Mũi kiếm sắc mảnh, Chu Hữu Kim đang định quay đầu lại trên cổ đã xuất hiện vết máu. Ngoại trừ Hoài Vương, theo vào còn có hai người trước đó.
“Cái này là gì, khó ngửi như vậy?” Phốc một tiếng, hương lô đang đốt bị nước trà dập tắt, nam tử tướng mạo nhã nhặn nhíu đôi mi thanh tú, bịt mũi nói thầm: ‘’Nhiều như vậy chẳng lẽ còn không cương?” Cặp mắt hoa đào cong cong đầy ý cười, muời phần câu hồn.
“Đỗ – Đại – Nhân.” Hoài Vương gằn giọng oán hắn.
Đỗ Vũ Du nghiêm chỉnh lại một chút, bĩu môi, “Được rồi được rồi, ta đã biết, nhân chứng vật chứng đều lấy được, Chu Hữu Kim ngươi muốn biện giải bản quan sẽ cho ngươi thời gian, nhưng mà bây giờ… Người! Đem hắn giải đi!”
Mấy tên nha dịch tiến lên đem Chu Hữu Kim dẫn xuống, nam tử cầm kiếm vừa mới đẩy vào bao, Đỗ Vũ Du đã bổ nhào lên người hắn, quấn lấy cánh tay: “Ẩn Phong, lúc ngươi xông vào cũng hít không ít hương đi?” Ngón tay vẽ loạn trên ngực hắn, một đường đi xuống bụng dưới, “Có thấy trên người… nóng không?”
Nam tử kêu Ẩn Phong gân xanh trên trán khẽ nhảy, sau đó đem Đỗ Vũ Du trên người mình gỡ xuống, “Đỗ đại nhân, chính sự quan trọng hơn, quan kiểm kê ở đây cất giấu tài vật tham ô, ngài nhanh an bài người đem tu sử đê đập một chút.”
“Được rồi được rồi, ta biết ngay tên đầu gỗ nhà ngươi không hiểu chút tình thú là gì mà.” Đỗ Vũ Du một bụng bất mãn lôi Lạc Ẩn Phong ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu về Hoài Vương nháy nháy cặp mắt hoa đào, “Vô song công tử khả năng hít không ít ỷ la hương, vương gia trước chăm sóc hắn, hạ quan đi tìm giải dược.” Dứt lời người đã biến mất ở ngoài cửa, sau còn với đầu nói, nhón tay chỉ bên ngoài: “Hạ quan sẽ phái người canh chừng cửa hang, vương gia cùng vô song ở bên trong muốn ngốc bao lâu thì ngốc bấy lâu, hạ quan sẽ nhanh chóng mang giải dược tới.” Tiếp đó là tiếng, thinh thoảng lại có vài tiếng nói mềm mại truyền tới.
“Ẩn Phong, ta cũng hít phải nhiều khói, hiện tại tứ chi vô lực, ngươi đỡ ta được hay không?”
“Đại nhân, phiền ngươi trước đem chân xuống.”
“Ngươi không phải thích như thế sao? Tối hôm qua chính mồm ngươi nói…”
“Đại – nhân!”
“Được rồi, không ôm thì không ôm, có cái gì đâu chứ… Ừm… ── ”
Bên ngoài yên tĩnh trở lại, có lẽ là người đã đi xa.
Mạch Ngọc tựa hồ đối với người đến bên cạnh không có phản ứng, chỉ biết cúi đầu im lặng một chỗ. Búi tóc tán loạn, vài sợi tóc rũ xuống bên trán che mất mặt y. Hoài Vương hạ thắt lưng nhìn y, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay muốn vén đám tóc rối bời, “Không sao rồi, bị dọa đi?” Chỉ là tay còn chưa chạm đến, lòng bàn tay đã đau rát, Hoài Vương cúi đầu, chỉ thấy một đường máu kéo dài qua.
Bị ỷ la hương nhiễu loạn tâm trí khiến y đã không còn phân rõ người trước mắt là ai, ý niệm duy nhất chính là dùng hết hơi thở cuối cùng muốn chống lại.
“Mạch Ngọc, ngươi nhìn kĩ đi, là bản vương!”
