Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một câu của Bà Quách làm Tạ Chiêu không biết làm sao, cô nhớ lần trước mình đã nói với bà Quách, Lục Thừa Tư chỉ là diễn viên của đoàn làm phim bọn cô rồi mà.
Nghĩ đến bà Quách lớn tuổi, có lẽ trí nhớ không tốt, Tạ Chiêu mở miệng, định nói lại với bà lần nữa để cường hoá ký ức. Nào biết cô còn chưa nói chữ nào, Lục Thừa Tư bên cạnh đã mở miệng: “Cháu chào bà Quách, cháu là Lục Thừa Tư, lần trước sức khỏe cháu không tốt lắm, không thể chào hỏi bà được.”
Tạ Chiêu: “…”
Anh đang diễn cảnh nào vậy??
Bà Quách nghe sức khỏe Lục Thừa Tư không tốt, lập tức quan tâm: “Vậy bây giờ cháu sao rồi? Là chỗ nào không thoải mái?”
Lục Thừa Tư nói: “Trước đó trái tim không tốt lắm, hồi trước làm phẫu thuật, hiện giờ khôi phục rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Bà Quách mới yên lòng, liên tục gật đầu, “Người trẻ tuổi vẫn phải chú ý sức khỏe, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà phóng túng, chờ có tuổi các cháu sẽ biết, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Nói đến đây, bà Quách lại không nhịn được nghĩ đến ông bạn già: “Ông Quách của các cháu bất ngờ xuất huyết não, không cứu chữa được…”
Tạ Chiêu thấy bà nghĩ tới chuyện đau lòng, mau chóng tới an ủi bà: “Bà Quách bà đừng đau lòng, bà cũng phải chú ý sức khỏe của mình đó.”
“Haiz, bà biết rồi.” Bà Quách vỗ vỗ tay Tạ Chiêu, “Vậy cháu đi chơi với bạn trai đi, bà chỉ nghe thấy Thịt Ba Chỉ sủa, cho nên đặc biệt ra xem thôi.”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ nghe thấy tên của mình, chạy sán lại bà Quách cọ xát chân của bà. Bà Quách lập tức nở nụ cười: “Con chó này đáng yêu thật đấy, nếu không phải giờ bà lớn tuổi, bà cũng muốn nuôi một con.”
Mặc dù chó không thể sống lâu như con người, nhưng cũng có thể sống mười mấy hai mươi năm, bà sợ mình không sống được lâu như thế, ngược lại bỏ rơi thú cưng.
“Bà Quách, bà đừng nói như vậy, lần trước bà kiểm tra sức khỏe, bác sĩ còn nói sức khỏe bà tốt vẫn lắm!” Tạ Chiêu an ủi, “Bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!”
Lục Thừa Tư gật đầu, mở miệng nói: “Phải đó, Tạ Chiêu còn cảm thấy mình có thể sống một trăm hai mươi lăm tuổi, bà chắc chắn sẽ không kém cô ấy.”
Tạ Chiêu: “…”
Làm cái gì đấy, thật là!
Cô quay đầu trừng Lục Thừa Tư một cái.
Bà Quách lại bị lời này chọc cười: “Ha ha ha thật sao? Vậy bà phải cố gắng rồi, không thể thua cô Tạ được.”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ vẫy vẫy cái đuôi, giống như nói nó cũng sẽ cố gắng.
“Được rồi, bà không quấy rầy các cháu nữa, đi vào đi, đi vào đi.” Bà Quách vẫy tay với bọn họ, trở về nhà mình. Trước khi đóng cửa lại còn không chớp mắt nhìn Lục Thừa Tư nói một câu: “Tiểu Lục thật sự là càng nhìn càng đẹp trai, cô Tạ có ánh mắt.”
“Không…” Tạ Chiêu vừa mới nói một chữ “không”, bà Quách đã đóng cửa lại.
Tạ Chiêu nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư vô tội nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
“…Anh nói sao?”
Lục Thừa Tư nghĩ ngợi, mở miệng nói: “A, có phải nên xuống dưới mua thức ăn?”
Tạ Chiêu: “…”
Giả vờ ngây ngốc Lục Thừa Tư thật sự là hạng nhất.
