Một cuộc sống chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn đến cùng chẳng có ý nghĩa gì.
Dù nghĩ như vậy nhưng Lâm Trì cũng không biết mình nghĩ tới vấn đề này thì có nghĩa lý gì.
Song, vừa tỉnh ngủ đã thấy cả người trống rỗng, cần phải tìm chút việc gì làm để xua đi cảm giác này.
Nàng ngẩn ngơ ngồi bó gối.
Một lát sau Lâm Trì tỉnh táo lại, cảm thấy đói bụng.
Ban đêm rất yên tĩnh, không có ánh trăng, cũng không có đèn, giơ tay không thấy năm ngón.
Nàng dò xét gọi một tiếng: "Sách Đồng."
Không ai đáp lại, có lẽ ngủ rồi. Cũng phải, vì giật mình tỉnh dậy nên nàng cũng không biết đang là canh mấy.
Nàng dụi dụi mắt, định bò xuống giường.
Nhưng --
Sao cái giường này lại dài như vậy.
Trong phòng có mùi hương rất quen, Lâm Trì hít hít, mùi hương đó hình như ở ngay bên cạnh, nhưng tạm thời nàng không chắc lắm.
Tiếp tục mò mẫm, Lâm Trì chạm phải một vật mềm mềm, lành lạnh.
Hình như là... Một... Cánh tay.
Sách Đồng ngủ quên bên cạnh ư?
Lâm Trì ngẩn ra, chưa kịp quay lại thì chợt thấy đau bụng. Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn bao phủ tâm trí Lâm Trì.
Quý thủy tới!
Nàng ôm bụng, ưỡn người, tóc bị bung ra cũng không hay, nhắm mắt, cắn răng chịu đựng đau đớn.
Mấy hôm nay đầu óc nàng không thoải mái, nên bệnh tình không được tốt, cố chịu đựng đến mấy, cơn đau càng dữ dội hơn.
Mau ngủ, mau ngủ, mau ngủ.
Lâm Trì vùi đầu vào chăn, không ngừng lẩm nhẩm.
Ngủ thiếp đi thì không đau, vừa tỉnh lại thì đau ngay!
Không biết có phải nàng đã quá mong ngóng sinh ra ảo giác hay không, cảm thấy có thứ gì ấm ấm đặt lên bụng mình, ban đầu chỉ thấy hơi ấm, rồi sau đó càng nhiều hơn, xoa xoa bụng nàng khiến nàng ấm hẳn. Cũng vì vậy mà dần dần nàng chịu đựng được cơn đau..
"Ồ, cảm ơn."
Lâm Trì lau mồ hôi trên trán, tức thì hoảng hốt.
Nàng vừa cảm ơn ai?
Nàng cứng nhắc quay lại, một lọn tóc bạc lướt qua mặt, khuôn mặt trầm trong bóng đêm không nhìn rõ nhưng rất quen, mỗi đường nét đều rất rõ ràng.
Hơi thở lành lạnh, pha lẫn mùi thuốc đông y, đắng chát khó mà hình dung.
Có lẽ phát hiện Lâm Trì đang nhìn mình chằm chằm, Mạch Khinh Trần dời mặt đi.
Cứ giữ nguyên tư thế như vậy, không ai lên tiếng.
Song, dù im lặng, nhưng hơi ấm không ngừng xuyên qua y phục truyền vào người nàng, truyền đến cả trái tim.
Giống như tấm lòng của Mạch Khinh Trần, dù hắn không nói một lời, nhưng Lâm Trì vẫn cảm nhận được chân tình của hắn.
Hắn vòng tay qua người Lâm Trì như bảo vệ nàng, nhưng run rẩy không dám kề sát; Môi dưới bị cắn nhẹ, hơi tái; Lông mi dài, cong vút run run khép lại, gương mặt hơi mờ mịt.
Trong phút chốc, Lâm trì cảm động trước hành động dè dặt này.
Nàng thấy khó chịu đến không thở được, rất muốn khóc.
