Ba ngày trước.
Thời điểm Bạch Tấn Vân từ bên ngoài trở về, phát hiện không khí trong nhà đều giống nhau, một mảnh không khí vui mừng,người người ra vào bận rộn chết đi được.
Bạch Tấn Vân ngày thường anh khí bức người, mày kiếm nồng đậm, một đôi con ngươi sáng ngời hữu thần lại có chút đa tình tà lệ, cái mũi anh tuấn,đôi môi mỏng manh khi mỉm cười có thể làm người ta say mê.
Cho nên hắn thuận tay túm một tiểu nha đầu tới hỏi, tiểu nha đầu ngày thường ngày thấy bóng dáng đại thiếu gia mặt đã hồng muốn chết, lần này gần gũi như thế, còn c tiếp xúc da thịt, xấu hổ đến đầu không thể ngẩn lên.
“Đương nhiên là chuẩn bị hôn sự cho đại thiếu gia.”
Tiểu nha đầu nói xong, quay đầu chạy,Bạch Tấn Vân một mình đứng ở nơi đó suy nghĩ thật lâu, một trận gió thổi qua, mái tóc hắn kéo theo góc áo nhẹ nhàng tung bay.
“Hôn sự của ta?”
Lặng lẽ nói một câu,sau đó Bạch Tấn Vân xoay người đi ra sân tìm cha mẹ.
Bạch lão gia và phu nhân vẫn lo lắng Bạch Tấn Vân không chịu đồng ý cuộc hôn sự này,cho nên vẫn gạt hắn, sự thật chứng minh gạt là đúng. Bạch Tấn Vân phát hỏa lớn, thậm chí tuyên bố đêm tân hôn để cho cha tự mình đi viên phòng, thuận tiện đem thiếu nữ xinh đẹp gì đó làm tiểu thiếp của người.
Bạch lão gia vừa nghe xong lại cười toe tóet, nhưng bất hạnh bị Bạch phu nhân cho cái tát một bên mặt.
Cuối cùng,Bạch Tấn Vân và Bạch phu nhân cùng chung nhận thức,Bạch Tấn Vân cưới vợ mục đích duy nhất chính là nối dòng, sinh xong đứa con cho Bạch Gia, sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ muốn làm cái gì thì làm,Bạch phu nhân tuyệt không can thiệp.
Không phải là lấy nương tử sau đó sinh một đứa con thôi, đối hắn cuộc sống như vậy không ảnh hưởng nhiều lắm.
Bạch Tấn Vân lạnh nhạt cười.
Ba ngày sau, ngày đón dâu.
Bạch Tấn Vân một thân hỉ phục đỏ thẫm, ngồi ở trong phòng ngắt một chìm nho, mùi rất ngon, thay hắn đón dâu chính là nhị đệ hắn, Bạch Tấn Uy.
Bạch Tấn Uy là đứa con thứ hai nhà họ Bạch, trời sanh tính bướng bỉnh, tuy rằng bộ dạng không xuất chúng bằng đại ca nhưng mà dáng vẻ xem như cũng anh tuấn . Đại thái thái và Nhị thái thái mâu thuẫn là thâm căn cố đế nhưng quan hệ hai huynh đệ rất tốt.
Một đường diễn tấu sáo và trống, Thái Sinh che khăn voan ngồi trên kiệu hoa, lại được người đỡ xuống, hành lễ, bái thiên địa , có bình phong che hết tất cả ồn ào, Thái Sinh được một cái tiểu nha hoàn đỡ vào tân phòng, ngồi ở đầu giường.
“Đại thiếu phu nhân! Phu nhân không có việc gì làm ngồi ở đây chờ một chút, sau khi khách khứa tản đi, đại thiếu gia sẽ đến đây.” Tiểu nha đầu đứng ở bên giường, nói chi tiết với đại thiếu phu nhân.Tuy rằng không nhìn thấy dung nhan, nhưng chỉ cần thân hình này đã khiến cho người hâm mộ nha, nhất định là một mỹ nhân.
Thái Sinh không lên tiếng, nghe xong tiểu nha đầu nói chẳng qua là yên lặng gật đầu.
“Thiếu phu nhân! Sau này nô tỳ sẽ hầu hạ phu nhân, tên nô tỳ là Tiểu Nguyệt.” Tiểu Nguyệt là người rộng rãi cho nên giọng nói của nàng và hắn giống nhau.
Thái Sinh như trước gật gật đầu.
Hiện tại trong lòng hắn thầm nghĩ chạy đi như thế nào.Nếu chờ đại thiếu gia Bạch gia kia trở về, mở khăn voan, hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau,chuyện như vậy rất xấu hổ a.
“Đại thiếu phu nhân,nô tỳ biết, người nhất định mệt chế,cho nên phu nhân hãy thư giản một chút. Tiểu Nguyệt đi ra ngoài bang giúp đỡ rồi trở về.” Tiểu Nguyệt nói xong liền bước ra khỏi phòng,xoay người lại, nhẹ nhàng đóng cửa cửa phòng lại.
Nửa ngày trôi qua, tiếng vang gì đều không có,Thái Sinh lúc này mới nhẹ nhàng đem khăn voan xốc lên, vừa thấy phòng người giàu ở, rất là khí phái, bảng chữ hỉ đỏ thẫm treo trên vách tường, trên bàn còn có hai cây đèn cầy ánh sang chập chờn.
Thái Sinh cố ý không xem những thứ này, đem khăn voan đặt ở trên giường, đứng dậy đi vào cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện ngoài cửa không có người nào, vì thế liền rón ra rón rén đi ra ngoài.