Nếu nói thời đại học Đường Kí Minh không chăm sóc tận tình cho Hứa Vị Trần thì đó là không khách quan.
Họ vừa khéo sống ở hai tòa kí túc liền nhau, giữa hai tòa có lối thông nhau, lúc thời tiết xấu không cần dãi gió dầm mưa cũng có thể đến phòng đối phương. Đường Kí Minh đưa Hứa Vị Trần đến giới thiệu bạn cùng phòng của y, thường xuyên sang hỏi thăm xem Hứa Vị Trần có thiếu thốn gì không, cuối tuần muốn y đưa ra ngoài không.
Săn sóc đến mức khiến Hứa Vị Trần cảm thấy nếu đổi bản thân vào vị trí của y, chắc chắn hắn sẽ không thể làm tốt hơn thế.
Cả ba người bạn cùng phòng của Hứa Vị Trần đều đến từ những thành phố xa xôi, tính tình cũng gọi là dễ sống chung.
Cậu trai sống chung phòng với Hứa Vị Trần tên là Tề Dụ, vóc dáng cậu ta không cao, tính vừa nhiệt tình lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ham mê khám phá mọi bữa tiệc đang được tổ chức trong trường.
Bởi Hứa Vị Trần trông đặc biệt điển trai, là kiểu đẹp mã mà khó có thể bị làm lơ nên hắn thường nhận được lời mời dự tiệc. Lần nào Tề Dụ cũng đồng ý trước hộ Hứa Vị Trần, đúng giờ đưa hắn đến cùng.
Hứa Vị Trần còn chưa kịp comeout ở kí túc xã thì đã bị Tề Dụ kéo đến cửa bữa tiệc, coi như vé "sống" nhét vào phòng.
Trước khi nhập học, Hứa Vị Trần tự thề với bản thân rằng sẽ chủ động hòa nhập vào cuộc sống hơn và cũng sẽ chấp nhận những thứ mới mẻ, thế nên mặc dù tạm thời chưa tìm thấy niềm vui nào trong những bữa tiệc ồn ào mà hắn khó nhận biết được ai với ai, thế nhưng hắn cũng chưa từng phản đối hành vi coi hắn như wingman để sử dụng của Tề Dụ.
(*) Wingman là từ lóng chỉ người bạn kề vai sát cánh của nam giới có vai trò hỗ trợ họ tiếp cận với đối tượng tiềm năng.
Hắn gặp Marshall trong một bữa tiệc của hội anh em vào giữa tháng mười.
Buổi tối Hứa Vị Trần có tiết nên mười giờ mới đến căn phòng mờ tối xập xình tiếng nhạc kia. Tề Dụ không ở lại với hắn thêm lúc nào mà đã đi bắt chuyện, nhảy nhót với người ta luôn. Hứa Vị Trần buồn chán đứng bên ngọn đèn treo tường duy nhất bật sáng, cầm một chai bia uống, định ở lại thêm nửa tiếng rồi đi.
Khi hắn sắp uống hết lon bia, Marshall mỗi tay cầm một ly rượu bước đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một ly, hỏi: "Đến một mình à?"
Marshall cao hơn Hứa Vị Trần một chút, trông khá khôi ngô, vì nóng nên gã chỉ mặc độc mỗi một chiếc may ô trắng, để phô ra đường cong cơ bắp rõ ràng. Ánh mắt gã xen lẫn sự mờ ám, tay gác trên vai Hứa Vị Trần, cọ nhẹ để Hứa Vị Trần xác nhận gã là đồng loại của mình.
"Đến với bạn cùng phòng." Hứa Vị Trần nhận ly rượu, cười với gã.
Hứa Vị Trần không có cảm giác bị cám dỗ, nhưng vì hắn chưa từng giao lưu với đồng loại bao giờ, cũng tò mò với chuyện này nên giả vờ như mình rất sành sỏi, trò chuyện bên cạnh Marshall.
Rượu Marshall đưa hắn là rượu Vodka không pha, mùi rượu rất nặng, Hứa Vị Trần thấy không thoải thì uống rượu, chẳng bao lâu sau đã uống hết một ly.
Có mấy lần trong lúc trò chuyện, Hứa Vị Trần cứ có cảm giác như ai đang nhìn mình chằm chặp. Thế nhưng khi nhìn qua hướng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú kia, do quá tối nên gã không nhìn rõ gì.