"Mạch Khinh Trần." Lâm Trì gọi lần nữa, giọng run run, "Ta nhớ chàng."
Thật ra cũng chưa xa nhau bao lâu, ít nhất so với hai năm trước, thì khoảng thời gian này ngắn ngủi chẳng đáng là bao.
Nhưng... Nàng chưa từng thấy nhớ đến phát điên thế này, mỗi khắc trôi qua càng bộc phát mãnh liệt hơn.
Muốn ôm lấy hắn, muốn nói cho hắn biết.
Mạch Khinh Trần có biến thành bộ dáng thế nào nàng cũng không để ý.
Chỉ cần đó là Mạch Khinh Trần.
Là người giúp nàng làm ấm cơ thể mỗi khi đến kỳ quý thủy, sẽ học nấu món ngon cho nàng ăn, thay đổi bản thân vì nàng, sẽ ôm nàng nói những lời ngốc nghếch đáng yêu...
Dù bề ngoài có thay đổi thế nào, nàng vẫn thích hắn.
Thích Mạch Khinh Trần hết thuốc chữa.
"Đau lắm ư?"
Mạch Khinh Trần lên tiếng, rất khẽ, không giống giọng nói tao nhã trong quá khứ, mà hơi trầm khàn, không vang, mơ hồ như có thể tan đi bất cứ lúc nào.
Nhưng câu nói này như cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.
Lâm Trì lắc đầu, xoay người muốn ôm Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần bất ngờ, bị nàng đè trên giường, quá ngạc nhiên nên hừ khẽ.
Đôi tay ôm lấy hắn càng ra sức, không lơi một chút nào.
Lâm Trì cứ ôm chặt như vậy, gối đầu lên vai hắn, nàng có cảm giác đang ôm cả thiên hạ vào lòng.
Tất cả mà nàng có trong cuộc đời này.
Dù tư thế không được thoải mái, nhưng Mạch Khinh Trần vẫn không động đậy.
Trong bóng đêm, hắn lẳng lặng ôm Lâm Trì, không biết bao lâu mới thở một hơi rất khẽ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, nàng đã thấy mờ mờ.
Ban ngày ư?
Lâm Trì nghĩ, giơ tay che ánh sáng trước mắt.
Dưới bụng truyền đến cảm giác khó tả.
À... Đúng rồi... Tối hôm qua quý thủy đến, sau đó... Sau đó...
Lâm Trì mở to mắt, nhìn bốn góc màn thêu hoa văn tinh xảo, cột giường chạm khắc hình rồng, kế đến là... Khuôn mặt đẹp dù đã từng nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy xao xuyến, mái tóc bạc thoáng che phủ hai bên má, hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt dài, hẹp, dưới mí mắt có quầng thâm mờ.
Tối qua ánh sáng yếu quá nên hôm nay nàng mới nhìn thấy nét tiều tụy trên gương mặt của Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì khẽ khàng bò ra khỏi lòng Mạch Khinh Trần, lưu luyến nhìn hắn.
"Meo meo."
Một chú mèo ba tư mập mạp, trắng trẻo bò lên giường, nhàn nhã giẫm lên gối bước đến cạnh Mạch Khinh Trần, tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, cọ cọ, sau đó ngồi xổm liếm liếm tay Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần đang ngủ bị quấy rầy, ưm ưm rất khẽ.
Lâm Trì nhớ trước đây Mạch Khinh Trần không thích nó, vì nàng nói nó không có ý xấu với Mạch Khinh Trần, ngược lại rất thích hắn, nên hắn mới để nó lại nuôi, sau này thường ôm nó nên quan hệ dần tốt hơn.
Lâm Trì ngồi xổm ngắm không chớp mắt.
Một lúc sau Mạch Khinh Trần rốt cuộc cũng tỉnh, mở đôi mắt trống rỗng, hắn do dự, rồi nương theo giường ngồi ngay ngắn, đưa tay ôm mèo vào lòng.