Nhưng bọn họ quả thật định đi xuống lầu mua thức ăn, vừa rồi còn không bằng bảo anh ở dưới lầu chờ mình, mua xong đồ ăn rồi lên. Thịt Ba Chỉ nhìn họ muốn đi ra ngoài, cũng không quay về nhà, vẫn là Tạ Chiêu ôm nó vào trong: “Thịt Ba Chỉ, mày ngoan ngoãn trông nhà, tụi tao xuống lầu mua đồ ăn rồi về ngay.”
“Gâu.”
“Nhanh thôi, mày ngoan ngoãn chờ tụi tao nhé.”
“Gâu gâu.”
Giáo dục Thịt Ba Chỉ xong, Tạ Chiêu thay giày cùng Lục Thừa Tư đi xuống lầu. Cửa hàng tiện lợi cách tòa nhà của Tạ Chiêu không xa, hai người đi không đến một lát thì đến. Bởi vì Tạ Chiêu là khách quen nơi này, em gái thu ngân trong cửa hàng cũng biết cô. Dĩ vãng cô đều tới một mình, lần này bên cạnh còn có một anh đẹp trai cao gầy, khí chất ngời ngời, hai em gái thu ngân không nhịn được xúm lại, lặng lẽ suy đoán thân phận của anh.
“Anh này đẹp trai thế, là bạn trai cô Tạ sao?”
“Chắc vậy, hai người cùng nhau tới mua đồ! A a a cô Tạ kiếm đâu được bạn trai đẹp trai thế này?”
“Có phải là diễn viên trong đoàn làm phim không?”
“Có khả năng! Khó trách tôi cảm thấy trông hơi quen mắt!”
Mặc dù đồ trong cửa hàng này không nhiều bằng siêu thị, nhưng rau củ quả và các loại thịt cơ bản vẫn có. Hai ngày trước, đúng lúc mẹ Tạ Chiêu gửi cho cô một thùng rau củ, Tạ Chiêu chọn mấy thứ trong nhà không có.
Cô chọn xong rau quả, không tìm thấy bóng dáng Lục Thừa Tư: “Lục Thừa Tư, anh đâu rồi?”
“Ở đây.” Tiếng Lục Thừa Tư từ bên trái phía trước truyền đến, Tạ Chiêu lần theo tiếng anh, phát hiện Lục Thừa Tư đang đứng ở khu đồ ăn vặt chọn đồ ăn vặt cho mình.
Trong tay anh cầm một giỏ mua sắm, bên trong đã đựng đầy các loại đồ ăn vặt, Tạ Chiêu thấy, mí mắt nhảy một cái, đi lên nhìn anh nói: “Chọn đồ ăn vặt hả? Còn nhớ lúc đầu tôi nhận chuyển phát nhanh, anh chế giễu tôi thế nào không?”
“…” Lục Thừa Tư hơi mấp máy môi, “Tôi không chế giễu em.”
“Đúng, anh chỉ nói đều là thực phẩm rác.” Tạ Chiêu đưa tay lật giỏ mua sắm của anh, “Thực phẩm tác của anh còn đa dạng chủng loại hơn của tôi lúc trước.”
“…” Lục Thừa Tư nói, “Tôi nghĩ em thích ăn.”
Tạ Chiêu bị anh chọc cười, đồng thời lại hơi chua xót, cô biết bởi vì Lục Thừa Tư bị bệnh, không thể có tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc như những bạn nhỏ khác. Những thứ người khác ăn anh chưa từng ăn, những trò người khác chơi anh cũng chưa từng chơi, hiện giờ sức khỏe tốt rồi, khẳng định muốn bù đắp lại tuổi thơ đã mất.
“Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng tục ngữ nói, ăn một miếng không mập.” Tạ Chiêu đứng ở bên cạnh khuyên anh, “Anh muốn ăn nhiều đồ như vậy, anh không thể trông cậy một hai ngày là có thể ăn hết đúng không? Từ từ thôi, không vội.”
Tạ Chiêu trả lại đồ ăn vặt của anh vào chỗ cũ, Lục Thừa Tư lại cầm trở về: “Tôi chỉ ăn một chút thôi, còn lại đều cho em.”
Tạ Chiêu nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Thật? Vậy thì đợi lát nữa anh trả tiền.”
“Ừ.” Lục Thừa Tư gật đầu, lại bỏ thêm một túi thạch trẻ em vào giỏ đồ.
