Lâm Trì không hỏi Sách Đồng muốn báo thù thế nào, cũng không biết hắn định làm gì để báo thù cả triều đình Bắc Chu to lớn này.
Hắn vẫn tới hằng ngày, vẫn chăm sóc nàng như xưa.
Chỉ là nếu không có sự kiện uy hiếp hôm nọ có lẽ Lâm Trì còn thấy thông cảm, nhưng giờ phút này nàng chỉ thấy bất an và đề phòng.
Thị nữ hầu hạ nàng càng sợ hơn, mọi vật có thể gây thương tích trong phòng gần như đã được dọn hết, thậm chí cả ăn cơm cũng phải dùng muỗng gỗ vô hại.
Cứ sống như vậy, cả thời gian cũng trôi qua chậm chạp.
Không nói chuyện, không trao đổi, không nhúc nhích, Lâm Trì không biết mình còn có thể làm gì.
Rất dễ chìm vào giấc ngủ, sau đó tỉnh lại không biết đã qua bao lâu.
Mỗi ngày Sách Đồng đều hạ dược vào cơm của nàng, khiến nàng dễ dàng mất đi ý chí.
Lâm Trì đoán vậy.
Nàng bắt đầu lén bớt phần cơm, bệnh thích ngủ lập tức giảm đi, Lâm Trì mới hiểu thì ra Sách Đồng muốn nhốt nàng.
Rút được kết luận như vậy tốt hơn nhiều so với không biết gì.
Nên mới nói, chết còn sướng hơn, ít nhất nếu chết rồi nàng không phải suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, nàng không muốn ở lại, nhưng nàng không muốn ai chết vì nàng.
Nhưng có lẽ vì thế mà Sách Đồng không hề giấu giếm nàng, thỉnh thoảng có người vào tìm hắn, họ gọi "Điện hạ", nói một loạt những câu Lâm Trì không thể hiểu nổi.
Lâm Trì thoáng dể ý, nắm được từ mấu chốt.
"Liên hệ", "Xúi giục", "Bức vua thoái vị", "Tàn sát", "Báo thù", "Kế hoạch"...
Những câu ù ù cạc cạc ghép lại vẫn không rõ nghĩa.
Sách Đồng đương nhiên sẽ không giải thích cho nàng hiểu.
Sự tình xoay chuyển khi Sách Đồng muốn đưa nàng đi xa.
Sách Đồng đến rất vội, phân phó ngắn gọn thu thập mọi thứ, rồi nhẹ giọng nói với Lâm Trì: "Có lẽ chúng ta phải rời khỏi đây, thân thể nàng..."
Lâm Trì lắc đầu ý bảo không sao.
Sách Đồng nhếch môi như đang cười, đồng thời cúi người ôm cả Lâm Trì và chăn, bế nàng lên xe ngựa đỗ trước cổng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Trì thấy toàn cảnh ngôi nhà này, không lớn, cũng không hề bắt mắt, bên trong trang trí đẹp hơn bên ngoài nhiều. Nàng không biết Sách Đồng mua tòa nhà này khi nào, dùng tiền ở đâu. Đến hôm nay Lâm Trì mới phát hiện mình thật sự quá sơ xuất, người mà nàng cho là thân thuộc nhất, chỉ thay đổi một chút, nàng đã phát hiện mình chưa bao giờ hiểu Sách Đồng.
Trên xe ngựa có lót đềm mềm mại, xe chạy cũng rất êm.
Lâm Trì tựa vào cửa kính xe, vén màn nhìn ra ngoài, từng thửa ruộng ngang dọc lướt qua, nhìn không ra đang ở đâu.
Sách Đồng nắm tay nàng, cau mày nói: "Nơi đó không còn an toàn nữa." Sau đó không nói gì nữa.
Ước chừng một hai canh giờ sau, xe dừng ở một trấn nhỏ.
Lâm Trì chỉ ăn rất ít, nói mệt muốn nghỉ ngơi.
Sách Đồng gật đầu, đưa nàng vào phòng.
Hắn ở cùng nàng rất lâu, mãi đến khi xác định Lâm Trì ngủ rồi mới rời đi.
