Thái Sinh ở trong phòng của mình buồn bực cả buổi trưa, lúc này trong viện thực im lặng, nói vậy cha và mẹ đều đã muốn ngủ,vì thế hắn kéo cửa phòng ra, nhìn màn đêm tối đen điểm lên đó ít vì sao.
Hít sâu một hơi ,không khí lúc này có mùi vị đêm tối.
Cất bước ra khỏi phòng, ngồi ở trên mặt ghế đá trong viện, suy nghĩ lung tung phiêu tán, từng hình ra cứ hiện ra ở trong đầu hắn.
Mới nhớ rõ trước đây, tâm trạng hắn không … không được… tốt lắm, sẽ đem chính mình nhốt ở trong phòng, khi đó tỷ tỷ sẽ không ngừng đứng ở cửa gào thét muốn hắn đi ra.
Sau đó hai tỷ đệ cởi hài ra, quỳ gối trên mặt ghế đá, bò lên trên bàn đá vừa ngắm sao vừa nói tâm sự riêng của mình.
Sau này hai người đều lần lượt trưởng thành, ở một đêm nọ, tỷ tỷ lén nói cho hắn biết tỷ ấy có thích một người là Vượng ca cách vách a.
A Vượng ca từ nhỏ chính là vua của nơi này,đầu óc rất linh hoạt lại hài hước cho nên được nhiều nữ nhi thích.
Sau nữa là Bạch phủ cầu hôn, tỷ tỷ tìm cái chết để có cùng A Vượng ca bỏ trốn, cho nên Thái Sinh đã thay thế tỷ tỷ gả cho người đó.
Tiếp theo hắn chỉ cần nghĩ biện pháp thoát thân là được, nhưng hắn không cẩn thận đem tim của mình dừng ở nơi đó . Cho tới bây giờ không nghĩ tới, hắn lại thích đại thiếu gia, hai nam nhân yêu nhau rất kỳ quái đi……
“A……” Thái Sinh thở dài thật sâu, quyết định đi ra ngoài đi một chút, ban đêm cho nên người đi đường không nhiều lắm, có lẽ xung quanh yên tĩnh có thể giúp hắn suy nghĩ kỹ lại.
Thật lâu không có mặc y phục chính mình, vẫn là mặc y phục nam nhi tự tại nhất, bước chân muốn nhanh hay chậm tùy thích, có thể tùy ý cười, có thể lớn tiếng nói chuyện cũng không cần lúc nào cũng phải cẩn thận sợ bại lộ thân phận chính mình.
Quẹo vào phố, Thái Sinh đột nhiên thấy hai người đỡ lẫn nhau đi qua trước mặt mình, mặc dù ánh trăng mờ ảo, Thái Sinh liền nhận ra người nam nhân uống say đến không biết gì là Bạch Tấn Vân.
“Đại thiếu gia……” Thái Sinh đi nhanh vài bước, nhưng mà hai người kia không có thấy hắn, càng không có nghe thấy hắn hô.“Đã trễ thế này, bọn họ đi đâu?”
Nhìn bóng dáng hai người, Thái Sinh cảm thấy được người nam nhân kia có chút nhìn quen mắt, cẩn thận hồi tưởng lại đột nhiên nhớ đến,nam nhân kia chính là người xuất hiện ở tửu lâu lần trước đại thiếu gia đã hắn đến, lúc ấy hắn còn mang theo nam sủng xinh đẹp, tên của hắn hình như là Chu Hằng Quân.
Thái Sinh đối với Chu Hằng Quân không có cảm tình gì, một loại bất an đột nhiên nổi lên trong lòng, vì thế Thái Sinh lén lút đi theo phía sau hai người.
“A — ngươi dẫn ta đi đâu a? Nhà của ta không phải hướng này……” Bạch Tấn Vân ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, phát hiện phương hướng không đúng, liền rống to với Chu Hằng Quân.
“Đương nhiên là mang ngươi đi nghỉ ngơi, đi theo ta là được.” Cánh tay của Chu Hằng Quân ôm chặt Bạch Tấn Vân, chỉ sợ hắn sẽ chạy thoát.
Rốt cục hai người ngừng lại ở trước cửa khách , Chu Hằng Quân đỡ Bạch Tấn Vân đi vào khách .
Thái Sinh theo tới cửa khách , trong lòng càng thêm bất an, cùng lúc đó còn có chút đau lòng.
Đại thiếu gia sẽ không nhanh như vậy liền quên mình còn cùng nam nhân khác đến khách a……
Nếu đã biết như vậy tại sao còn đi theo tới đây nha……
Nghĩ đến đây Thái Sinh xoay người quay trở về.
Nhưng mà
Bước chân Thái Sinh chậm dừng, hiện tại đại thiếu gia say đến bất tỉnh nhân sự, lại bị Chu Hằng Quân kia cưỡng chế đưa vào khách , hắn vừa rồi rõ ràng nghe được đại thiếu gia nói phải về Bạch phủ .
Nói như vậy là Chu Hằng Quân tự chủ trương ?
Trong lòng đại thiếu gia cũng không phải tự nguyện ?
Nghĩ đến đây Thái Sinh đột nhiên xoay người lại, chạy về phía khách ……