Mèo mập hình như đã quen, không có phản ứng với động tác của Mạch Khinh Trần, thậm chí còn làm tổ trong lòng hắn.
Mạch Khinh Trần vuốt lông nó, điều chỉnh lại tư thế, ôm nó vuốt ve.
Mèo mập hưởng thụ, nheo mắt, liếm liếm móng vuốt, rồi quay lại liếm ngón tay Mạch Khinh Trần.
Đối với động tác này của nó, Mạch Khinh Trần cũng làm ngơ.
Mạch Khinh Trần có mái tóc bạc, mặc y phục màu trắng, chú mèo trắng xinh xắn nằm trong lòng hắn, đẹp như một bức họa.
Đẹp đến mức khiến người ta bất giác ngừng thở, chỉ sợ phá hỏng nó.
Chú mèo lại cọ cọ trong lòng Mạch Khinh Trần, cái đuôi ngoe nguẩy quét qua quét lại cằm hắn, Mạch Khinh Trần cong môi, giọng trầm dễ nghe: "Tối hôm qua hình như ta nằm mơ."
"Nàng nói nàng nhớ ta."
Mạch Khinh Trần thở dài.
Lâm Trì nghe càng thấy nặng lòng.
Mạch Khinh Trần nhắm mắt lại, từng tia sáng lấp lánh chiếu xuyên qua mũi hắn, để lại bóng mờ, dù hắn vừa ôm mèo vừa cười, nhưng cả người vẫn toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Lâm Trì run run phủ lên tay Mạch Khinh Trần.
Nhiệt độ tay hắn vẫn lạnh như băng, Lâm Trì áp tay hắn lên má mình.
Mạch Khinh Trần run lên.
Lâm Trì khẽ nói: "Không phải mơ. Ta nhớ chàng, Khinh Trần."
Giọng nàng vang vọng trong căn phòng trống, rõ ràng, từng chữ từng chữ bay vào lòng Mạch Khinh Trần, xô thành từng đợt sóng.
Đôi mắt dài mà hẹp trợn to, mờ mịt, hư ảo.
Mạch Khinh Trần giật giật môi, nhưng không nói gì. Một lúc lâu sau mới nghe hắn nói.
"Ta cũng thế."
Nhớ, như hình với bóng.
Chú mèo ba tư vặn vẹo trong lòng hắn, như bất mãn khi bị cướp mất tay hắn, Mạch Khinh Trần ý thức được, đưa tay còn lại xoa lông nó.
... Bản tính hắn trước giờ không hề xấu.
Hơn nữa hắn chưa từng nói dối nàng.
Lâm Trì hạ quyết tâm, ngẩng nhìn hắn, nói: "Mạch Khinh Trần, ta có thể hỏi chàng một chuyện không?"
Tay hắn đang vuốt ve mèo, nghe Lâm Trì hỏi thì cứng lại, chớp chớp mắt, trông có vẻ bất an.
"Có thể không trả lời không?"
Lâm Trì khẽ lắc đầu: "Xin lỗi, không thể."
Mạch Khinh Trần nhấp môi, như quyết định một chuyện hệ trọng, khép mắt nói: "... Nàng hỏi đi."
"... Thôn đó, cái thôn mà chúng ta ở tạm qua mùa đông..." Lâm Trì ngập ngừng nói, "Mọi người đều bị giết, thôn cũng bị đốt sạch... Là chàng làm ư?"
"... Thôn?"
"Phải, chàng từng giúp họ viết rất nhiều thư, Lưu đại ca còn làm cho chàng một cây trượng... Chàng còn nhớ không?"
"... Ta nhớ."
"Là chàng làm ư?" Lâm Trì ngẩng đầu, nhìn Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần khẽ lắc đầu: "Không phải"
Hai chữ này đập tan áp lực trong lòng Lâm Trì, nàng thở phào, mất hết sức dựa vào Mạch Khinh Trần.
"Thật tốt quá... Thật tốt quá... Không phải chàng..."