Đột nhiên Marshall nói: "Muốn ra ngoài đi dạo không?"
Hứa Vị Trần đã hơi chếnh choáng, cũng đang định rời đi, thế nên hắn không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Họ rời khỏi căn phòng ồn ào hầm hập mùi hormone, rảo bước đi trên con đường nhỏ trong trường vào ban đêm.
Trước mắt Hứa Vị Trần gần như tối đen hoàn toàn, hắn đi loạng choạng, Marshall ôm eo hắn, từ từ mò xuống dưới háng. Hứa Vị Trần thấy không thoải mái, muốn đẩy ta gã ra nhưng Marshall lại hiểm lầm, trở tay vòng lấy mu bàn tay hắn, áp sát vào tai hắn: "Đến chỗ tôi hay chỗ cậu?"
Hứa Vị Trần giật mình nhìn Marshall, vừa do dự từ chối thì một bóng người xuất hiện ở cuối con đường nhỏ.
Bóng người này khiến Hứa Vị Trần cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu. Y đi không nhanh không chậm, khi tới gần, Hứa Vị Trần nhận ra đó là Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh đứng vững trước mặt họ, lẳng lặng nhìn Marshall.
Hứa Vị Trần vụng trộm làm chuyện xấu, ăn trái đắng còn bị người quý trọng nhất phát hiện, hắn hơi tủi giận khó hiểu, lại thấy rất chột dạ, đang rút tay ra khỏi tay Marshall thì nghe gã nói: "Kí Minh, ông cũng đến buổi tiệc à? Hiếm thấy thật đấy."
Đường Kí Minh không trả lời gã mà nhìn Hứa Vị Trần, hỏi: "Gọi điện thoại cho cậu mà sao không bắt máy?"
Giọng y gằn như đang tức giận. Thế nhưng Hứa Vị Trần chưa thấy y nổi đóa bao giờ, vả lại cũng không nhìn rõ vẻ mặt y nên không thể kết luận được. Hắn thoáng sửng sốt, đáp: "Nãy đi học nên để chế độ im lặng."
"Gia Tuân bảo thấy cậu ở bữa tiệc, nghĩ cậu uống nhiều rồi nên kêu tôi đến đón cậu." Đường Kí Minh nói với hắn.
Phạm Gia Tuân là bạn cùng phòng của Đường Kí Minh, từng gặp Hứa Vị Trần mấy lần. Hứa Vị Trần nhớ lại hướng ánh mắt ban nãy cảm nhận được, hắn bỗng ngộ ra, nghĩ đó hẳn là Phạm Gia Tuân.
"Ông đưa cậu ấy ra à?" Cuối cùng, Đường Kí Minh nhìn về phía Marshall, nói với giọng không hề mang ngữ điệu biết hơn, "Cảm ơn, đưa đến đây là được."
Marshall lùi lại một bước, chẳng biết lầm bầm nói gì, sau đó quay người đi nhanh về phía bữa tiệc.
Trên đường chỉ còn lại hai người là Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh xoay gót đi về phía trước, Hứa Vị Trần theo sau, đi đứng không vững nên hơi chậm. Đường Kí Minh đi được mấy bước lại quay người, y dừng lại, nói: "Sáng thế mà không nhìn thấy à?"
"Anh không quáng gà thì đừng bảo sáng." Hứa Vị Trần quở mắng.
Đường Kí Minh đưa tay đỡ cẳng tay hắn, ngón tay dán sát trên xương cổ tay, vừa chậm rãi đi cùng hắn, vừa nói: "Nói năng với tôi không phải rất cục à?"
Hứa Vị Trần không đáp, hai người đi mấy bước, Đường Kí Minh lại hỏi: "Uống mấy ly rượu?"
"Uống một chai bia với một ly Vodka." Hứa Vị Trần choáng váng bám chặt vào Đường Kí Minh, mạnh dạn hấp thụ hơi ấm của y.
Đường Kí Minh bỗng nhận xét: "Tiệc có Vodka không phạm luật à? Có phải cậu ta tự mang không."
Hứa Vị Trần bật cười: "Sao anh quản lắm thế."