Gần như cùng lúc Sách Đồng đi khỏi, Lâm Trì liền mở mắt, cẩn thận mở cửa sổ, may mà nàng chỉ ở lầu hai, không hề cao, Lâm Trì tìm trong tủ có ga trải giường, cột thành một sợi dây, rồi đi ra bằng cửa sau. Chuyện cực kỳ đơn giản trong quá khứ, nay nàng hao hết công sức mới thành công.
Trốn ra ngoài rồi, chuyện đầu tiên nàng làm là hỏi một người qua đường: "Đây là đâu."
Có được đáp án Lâm Trì đột nhiên ngẩn ngơ, nàng thầm nghĩ nơi này không phải nơi mà nàng và Mạch Khinh Trần đã từng lưu lạc sao, đó là chuyện của hai năm trước, nàng vừa thoát khỏi Mạch Khinh Trần, đến kỳ nguyệt sự lại bị kẻ xấu bắt, Mạch Khinh Trần cứu nàng, hai người chẳng hiểu sao chạy đến đây, còn nhớ khi ấy một đám nữ tử trong khách điếm ái mộ dung mạo của Mạch Khinh Trần, nàng liền ngồi ngoan ngoãn một bên ăn cơm, Mạch Khinh Trần lại thấy tủi thân...
Lâm Trì cắn môi, hỏi tiếp: "Vậy huynh biết tình hình ở Dương Minh không?"
"Dương Minh?"
"Thì chính là Đại hoàng tử..."
Đối phương thắc mắc tại sao nàng hỏi chuyện này, nhưng ngẫm nghĩ một lúc vẫn nói: "Tiểu cô nương thật không nhạy tin gì cả, hai ba ngày nay xôn xao cả rồi, nghe nói Đại hoàng tử..." Đối phương bày ra tư thế ngủ, "Thế này này, nghe nói thương tâm quá độ, hình như cũng bệnh nặng, gần đây Dương Minh rất loạn, tiểu cô nương không nên đến đó thì hơn..."
Thế này... Là chỉ đã chết ư?
Lâm Trì chao đảo, gần như đứng không vững.
Khi bắt đầu hoài nghi Sách Đồng, nàng thầm hi vọng hắn nói Mạch Khinh Trần đã chết có lẽ chỉ là nói dối.
Nhưng... Thật sự...
Cứ tưởng đã đau đến mất cảm giác, giờ mới biết chỉ cần nghe thấy chuyện này, bất cứ ở đâu đều đau đến không thể thở nổi, như vết thương không khép miệng, mỗi lần bị rách roạc thì càng đau hơn.
Lâm Trì cúi người, không quan tâm có động đến vết thương không, nàng há miệng thở, nghẹn ngào.
Trời dần tối, mưa trút xuống, vầng sáng nhạt cuối cùng phía chân trời bị nhuộm một màu xanh ảm đạm, gió mù thổi tung trời, không còn nhìn rõ cảnh vật.
Mưa phùn không ngừng rơi xuống người nàng, giọt mưa lạnh lẽo trườn qua cổ, len vào trong áo càng thêm lạnh.
Thân thể ướt đẫm, trái tim cũng ướt theo.
Từng dòng nước như tách nàng khỏi thế giới này, chỉ còn một góc lạnh lẽo ẩm ướt.
Không biết qua bao lâu, trên đầu có tiếng Sách Đồng, hắn không giấu được cơn giận.
"Tại sao... Nàng vẫn muốn chạy?"
"Lần một, lần hai, lần này đã là lần thứ mấy rồi? Lâm Trì, nàng còn bắt ta kềm chế đến khi nào."
Lâm Trì nâng mắt, mặt Sách Đồng trong bóng đêm xanh mét.
Nàng mới nhớ mình đã quên trở về, vốn chỉ định đi hỏi thăm tin tức, không định chạy trốn. Hiện tại không kịp giải thích nữa, huống chi nàng đã không còn hơi sức để giải thích.
Lâm Trì loạng choạng đứng lên.
