Hoài Vương lui ra một đoạn, hơi có chút xấu hổ. Mới vừa rồi tuy là diễn trò, lại không thể khống chế dục vọng của mình, ai bảo y làm giống thật như thế, ngay cả thanh âm đều…
Không được, ngĩ tiếp nữa càng khắc chế không nổi.
“Ngươi cọ tới cọ lui như thế, không có phản ứng mới không bình thường!” Hoài Vương cau mày, vẻ mặt ảo não nói.
Mạch Ngọc biểu tình vô tội ngồi ở chỗ kia, trong ánh mắt mơ hồ phòng bị. Hoài Vương tỏng lòng tự hỏi, y là đang sợ mình sao? Lưỡng lự muốn đưa tay về phía y, chỉ thấy y rõ ràng tránh về phía sau, biểu tình trên mặt hoảng sợ khủng khiếp, còn mang theo vài phần chán ghét.
Quả nhiên là như vậy…
“Sợ thành như vậy làm cái gì? Bản vương cũng không ăn thịt ngươi! Ngươi bình thường không phải rất thích cùng bản vương đối nghịch sao?”
“Vương gia, ta…”
Hoài Vương một bụng tức giận từ tháp thượng đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, thấy trên bàn còn nước ô mai ướp lạnh, tự mình rót một chén. Hắn không nghĩ sẽ giống như lần trước giẫm lên vết xe đổ, hắn biết người kia cũng sẽ không nguyện ý, trước kia là ghét bỏ y thân phận nam quan không thèm chạm, hiện tại là sợ bị y ghét bỏ mà không dám đụng vào.
Quả thật là y ứng với câu nói kia sao? Không có được thị bảo…
Bữa tối ăn được phân nửa, Chu Hữu Kim trên tay nâng một hộp gỗ lim trạm trổ tinh xảo khéo léo bước đến.
“Có chuyện gì?”
Hoài Vương ngừng đũa nhìn về phía gã.
Chu Hữu Kim nâng hộp gỗ chuyển tới bên cạnh Hoài Vương, cẩn thận đem tráp mở ra, nhất thời quang hoa lưu chuyển, cả phòng sáng rực.
Trong hộp chứa dạ minh châu lớn như trứng ngỗng, trơn bóng,
thanh mang lục quang, cực kì loá mắt.
“Vương gia đã xem qua bao bảo vật thiên han, chẳng biết hạt châu này có lọt vào mắt vương gia.” Chu Hữu Kim vừa cười vừa ói, ánh mắt thỉnh thoảng hướng đến Mạch Ngọc bên kia.
Hoài Vương thờ ơ nhìn thoáng qua, chuyển hướng Mạch Ngọc, “Ngươi không phải không vừa ý viên trong màn trướng chưa đủ sáng, thiếu tình thú, ngươi xem… đổi thành viên này thì sao?”
Mạch Ngọc liếc mắt nhìn hắn, nguyên là trên mặt bình tĩnh lạnh nhạt sau đó rất phối hợp yyeeus ớt cười, như băng tuyết tan chảy, chọn một miếng cá đưa đến mép Hoài Vương, “Vương gia thấy được là được.”
Hoài Vương cười há mồm, còn chưa kịp nhai liền hung hăng trừng Mạch Ngọc, xương cá còn chưa gỡ hết!
Hoài Vương lại đưa tới một đũa, lại còn cười, ‘Có sao? Ta không thấy.’
Hoài Vương tuy là nghiến răng nghiến lợi lại vẫn há mồm, chờ, có ngày bản vương tự tay làm thịt ngươi!
Mạch Ngọc lại đưa một đũa qua, ‘Vương gia cẩn thận xương cá a.’
Bên này hai người một tên bón một tên ăn, trong mắt người khắc mắt đi mày lại, phi thường mờ ám.
Vì không muốn bị cá nhồi chết, Hoài Vương không dám nhận đũa thứ ba, vòng vo trở về, “Mọi chuyện không cần quá ân cần, ngươi chuẩn bị khách phòng cũng vừa lòng ta, lễ này cũng quá mức vừa ý. Ngược mất tâm tư lớn như vậy, không có khả năng không có mục đích, nói, ngươi muốn cái gì?”