Ra khỏi đường mòn, xe của Đường Kí Minh đỗ ở ven đường. Y mở cửa xe giúp Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần được y chở về kí túc xá. Trên đường đi, Đường Kí Minh nhẹ nhàng hỏi Hứa Vị Trần rằng tiệc trên đại học vui lắm à, Hứa Vị Trần liên tục xưa tay: "Chán lắm, chẳng muốn đi nữa."
Không lâu sau, Tề Dụ không còn kéo Hứa Vị Trần đi tiệc nữa, cậu ta đã tìm được bạn gái, thế nhưng cơn ác mộng của Hứa Vị Trần lại bắt đầu.
Tuần nào cũng có ít nhất ba ngày Tề Dụ qua loa gửi tin nhắn cho Hứa Vị Trần: [ Tạm thời đừng về.] Sau đó đưa bạn gái về phòng, khóa cửa lại.
Lúc nào Hứa Vị Trần cũng không về được phòng. Hắn cũng không muốn xin bạn cùng phòng khác cho ngủ nhờ nên đành đợi ở phòng nghỉ dưới tầng đọc sách, có lúc đợi đến sáng sớm, nằm sấp ngủ.
Hắn cãi nhau với Tề Dụ mấy lần, dọa sẽ báo lên quản lí tòa, mồm Tề Dụ bảo ok ok nhưng vẫn đưa người ta về phòng khiến hắn bực mình vô cùng.
Lại một buổi tối khác, khi đã gần mười hai giờ khuya, Hứa Vị Trần cáu đến mức điền ngay đơn xin chuyển kí túc ở trong phòng nghỉ, hắn gửi tin nhắn hỏi Đường Kí Minh có kinh nghiệm không, Đường Kí Minh đến phòng nghỉ gặp hắn.
"Cậu về với tôi trước đi." Đường Kí Minh nói với Hứa Vị Trần rằng bạn cùng phòng kí túc của y bị ốm nên đã về nhà, Hứa Vị Trần có thể ở tạm, giống nhặt chó con mèo con đi lang thang về, y gập máy tính lại hộ Hứa Vị Trần, đưa hắn về kí xúc xá của mình.
Hứa Vị Trần từng đến phòng kí túc của Đường Kí Minh mấy lần, nói thẳng ra là nó sạch sẽ, ngăn nắp hơn phòng của hắn và Tề Dụ. Ngoài giường, sách và máy tính ra thì gần như chẳng thấy đồ lặt vặt gì. Giống như phòng ở nhà của Đường Kí Minh, đồ dùng cá nhân của y ít đến mức có thể dọn đi bất cứ lúc nào. Điều này khiến Hứa Vị Trần thầm đoán rằng trong lòng Đường Kí Minh sẽ chẳng lưu luyến bất kì một món đồ cũ nào chứ đừng nói là người.
Đường Kí Minh đưa cho Hứa Vị Trần chiếc áo phông y chưa bao giờ mặc rồi bảo Hứa Vị Trần ngủ trên giường y.
Hứa Vị Trần tắm xong về phòng thì đã thấy Đường Kí Minh thay xong ga trải giường giúp hắn rồi ngồi trên ghế đọc sách chờ.
Sự chu đáo của Đường Kí Minh rất giống cha mẹ hoặc là anh trai, rõ ràng chẳng có gì mập mờ, y cười khẽ với Hứa Vị Trần: "Không chọn sai trường à?"
Hứa Vị Trần phiền lòng vì sự rung động không đúng lúc của mình, hắn không cưỡng lại được lòng tốt Đường Kí Minh dành cho mình nên cãi bước: "Tôi cũng chẳng biết trường khác thế nào."
Hắn ngồi xuống tấm ga trải giường kẻ sọc xám mà Đường Kí Minh mới thay: "Anh vẫn chưa dạy tôi viết đơn đăng kí."
Đường Kí Minh mở máy tính của hắn lên, hắn sấn qua để nhìn cho rõ, mặt hơi sát với Đường Kí Minh. Đường Kí Minh điền một số thông tin giúp hắn rồi bất ngờ hỏi: "Cậu muốn ở với tôi không?"
Hứa Vị Trần giật mình, quay sang nhìn Đường Kí Minh đang ở ngay trước mắt, trong đầu quay cuồng vô số suy nghĩ, hắn đứng phắt dậy, nói hơi to tiếng: "Không muốn."