Sách Đồng vương tay, Lâm Trì nghiêng người né tránh.
Mặt hắn càng khó coi: "Vết thương lại chảy máu rồi... Chẳng lẽ nàng còn muốn chết? Nàng không để ý đến sống chết của những người kia nữa ư?"
Lâm Trì cười cười.
Sách Đồng hoảng sợ.
Tiếp theo hắn thấy Lâm Trì nhắm mắt lại, cả người đổ rạp vào lòng hắn.
Vết thương bị rách lần nữa, nhiễm phong hàn nghiêm trọng, Lâm Trì bệnh rất nặng.
Sách Đồng đút nàng rất nhiều thuốc, rất nhiều thuốc bổ, Lâm Trì đều ngoan ngoãn uống hết, không hề phản kháng, nhưng càng ngày nàng càng gầy yếu hơn.
Không cần đại phu xem cũng biết, nếu còn tiếp tục, nàng không cần tự sát, sẽ nhanh chóng chết vì tiều tụy.
Sách Đồng có nói gì cũng không thể kích thích nàng, việc duy nhất khiến nàng có phản ứng là Mạch Khinh Trần.
Hết cách, Sách Đồng liền mang nàng ra ngoài, lúc này chỉ cần một cánh tay đã ôm được nàng.
Nàng cũng không hỏi hắn đi đâu, mãi đến khi thấy thành Dương Minh, mới đờ đẫn nhìn.
Thành Dương Minh náo nhiệt xưa kia giờ bốn bề vắng lặng, ngay cả nói chuyện cũng thủ thỉ thù thì, trên đường cũng không thấy quần áo có màu sắc khác, hoặc trắng hoặc đen.
Đi đâu?
Nàng dùng tay viết nhẹ nhàng.
Lần này Sách Đồng không trả lời nàng.
Xe ngựa tiếp tục chạy, rồi dừng ở xa xa phía trước phủ Mạch Khinh Trần.
Không còn bị phong tỏa như trước, cửa phủ mở rộng, trước phủ có hai người đang đứng, là Kỳ Mặc và Lăng Họa.
Họ mặc trang phục thuần một màu, vẻ mặt bi thương, nhất là Lăng Họa, nửa mặt nàng sưng lên, có lẽ vì khóc quá nhiều nên mắt bị sưng đỏ.
Người ra vào lục tục không xuể, họ chỉ lẳng lặng đứng ở cửa nghênh đón hoặc tiễn đi.
Lâm Trì nhìn vào trong một chút thì đã hiểu.
Đây là linh đường.
Linh đường của Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì ngơ ngác nhìn, không biết suy nghĩ gì.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng trước linh đường, không đợi phu xe dừng lại, một bóng người nhanh chóng nhảy xuống.
"Nhị điện hạ, người còn bị thương, người chậm một chút!"
Nàng nhìn người nọ, đích thật là nhị điện hạ Cơ Định Loan, người bị Mạch Khinh Trần đả thương trong lời đồn. Hắn vừa nhảy xuống, liền cắn răng ôm vết thương, người ngoài vội đến dìu hắn, ai ngờ bị hắn đẩy ra: "Đừng chạm vào ta! Ai ngăn ta đi thăm ca ca ta đều chết hết đi cho ta!"
"Nhưng nhị điện hạ..."
"Không có nhưng nhị gì cả! Dù huynh ấy có tổn thương ta thế nào cũng là ca ca ta!" Cơ Định Loan xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu, "Ca ca của ta, ca ca..."
Tóc hắn hơi ngắn, trông rất quái dị, nhưng biểu cảm quật cường khiến người ta thấy không nỡ.
Kỳ Mặc cúi chào Cơ Định Loan: "Nhị điện hạ, xin nén bi thương."
Hắn có vẻ là người trấn tĩnh nhất trong đám người ở đây, nhưng gương mặt tuấn tú ngày nào luôn bày mưu tính kế, giờ đây chỉ như đang cố chống chọi.
"Tiểu Mặc Tử..."
Kỳ Mặc mím môi: "Có thuộc hạ."
