Tưởng Hoài Vương đã ngủ say, Mạch Ngọc nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi vào, cài cửa xoay người ──
“Vương…!” một tiếng kinh hô bị chặn ở cổ, lại bị đối phương ôm thật chặt.
Trong phòng không đốt đèn, giữa một mảnh hắc ám tĩnh lặng, tiếng thở dốc hòa vào nhau càng trở nên rõ ràng hơn khi ở ngoài.
“Vương gia?” biểu hiện bất thường của người nọ, làm cho hắn khó tránh có chút bận tâm.
“Ngươi không bẩn…” Thanh âm trầm thấp của Hoài Vương rơi bên tai y, Mạch Ngọc ngây người không kịp phản ứng, Hoài Vương siết chặt cánh tay đang ôm y, “Thân ngươi là bồ đề, tâm như gương sáng, ngươi một chút cũng không dơ bẩn, cho dù muốn so với nước trong Thiên trì cũng được…”
Hắn đều nghe thấy rồi?
Trong lòng Mạch Ngọc hoảng sợ, sau đó đáy lòng tràn đầy tình cảm ấm áp, thì ra hắn đang an ủi mình. Không nhịn được muốn cười, vị Vương gia cao cao tại thượng này, làm ra loại chuyện như vậy, quả nhiên đã ngại ngùng lại còn vụng về, bèn vòng tay ôm lại hắn.
“Vương gia đây là học kẻ khác tai vách mạch rừng sao?”
Hoài Vương hung hăng véo một cái trên lưng y, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi không chế giễu bản vương một câu thì toàn thân không thoải mái có phải không?”
Chẳng qua là lo lắng cho y, nên trốn ở một bên, lại không nghĩ đến ánh trăng như nước, người ấy tựa gương, một lần đối thoại, đánh thức hổ thẹn trong lòng hắn, cũng làm yêu thương càng thêm sâu sắc.
Mạch Ngọc tựa đầu lên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của đối phương, tưởng như thế gian đều trở nên tĩnh lặng, “Cảm ơn…” y khẽ nói, suy nghĩ thật lâu nhưng chỉ có hai chữ này, sự tình thân thiết đến đâu bọn họ đều làm rồi, nho nhã lễ độ thế này ít nhiều gì cũng thấy có chút kỳ quái.
Hoài Vương đặt tay lên đầu vuốt vuốt tóc y, “Ngươi khách khí với bản vương như thế, là do vừa nãy biết trước ngày mai bản vương muốn lên đê tuần tra nên đã cố ý nói như vậy đi, để cho trời đổ mưa đem bản vương giội ướt như chuột lột?”
Mạch Ngọc khẽ nở nụ cười, “Vương gia nếu ướt như chuột lột, vậy chim chóc trên đời đều không dám rơi vào canh nữa.”
Hoài Vương cúi đầu hôn để ngăn chặn cái miệng lanh lợi của y, oán hận nói, “Nếu đã thế, đêm nay cho ngươi kiến thức một mặt “cầm thú” của bản vương!”
“Mạch Ngọc thật vinh hạnh… Chỉ là không biết khi nào mới có may mắn được biết một mặt “không bằng cầm thú” của vương gia?”
“… Nếu ngươi đã muốn như thế, vậy bản vương đành cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ngươi!”
“Ân…!”
Một tiếng thở gấp khe khẽ tuyên bố quyết tâm đã nói là làm của đối phương.
Ngày thứ hai, lão thiên vô cùng nể mặt mà đổ mưa, trên trời giăng kín tầng tầng mây đen, xem ra trong chốt lát cũng không tạnh được.
Mạch Ngọc vẫn còn ngái ngủ đã bị Hoài Vương lôi ra từ trong chăn, sau đó ôm đến bên cửa sổ hóng gió lạnh để nghiêm phạt.
Hoài Vương đã sớm tỉnh, nhưng trận mưa này lại làm rối loạn kế hoạch ra ngoài của hắn, nhất thời cũng không có việc gì làm, lại thấy Mạch Ngọc ngủ đến là ngọt ngào, nhịn không được muốn đùa y, nhưng không ngờ tới đêm qua Mạch Ngọc đã bị nhiễm lạnh, sáng sớm mặc mỗi áo trong lại bị gió lạnh thổi một cái, kết quả thổi ra đầu đau người nóng, ngược lại khiến cho Hoài Vương luống cuống tay chân một hồi. Cái gọi là tự làm tự chịu, chính là như thế.
Buổi chiều, mưa nhỏ bớt, Hoài Vương mượn cớ mùi thuốc trong phòng quá nồng, hun hắn đến cả người khó chịu, liền tự phe phẩy chiết phiến lắc lư ra cửa. Hạ nhân túm tụm xì xào rằng vị Vương gia này thật nhàn rỗi, chỉ có Mạch Ngọc hiểu, kì thực Hoài Vương lên đê sông xem xét tình hình. Ban đầu việc này đều do Đỗ Vũ Du phụ trách, có điều hiện tại hắn sinh tử chưa rõ, Hoài Vương liền ôm việc vào người luôn.
Ở trong phòng buồn bực đến phát hoảng, Mạch Ngọc khoác thêm áo tùy ý đi dạo trên hành lang, vừa đi vừa nghĩ làm thế nào mới chiếm được tín nhiệm của Tống Dao, thuận tiện mò ra nơi giấu bản sổ sách kia.
Nghĩ đến nhập thần nên không để ý người đi tới từ phía đối diện, đến khi đối phương gọi “Mạch Ngọc công tử”, đã va vào.
Đồ Tống Dao cầm trong tay rơi xuống đất, Mạch Ngọc giúp hắn nhặt lên, thấy là một bao lá trà, không khỏi hiếu kỳ, “Thì ra Tống đại nhân cũng thích thưởng trà?”
Tống Dao khoát tay, “Đâu có, người ta tặng, còn không trả lại được, đang không biết làm sao mới tốt.”
Mạch Ngọc nhón một ít lá trà đưa lên mũi khẽ ngửi, sau đó nói, “Này là cống trà Vân Vụ, độc đáo lại tốt cho trí nhớ, sáng mắt, tiêu thực, có tác dụng phòng bệnh, là trân phẩm hiếm có trong các loại trà. Có lẽ người tặng trà cũng lo lắng đại nhân suốt ngày bận rộn hại đến thân thể, mượn trà biểu đạt tấm lòng quan tâm.”
Tống Dao có chút kinh ngạc, “Công tử hiểu trà?”
“Có người bạn cũ mở trà viên, ta từ chỗ của hắn học được chút da lông.” Mạch Ngọc trả lại túi trà cho Tống Dao, lại bị Tống Dao từ chối. “Công tử cứ giữ lấy đi, đã là người hiểu trà, vậy cũng không cô phụ lá trà tốt như thế.”
Mạch Ngọc suy nghĩ một chút, “Không biết chỗ Tống đại nhân có trà cụ không?”
“Chủ quản tiên sinh hay quản lý mấy thứ này, chỗ hắn chắc có.”
Nhìn thấy lá trà bỗng nhớ đến Nhược Trần, trước đây gặp lúc mưa giăng đầy trời, Nhược Trần liền cùng y ngồi trong đình giữa hồ của Khởi Hương Các, hương sen sau mưa phảng phất, một người pha trà một người đánh đàn, vui vẻ vô cùng. Thế là tâm huyết dâng trào, đưa ra lời mời, “Để cảm tạ đại nhân tặng lễ, cho phép Mạch Ngọc vì ngài pha trà.”
———————————————————–