Hoài Vương nói, Mạch Ngọc căn bản nghe không vào. Chỉ thấy sắc mặt y ửng đỏ, ánh mắt mê ly, ngực lên xuống phập phồng, hiển nhiên dược tính phát tác, bàn tay nắm châm cài Mạch Ngọc run rẩy, sau đó nhắm ngay tim của mình, “Chu tri huyện, ta biết tình trạng bây giờ không kháng nổi ngươi, nhưng ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, Mạch Ngọc dù chết cũng không nguyện bị ngươi nhốt ở chỗ này!” Dứt lời, đã muốn đâm xuống.
“Mạch Ngọc!” Hoài Vương bước nhanh về phía trước giữ chặt phát trâm, tóm hai tay y, lực cánh tay mạnh mẽ muốn đem y tỉnh lại, “Mạch Ngọc, ngươi nhìn kỹ trước mặt ngươi là ai? Nhìn kỹ cho bản vương!”
Hoài Vương ngẩng đầu, ánh mắt mê mang hắn nhìn một hồi lâu, khuôn mặt vốn tuyệt vọng mỉm cười bản, yếu ớt kêu một tiếng, “Vương… Gia…”
Sốt ruột trên mặt Hoài Vương hơi giảm, nhưng lại thêm vài phần lo lắng: “Mạch Ngọc, ngươi trúng ỷ la hương…”
Mạch Ngọc gật đầu, “Không nghĩ tới, ở Ỷ hương các không bị dùng qua… Ra ngoài… trái lại…”
Chỉ cảm thấy than thể y run rẩy càng ngày càng lợi hại, Hoài Vương hỏi: “Có phải rất khó chịu không?”
Hoài Vương giật mình, sau khẽ gật đầu, lập tức cnắm lấy tay áo Hoài Vương, khẩn cầu hắn, “Vương gia, ngươi để ta một mình là được rồi… Ta không muốn… Ta không muốn…” Ở trước mặt ngươi làm trò hề!
Hoài Vương đưa tay gỡ mấy sợi tóc tán loạn của y. Người này luôn như vậy, bất cứ lúc nào cũng không quên được cao ngạo, bất cứ lúc nào cũng hết sức bảo vệ tôn nghiêm của mình… Khóe miệng cong lên, ánh mắt sâu sa nhìn y, tận lực thả chậm lời nói, để y nghe rõ: “Mạch Ngọc, ngươi hãy nghe cho kỹ, bản vương có thể đem một mình ngươi ở tại chỗ này, sau đó phái người đi tìm thuốc giải, thế nhưng đến tột cùng có loại dược có thể giải ỷ la hương hay không, cái này chính ngươi cũng biết… Hai biện pháp, ngươi tự chọn.”
Mạch Ngọc bị tình dục làm cho con ngươi nhiễm một tần sương, nước mắt ẩm ướt nhìn Hoài Vương, gò má ửng hồng, môi đỏ bừng, phi thường dụ hoặc.
Hoài Vương nghĩ thầm, mình nhất định là cùng y ở một chỗ lâu ngày nên lây bệnh, dâng tận miệng, đã không thể ăn sạch tận xương lại còn chờ sự lựa chọn của y.
Thế nhưng, hắn muốn y can tâm tình nguyện ở dưới thân hắn, không phải chịu bức bách, càng không phải lộ ra thần tình hỏng mất thế này.
“Bản vương cũng không phải coi ngươi là công cụ tiết dục, bản vương.. là thật tâm muốn giúp ngươi.” Một lúc lâu không có được câu trả lời của y, Hoài Vương đứng lên, “Ngươi ở đây, bản vương ra ngoài trước…”
Đường nhìn Mạch Ngọc rơi trên vạt áo người trước mặt, mới vừa rồi còn tuyệt vọng, nhưng khi người này xuất hiện không khỏi bình tĩnh lại.
Nam nhân này, trong lúc vô tình đã ảnh hưởng đến tâm y. Tựa hồ từ lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu, liền là như thế này, bá đạo của hắn, dịu dàng của hắn, cường thế như vậy mà mở ra cánh cửa trong thâm tâm y, không cho y bất kỳ sự chống cự.
Hoài Vương đang muốn xoay người, nhưng lại không cách nào bước ra cửa, không phải hắn không muốn đi, mà là…
“Vương gia…” Mạch Ngọc khẽ nắm lấy vạt áo hắn, “Ta…” Do dự nhiều lần, sau đó ngẩng đầu lên, trong con ngươi kiên định khiến người ta rung động.
Sau một khắc, Hoài Vương ôm lấy y, lên giường…
Hết chương