Ai ngờ ngay sau đó, Cơ Định Lam vung nắm đấm, khoảng cách quá gần, một đấm này khiến mặt Kỳ Mặc nghiêng sang một bên, khi hắn quay mặt lại, máu tràn ra khóe môi.
Tốc độ quá nhanh, không ai kịp ngăn cản.
"Tại sao không bảo vệ tốt ca ca của ta, tại sao để huynh ấy chết! Tại sao, tại sao..."
Cơ Định Loan nện liên hồi lên người Kỳ Mặc, như trút giận hoặc có lẽ là... Một loại vùng vẫy bất lực.
Kỳ Mặc không tránh, chỉ mím môi để mặc hắn trút hết.
Lăng Họa định kéo hắn, thì thấy Cơ Định Loan kiệt sức, gục vào lòng Kỳ Mặc, quệt nước mắt nước mũi lên y phục Kỳ Mặc, sau cùng ôm lấy hắn gào khóc như đứa trẻ: "Ca, ca..."
Mọi người nhìn nhau, chứng kiến cảnh mất thể diện như thế nhưng không ai cười, ngược lại đều trầm mặc.
Lâm Trì nhìn xa xa, bất giác vươn tay, lại bị Sách Đồng kéo về..
"Lâm Trì, tỉnh táo đi, những người đó đều là kẻ thù của nàng, Mạch Khinh Trần đã chết." Sách Đồng nói vào tai nàng, "Quên hắn đi."
"Nàng muốn gì ta cũng sẽ cho nàng."
Lâm Trì vẫn không thay đổi sắc mặt, không biết là không muốn trả lời hay từ đầu đến cuối vốn đã không nghe thấy.
Xe ngựa từ từ rời khỏi phủ Mạch Khinh Trần.
Nàng rất muốn vào, dù là thắp cho Mạch Khinh Trần một nén hương hay chỉ nhìn di thể hắn lần cuối thôi cũng được.
Nhưng...
Không được.
Là nàng đâm chết hắn, tự tay nàng giết hắn, huống hồ hắn còn là kẻ thù của nàng, nàng có tư cách gì vào đó?
Rốt cuộc vẫn... Càng lúc càng xa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người nào nữa.
"Lâm Trì." Sách Đồng gọi, "Lâm Trì, Lâm Trì..."
Gọi hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có lời đáp.
Hắn ôm siết Lâm Trì từ phía sau, nhưng chỉ càng cảm nhận nàng gầy yếu, cả người mỏng manh, dù đang ôm nàng trong tay nhưng có cảm giác nàng sẽ tan biết bất cứ lúc nào, không có cách gì giữ được.
"Rõ ràng so với hắn, ta quen biết nàng sớm hơn, lâu hơn..."
Sách Đồng nỉ non: "Lâm Trì, ta sai rồi, ta nên sớm dẫn nàng đi..."
Rốt cuộc Lâm Trì cũng cử động, ngón trỏ của nàng lướt trên bàn.
Không giống.
Nháy mắt bị chọc giận, Sách Đồng đưa tay xoay đầu ép nàng đối diện với hắn: "Có gì không giống? Tại sao không giống? Hắn ta ngoại trừ khuôn mặt và thân phận thì có gì tốt? Không có tình cảm, giết người thành thói, không phải đó là loại người nàng ghét nhất ư?"
Lâm Trì nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng ghét loại người như thế, có lẽ Mạch Khinh Trần đúng là loại người đó, nhưng nàng biết Mạch Khinh Trần không phải.
"Còn nữa, thân phận của hắn..."
"Trưởng tử của hoàng đế Bắc Chu chứ gì, đúng không... Nghe có vẻ cao quý..." Sách đồng bỗng cười rộ hơn, rồi sau đó cao giọng nói: "Tôn quý cái rắm! Vị trí đó vốn là của ta!"
Lâm Trì sửng sốt, biết hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói.
"Phải, là của ta, đều là của ta, bọn chúng cướp của ta!"
Lâm Trì bị lời của Sách Đồng làm cho kinh hãi, nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh, hôn nhẹ lên tay nàng, thờ ơ mà thong thả nói: "Ta vốn họ Cơ."
