác càng rõ rệt hơn so với quá khứ, cảm giác thân thiết nháy mắt bao quanh cả người hắn, trong bóng tối hắn chỉ cảm nhận được môi Lâm Trì vừa mềm vừa ấm, đường cong tuyệt đẹp, mê hoặc hơn bất cứ thứ gì.
Cảm giác này trước nay chưa từng có.
Cảm giác của hắn quả nhiên đang dần khôi phục.
Trước sự vui sướng này, tất cả những đau đớn hoảng loạn vì lạc trong rừng mãi không tìm thấy lối ra trong khi chân đang bị thương đi đứng bất tiện trước kia đã không còn đáng để nhắc tới.
Trước khi chân Mạch Khinh Trần khỏi hẳn, Lâm Trì quyết định sẽ ở lại chỗ này.
Dù nơi này không lớn nhưng may mà cảnh quang đẹp vô cùng, càng ở lâu càng khiến người ta có cảm giác lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Bạc trên người đã sắp hết, nhân mùa thu hoạch sắp sang, Lâm Trì quyết định nhận công việc thu hoạch trên ruộng, nàng tập võ, cơ thể khỏe mạnh, hoạt động nhanh nhẹn hơn người bình thường nên có làm việc cũng không mấy khổ cực. Mạch Khinh Trần thì giúp mọi người sao chép công văn, dù hắn không thấy đường, nhưng chỉ cần đối phương đọc một lần hắn sẽ chép không sót một chữ, chữ hắn ngay đẹp, không thể ngờ là do một người mù viết ra.
Cậu thiếu niên lúc trước có giúp Lâm Trì vài lần, nên sau này hễ có đồ ăn ngon, Lâm Trì lại gọi cậu sang ăn.
Lâm Trì không hiểu, nàng rất thích ăn món ngon, những món nàng thích đều muốn chia sẻ với hắn. Hơn nữa không biết có phải vấn đề đất đai và nguồn nước ở đây hay không, mà nguyên liệu nấu ăn ở đây tươi ngon hơn những nơi khác. Dù sao cũng không vội, Lâm Trì chuyển sang nghiên cứu cách nấu món ngon, sau đó khoe với Mạch Khinh Trần, không biết có phải ảo giác không, mà nàng cảm thấy mỗi món mình miêu tả Mạch Khinh Trần đều có thể nếm ra được.
Đã từng đến thăm những nhà khác, lúc rãnh rỗi Lâm Trì thường nghĩ có nên trồng một ít cây trong sân nhà mình không, tốt hơn là nuôi thêm vài con vật nữa.
Thật ra Lâm Trì vẫn luôn mong ước có một cuộc sống thế này, một cuộc sống đơn giản với người mình thích ở một nơi như chốn thần tiên, cày hai mẫu đất, nuôi gà vịt, mặt trời lên thì làm việc mặt trời lặn thì về nghỉ, lúc rãnh rỗi pha một ly trà ngồi trong vườn đọc thoại bản, mệt thì vào nhà ngủ, vô lo vô ưu, một cuộc sống đơn giản không bị quấy rầy.
Bây giờ được như ý nguyện, dù biết không thể tiếp tục mãi, nhưng trong thâm tâm vẫn mong có thể kéo dài một chút.
Mặt trời sắp lặn, Lâm Trì đẩy Mạch Khinh Trần đi dạo trong thôn.
Bầu trời nhuộm đỏ cam một màu kéo dài xuống tận nơi trời đất giao nhau, Lâm Trì cúi người ngồi xuống, tựa đầu vào gối Mạch Khinh Trần.
Cứ ngồi như thế cho đến tối mịt mới đẩy Mạch Khinh Trần về.
Ngày này qua ngày khác không thấy chán.
Điểm bất tiện duy nhất là luôn có những cô nương ra vào nhà nàng, người muốn viết thư kẻ muốn nhờ chép sách, mở miệng là gọi "Khinh tiên sinh", "Khinh công tử".
Vì cuộc sống quá nhàn hạ, rốt cuộc Lâm Trì có cơ hội học được thêm một kỹ năng khác.
Ghen.
Không trách được Mạch Khinh Trần, dù mái tóc hắn đã bạc phơ, chân bị thương, mắt bị mù, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút gì đến khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn. Nhất là ở một thôn trang hẻo lánh thế này, khuôn mặt đẹp quá mức hoàn hảo của Mạch Khinh Trần không hợp với phong cảnh mộc mạc tự nhiên nơi thôn dã nơi đây. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, không làm gì cả, nhưng cả người dường như có vô vàn cánh hoa rơi vây quanh, căn nhà đơn sơ cũng trở nên lộng lẫy hơn.
Lâm Trì nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mua một con sói giữ nhà.
Nhưng vẫn chưa kịp thực hiện, đã bị một sự việc làm gián đoạn.
Mạch Khinh Trần che mắt, đưa tay nắm lấy vài lọn tóc bạc, khẽ hỏi nàng: "Bây giờ ta... Trông rất khó coi đúng không?"
Lâm Trì ngẩn ra: "Đâu có, sao đột nhiên chàng lại hỏi vậy?"
Mạch Khinh Trần mím môi im lặng.
Hắn không muốn nói với nàng hắn vừa nghe hai người nào đó bàn tán về hắn, nói hắn chỉ có khuôn mặt là còn tạm được, tóc đã bạc lại còn bị mù, còn già hơn ông lão trăm tuổi trong thôn.