Chu Hữu Kim ‘bụp’ một tiếng quỳ xuống, “Hạ quan cả gan, xưa nay nghe nói, Vương gia anh minh thần võ, tài hoa hơn người, hạ quan âm thầm kính phục, hôm nay vừa thấy, càng là phi thường…”
Mạch Ngọc ở bên che miệng một tiếng ho nhẹ, Hoài Vương khó hiểu nhìn y, liền thấy y kỳ thực đang đau khổ nhịn cười, tiện thể kéo y vào trong lòng mình một cái. Cười? Ngươi còn cười? Tên kia nói sai rồi sao? Bản vương không phải anh minh thần võ? Còn chưa phải tài hoa hơn người?
Mạch Ngọc không lên tiếng, trong mắt đầy nước, không để ý bật cười còn chảy ra, đối diện với ánh mắt tức giận của Hoài Vương, sau đó vòng tay, lẳng lặng tựa ở trong ngực hắn, nhất thời theo đó khiến Hoài Vương sinh ra ảo giác.
“… Hạ quan không dám xa cầu Vương gia ban cho, chỉ cầu có thể đi theo Vương gia bên người hầu hạ, hạ quan liền chết cũng không tiếc.” Chu Hữu Kim vẫn như cũ quỳ trên mặt đất thao thao bất tuyệt.
Hoài Vương phục hồi tinh thần lại, “Ngươi không phải là muốn ở trong kinh có một chức quan? Bản vương trở về sẽ lưu ý.”
“Tạ vương gia!” Chu Hữu Kim từ dưới đất đứng lên, sau lại nói, “Ngày mai huyện thành sẽ tổ chức một tràng pháp sự, khẩn cầu hà bá phù hộ, Vương gia và công tử có muốn đi hay không?”
Mạch Ngọc không khỏi có chút ngạc nhiên, “Khẩn cầu hà bá phù hộ? Phù hộ cái gì?”
“Đê vỡ, nông điền ấp xá chìm trong biển nước, dân đen trôi dạt khắp nơi tất sẽ gây chuyện, vì vậy hạ quan mời người đến lập tràng pháp sự, khẩn cầu hà bá phù hộ, bình định dân phẫn.’’
(phẫn nộ của dân chúng.)
“Có thời gian này cúng bái kết quả còn chưa biết, không bằng đem đê đập tu sửa một chút không phải càng thực tế?”
Chu Hữu Kim ngẩn người, cũng không nghĩ tới Mạch Ngọc sẽ nói ra những lời này, mà lúc này trên mặt người kia ngoại trừ thanh liệt lãnh ngạo cũng không có mị hoặc câu nhân như tước, tựa như ngày ấy ở kinh thành thấy từ xa, tuyệt mỹ như tiên, xa xăm không thể chạm.
Tya Hoài Vương đặt ngang thắt lưng Mạch Ngọc, vỗ nhẹ y. Vì vậy y mới mới ý thức được lời nói mình có chút kích động, Hoài Vương đối y nói, “Ngươi không hiểu chuyện này, dân chúng tin tưởng quái lực loạn thần, ngươi vất vả dùng tiền tốn nhân lực đi tu đê đập, kết quả họ cảm tạ hà bá long vương, không bằng để cho họ đi cầu những thần kia a, vỡ hay không vỡ cũng không trách lên đầu chúng ta. Bằng không ngươi cũng không có khả năng tại đây thấy sơn trân hải vị.”
Mạch Ngọc liếc nhìn bàn ăn, triều đình cấp phí tu sửa xuống, sợ là.. cũng dùng ở trên mấy thứ kia đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt Mạch Ngọc khó coi, câu hỏi Hoài Vương có chút lo lắng. Cơ thể bị phạt tất nhiên yếu đuối lợi hại, mà đoạn đường này thuốc uống cũng không ít, chỉ là bồi bổ thế nào cũng không thể giống như đêm đó phong thái nhanh nhẹn từ trên tường vây nhảy xuống, Hoài Vương nhiều ít có chút áy náy. “Không ăn nhiều thêm chút, trên đường đi cũng không thấy ngươi ăn.”
Mạch Ngọc rũ mắt, không nhìn tới bàn đồ ăn, “Ta ăn không vào…”
Ít nhiều đoán được tâm tư của y, Hoài Vương cười ngồi cuối bàn ôm lấy, ánh mắt nhu tình lọt vào trong con ngươi có chút kinh hoảng của y, “Không muốn ăn trở về phòng, ngươi không ăn, bản vương cũng không ăn.”
Hết chương