Đường Kí Minh không giận mà chỉ cười bảo hắn trẻ con: "Tôi nghĩ ít ra mình cũng không dẫn người khác về phòng rồi nhốt cậu ở bên ngoài."
"Thế nhỡ tôi muốn dẫn người ta về thì sao?" Hứa Vị Trần phản bác.
Đường Kí Minh phì cười như thể Hứa Vị Trân nói gì hài hước lắm, y ung dung hỏi: "Cậu dẫn ai?"
"Tôi có sức hút lắm đấy, ok?" Hứa Vị Trần nhìn y chằm chặp.
"Ok ok ok." Đường Kí Minh trả lời qua loa rồi tiếp tục điền đơn giúp hắn. Như không nghe thấy câu phản bác của hắn, y lại nhẹ nhàng kiến nghị, "Cậu cân nhắc thêm chút nữa đi, có thể không cần ở chung phòng với tôi. Với lại, có nộp đơn cũng chưa chắc được đổi cùng nhau."
Hứa Vị Trần xem xét nét mặt của Đường Kí Minh, phát hiện ra đúng là y rất mong mình nộp đơn, hắn ngẫm ngợi vài giây, nhưng vì nghĩ mãi không hiểu nên vẫn mở miệng hỏi: "Đường Kí Minh, chẳng phải trước kia anh thấy tôi rất phiền ư, sao giờ lại như rất sẵn lòng chăm sóc tôi như thế? Có thỏa thuận gì với mẹ tôi à?"
Nghe thế, Đường Kí Minh như bị hắn chọc cười, y nhìn vào mắt hắn, lưỡng lự đôi giây rồi nói: "Cậu nhớ không, có một hôm sau buổi prom tốt nghiệp cấp 3 cậu nhờ tôi vào phòng lấy đàn cello giùm cậu?"
"Không nhớ," Hứa Vị Trần đáp rất nhanh, sau đó cảnh giác trợn tròn mắt, "Có phải anh làm rơi đàn của tôi không? Bảo sao tôi thấy lạ lạ --"
"-- Không phải," Đường Kí Minh thấy hắn rất tức cười, y như muốn giơ tay lên chạm vào hắn, thế nhưng cuối cùng vẫn không chạm mà chỉ đặt tay lên bàn, bảo, "Tôi thấy trên giá sách của cậu có một cuốn artbook trông rất quen, tôi giở ra thì thấy cậu vò rất nát, cậu lấy nó ra trút giận không ít nhỉ."
Hứa Vị Trần không nghĩ y sẽ nhìn thấy cuốn artbook và cũng không ngờ y sẽ nói thẳng ra, mặt hắn nóng bừng lên, đầu óc vẫn trống rỗng, Đường Kí Minh nói tiếp: "Tôi nghĩ, có phải vào lần đầu tiên tôi và mẹ tôi đến thành phố L, trước khi về, cậu mua nó định tặng cho tôi nên mới nghe thấy tôi với mẹ tôi nói chuyện không."
"Lúc đó tâm trạng tôi không tốt, nói năng không kiềm chế được," Đường Kí Minh thành khẩn xin lỗi hắn, "Cậu đừng so đo với tôi."
Hứa Vị Trần không phải người ưa ăn nói dễ nghe, hắn nghĩ nhất định mình đã bị Đường Kí Minh làm cho mê mẩn rồi nên mới để lộ ra mặt yếu đuối, hắn ngại ngùng nhìn Đường Kí Minh một lúc, thậm chí còn dè dặt nói nhỏ kiểm điểm với y: "Lúc ấy tôi toàn bắt nạt anh, để anh chờ tôi cũng không tốt lắm."
Đường Kí Minh đồng ý: "Chứ còn gì nữa."
Hứa Vị Trần lập tức trở lại bình thường, đánh vào vai y: "Cút. Rút lại." Bắt Đường Kí Minh xin lỗi hắn.
Cuối cùng hôm đó Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh cũng gửi đơn. Điều vừa may vừa xui là vì lượng sinh viên nộp đơn trong kì rất nhiều nên phải đến trước Giáng sinh, nhà trường mới đồng ý đơn đăng kí của họ.
Chẳng qua Hứa Vị Trần lo mình bị lộ tẩy nên không ở chung phòng với Đường Kí Minh.