Họ Cơ.
Họ hoàng tộc Bắc Chu.
"Khi Thịnh đế còn tại vị, ta mới đúng là Hoàng Trưởng Tôn danh chính ngôn thuận của Bắc Chu."
Thịnh đế, chính là hoàng đế triều trước đã băng hà.
Lâm Trì chợt hiểu tại sao Sách Đồng nói cha mẹ hắn bị phụ thân Mạch Khinh Trần giết chết.
Đương Kim thánh thượng trên thực tế không phải trưởng tử, trưởng tử thật sự là Duệ Vương Cơ Chỉ đã mất từ sớm, nhưng năm đó sau khi Thịnh Đế băng hà, người kế vị lại là hoàng tử Cơ Khác, dù trong Thánh chỉ có viết chọn người hiền đức, nhưng trong đó ước chừng có thâm ý khác.
Trùng hợp hơn là ngày đó hoàng thứ tử Cơ Diệu cũng bị kết tội mưu phản. Không tới hai năm sau, hoàng trưởng tử Cơ Chỉ cũng bỏ mình khi đi săn.
Đương nhiên không ai tin là tai nạn, tuy nhiên không ai dám đồn đoán.
Cơ Chỉ chết, đất phong của hắn bị đẩy đến nơi xa xôi hơn, cả nhà một tức phụ và một hài tử bị điều về đó, rồi bặt tăm không biết tin tức, nghe nói bị cướp, bị giết, cũng nghe nói là thất lạc, nhưng một chi này của Duệ Vương cũng bị đứt đoạn từ đó.
Không ngờ Sách Đồng lại là con trai Cơ Chỉ.
"Lão tặc Cơ Khác đó làm thế nào được kế thừa ngôi vị, hắn cho rằng không ai biết ư?" Trên mặt Sách Đồng tràn đầy ý khinh bỉ, "Bỏ mình trong khi đi săn, khổ công cho hắn nghĩ ra, phụ vương ta không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mỗi lần đi săn đều mang theo rất nhiều tùy tùng, nếu không phải có kẻ muốn mưu hại, sao ông ấy có thể chết được... Còn đất phong đó, Bắc Cương, vất vả cho hắn dốc công suy nghĩ, chỉ đi xe ngựa đến đó cũng chẳng khác nào cầm chắc cái chết, thế mà hắn còn mai phục trên đường..."
Nỗi hận trần trụi không cách nào che giấu trong từng câu từng chữ.
Khó trách Sách Đồng chưa bao giờ nói với nàng thân thế của hắn.
Khó trách hắn luôn căm hận Mạch Khinh Trần, thậm chí cả Bắc Chu sâu như vậy.
Khó trách những tên kia lại gọi hắn là điện hạ...
"Có điều không sao." Giọng Sách Đồng chợt sắc bén, "Hắn không sợ có người cướp ngôi hoàng đế của hắn, bây giờ hai đứa con trai kẻ chết đứa bị thương, chính hắn cũng bệnh nằm trên giường, quả thật không còn cơ hội nào tốt hơn, ta sẽ khiến hắn từ từ đối mặt với những chuyện mà hắn sợ nhất."
Chuyện hắn sợ nhất...
Lâm Trì căng thẳng siết chặt tay, viết lên bàn: Ngươi muốn tạo phản?
"Không phải tạo phản, ta chỉ đoạt lại thứ vốn nên thuộc về ta." Sách Đồng cười, tay hắn vẫn đang khống chế tay nàng, đưa tay nàng lên cắn một cái, "Ngôi vị hoàng đế cũng vậy, nàng cũng vậy, đều là của ta."
Chỗ cổ tay đau nhói, nhưng Lâm Trì không có sức vùng vẫy.
Sách Đồng ngày càng thích gần gũi nàng, xem nàng như đồ chơi hoặc đụng chạm hoặc gần gũi. Thật ra không phải hai người chưa từng gần gũi, có khi ăn ngủ mệt nàng vẫn hay dựa vào người hắn ngủ thiếp đi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như hiện tại.