Nàng tin tưởng không chút do dự.
Thật tốt quá.
Mạch Khinh Trần không phải kẻ giết những người trong thôn.
Mạch Khinh Trần thấy đùi mình nặng hơn, luống cuống tay chân một lúc mới chạm vào vai nàng, dè dặt nói: "Ta..."
"Mạch Khinh Trần, ta yêu chàng."
Lâm Trì khẽ khàng thổ lộ.
Mạch Khinh Trần ngừng thở, cứ ngỡ là ảo giác.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Lâm Trì khiến trái tim hắn gần như ngừng đập.
"Dù chàng có biến thành thế nào đi chăng nữa, ta vẫn sẽ yêu chàng, dù chàng bị mù, chân không đi được, tóc bạc trắng, hay bất kể thế nào, đối với ta mà nói không hề quan trọng. Bởi vì ta yêu chính con người chàng." Lâm Trì ôm eo Mạch Khinh Trần, từng câu từng chữ, từ tốn mà kiên định, "Vì thế chàng đừng buồn, đừng nghĩ mình không bằng quá khứ, dù là Mạch Khinh Trần khuynh quốc khuynh thành, hô phong hoán vũ trong quá khứ, hay là chàng của hiện tại, ta đều yêu. Dù tất cả mọi người trên đời này đều ruồng bỏ chàng, ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng, bởi vì ta yêu chàng hơn bất cứ một ai trên thế gian này."
"Cho nên chàng đừng suy sụp biết không.."
Đừng trở thành một Mạch Khinh Trần cáu bẳn, lẳng lặng nằm trên giường như xác chết nữa.
Ta không muốn nhìn thấy, tuyệt đối không muốn nhìn thấy một Mạch Khinh Trần như thế.
"Đừng khóc."
Mạch Khinh Trần lau nước mắt nàng.
"Ta không khóc..."
"Nhưng nàng rơi lệ."
Lâm Trì lau mắt: "Lau thì không có nữa!"
"Mắt nàng đỏ này."
Lâm Trì dụi mắt: "Không đỏ."
Nàng nghe thấy tiếng cười rất khẽ, không rõ ràng nhưng hay như tiếng trên thiên đường vọng xuống, khiến tim người ta cũng run lên.
Lâm Trì ngẩng đầu thấy Mạch Khinh Trần đang cười đến cong mắt, tiếp theo một nụ hôn rơi trên trán nàng.
"Lặp lại lần nữa được không?" Hắn dè dặt hỏi.
"Không. Ta đã nói rồi."
"Nói một câu đầu tiên thôi." Mạch Khinh Trần quay đầu, mất tự nhiên nói: "Ta nghe không rõ..."
Lần đầu tiên thấy Mạch Khinh Trần xấu hổ.
Nhưng... Rất đáng yêu.
Lâm Trì chịu thua, thở dài: "... Mạch Khinh Trần, ta yêu chàng."
"Lặp lại lần nữa."
"Này này, chàng muốn ta phải nói mấy lần?"
"Một lần nữa thôi..."
"Mạch Khinh Trần, ta yêu chàng."
"Lần nữa..."
"..."
Lời này có nói bao nhiêu lần cũng nghe không chán.
Hắn vốn nghĩ vĩnh viễn sẽ không nghe được.
Hận không thế cứ bảo nàng lặp lại mãi.
Đã từng có một Trúc Nhan đâm hắn một đao, nói rằng cả đời hắn không thể yêu ai, cũng không thể được ai yêu, thế mà Lâm Trì giúp hắn lắp đầy lổ hổng ấy.
"Này này, đủ rồi... Đừng bảo ta nói nữa..."
"Lâm Trì, ta rất vui."
"Hửm..."
"Vui..." Mạch Khinh Trần vụng về nói, cố hết sức tìm từ ngữ có thể diễn tả hết cảm xúc đang trào dâng trong lòng, "Đến mức có thể chết đi bất cứ lúc nào."