Khiến nàng nhớ tới những lúc ở bên Mạch Khinh Trần.
Khi đó hắn cũng như thế này, cưng chiều nàng nhưng không xem nàng như một con người, nên nàng không thể không cảm thấy ghê tởm và bi thương, nhưng Mạch Khinh Trần đã không còn như vậy từ lâu, hắn tôn trọng nàng, không ép buộc nàng, còn Sach Đồng...
Sách Đồng buông tay Lâm Trì, hôn lên mặt nàng một cái..
Cảm giác ghê tởm lan từ da vào tận tim, Lâm Trì nhắm mắt buộc mình quên đi cảm giác này.
... Không được, vẫn không quên được.
Lâm Trì rút một tay ra, đánh vào người hắn.
Sức nàng quá yếu, dễ dàng bị khống chế, đôi con ngươi của hắn nhìn nàng, chứa đựng sự phẫn nộ nhàn nhạt.
Gần như ngay lập tức, Lâm Trì bị hắn khống chế hai tay, áp trên xe ngựa, hai mắt long sòng sọc: "Lâm Trì, ta đã rất kiên nhẫn, tại sao nàng không chịu chấp nhận ta?"
Quả thật rất kiên nhẫn, người trong lòng hắn mong mỏi nhiều năm ở trước mặt nhưng vẫn cố gắng kềm chế không chạm vào nàng.
Hắn vì nàng làm nhiều thứ như vậy, Lâm Trì vẫn không thông cảm với hắn dù chỉ một chút?
Lâm Trì không có sức vùng vẫy liền bỏ cuộc, lẳng lặng khép mắt.
Nàng cũng không lo lắm, thân thể nàng không còn như xưa, nếu Sách Đồng cường bạo nàng, chỉ sợ chưa làm xong nàng đã chết.
Sách Đồng nhìn biểu cảm của nàng, lửa giận dần nguôi.
... Hắn không muốn tổn thương nàng.
"Xin lỗi nàng." Hắn buông tay, ôm nàng vào lòng: "Lâm Trì, tha thứ cho ta, ta sẽ giúp nàng báo thù, ta sẽ không bỏ qua cho nhà Cơ Khác. Sau đó ta làm hoàng đế, nàng làm hoàng hậu, không ai có thể tổn thương nàng được nữa."
Suy luận của hắn quả thật rất kỳ quái.
Lâm Trì dùng tay viết lên tường một câu: ngươi không phải vì ta.
"Không phải vì nàng? Chẳng lẽ vì ngôi hoàng đế?" Sách Đồng lại nở nụ cười: "Ai thèm quan tâm đến thứ đó? Ta chỉ muốn trả thù."
"Bọn chúng giẫm lên xác huynh đệ, quang minh chính đại sống một cuộc sống vui vẻ mỹ mãn, ta cũng muốn chúng nếm thử mùi vị đau khổ..."
Lâm Trì ngẩng đầu, đôi mắt hắn đục ngầu, đã lâu như vậy mà bây giờ nàng mới phát hiện.
Buông bỏ đi. Lâm Trì lẳng lặng viết.
Nàng đã không còn hận nữa.
"Không thể nào." Sách Đồng trả lời không chút do dự, hắn đã không thể dừng lại.
Hắn càng ôm chặt Lâm Trì hơn, thấp giọng nói: "Đừng rời xa ta... Lâm Trì, Lâm Trì..."
Tất cả những chuyện hắn làm không phải để đoạt lấy thân thể nàng.
Lâm Trì là ánh sáng trong thế giới tăm tối của hắn, cùng mang nỗi hận trên vai, hắn bị thù hận ăn mòn không thể quay đầu, nhơ nhớp bẩn thỉu như một con chuột lẫn trong đêm, nhưng Lâm Trì lại đơn thuần, xinh đẹp như vậy, chỉ cần ăn ngon ngủ ngon đã thấy thỏa mãn, không oán trời trách đất, thậm chí vẫn kiên cường, cố chấp giữ cho mình nét thiện lương ấy.
Đẹp đẽ như vậy.
Đó là sự hoàn hảo mà hắn muốn có được.