Tạ Chiêu: “…”
Lúc tính tiền, Lục Thừa Tư vô cùng tự giác đứng phía trước Tạ Chiêu, nhân viên thu ngân tính tổng giá trị xong, Lục Thừa Tư lấy thẻ đen trong ví ra tính tiền.
Tạ Chiêu: “…”
Nhân viên thu ngân: “…”
Tổng giám đốc khác đều cầm thẻ đen mua hàng xa xỉ, mua xe sang trọng, vị tổng giám đốc này dùng thẻ đen mua một đống đồ ăn vặt.
Mặc dù tổng giá trị không đến ba trăm tệ, nhưng Lục Thừa Tư rất đủ phong phạm, khí thế như đưa ba trăm triệu.
Xách theo bao lớn bao nhỏ đồ về đến nhà, Thịt Ba Chỉ nhiệt tình tới đón bọn họ. Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư thay giày, xách đồ vừa mua vào phòng bếp.
“Anh đi chơi với Thịt Ba Chỉ đi, để tôi nấu cơm.” Tạ Chiêu nói với Lục Thừa Tư.
Lục Thừa Tư đứng bên cạnh phòng bếp, nghĩ ngợi nói với cô: “Tôi giúp em cùng nhau nấu.”
Tạ Chiêu nghi ngờ nhìn anh: “Anh biết nấu?”
“Không biết.”
“…”
“Nhưng năng lực học tập của tôi rất mạnh, rất nhanh có thể học được.”
Tạ Chiêu nhớ tới Lý Tuyền đã từng nói, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của Lục Thừa Tư đều là số một cách xa số hai, bèn gật đầu nói: “Được thôi, tôi ngược lại muốn xem học bá có phải tất cả phương diện đều là học bá không.”
Năm phút sau, cô cảm nhận sâu sắc uy lực của học bá.
Cô từ bỏ kháng cự buông dao, để Lục Thừa Tư đến thái thịt: “Tự dưng tôi thấy, làm giáo viên của anh chắc chắn rất hạnh phúc nhỉ? Cái gì bọn họ cũng chỉ cần giảng một nửa, anh có thể tự học xong một nửa còn lại.”
Lục Thừa Tư cười khẽ, nhìn đồ ăn trên thớt nói: “Sự thực là, những kiến thức trên sách giáo khoa, trước khi bọn họ giảng tôi đã biết rồi.”
“…” Tạ Chiêu gật đầu nói, “Vậy tôi cảm thấy tôi cũng không có gì có thể dạy anh, tôi in và dán một tờ thực đơn ở đây cho anh, chắc hẳn anh có thể tự nấu cơm trưa.”
“…” Lục Thừa Tư im lặng một lúc, nhìn cô nói, “Tôi mới ra viện, không thể làm nặng thế được.”
“A, lúc này ngược lại nhớ anh mới ra viện.” Lúc ăn cái gì không thấy anh nhớ việc này.
Tạ Chiêu cũng chỉ nói miệng thôi, không thật sự bỏ lại một mình Lục Thừa Tư trong phòng bếp, cô cầm điện thoại chụp một tấm Lục Thừa Tư thái thịt, sau đó lại chụp cận cảnh tay anh thái đồ ăn rồi phóng đại lên xem.
Không cần nói, ngay cả tay Lục Thừa Tư trông cũng rất đẹp, chỉ đơn giản là thái đồ ăn, vậy mà như đang làm một tác phẩm nghệ thuật.
Cô chọn tông màu rồi đăng ảnh chỉ có phần tay lên vòng bạn bè.
“Hôm nay cảm nhận được uy lực của học thần, ai có thể tin tưởng đây là lần đầu tiên anh ấy xuống bếp?”
Bình thường Tạ Chiêu đăng mấy tin không đâu còn có bạn bè nhiệt tình nhấn thích, bình luận cho cô, chớ nói chi là động thái hôm nay lộ rõ mùi bát quái.
Quần chúng ăn dưa trong vòng bạn bè lập tức bu tới.
“Anh ấy?? Người đẹp có biến rồi??
.”
“Áu áu áu, tay này đẹp quá! Đây là bạn trai cô Tạ sao??”
“Phú bà quả nhiên đều là của người khác
Về sau còn có thể ôm đùi cô không
.”
“Có người chỉ nhìn tay, nhưng tui nhìn đồng hồ
Đây là boss lớn á
.”
Quần chúng ăn dưa có thâm niên Cố Chi Chi, đặc biệt gửi tin nhắn riêng cho Tạ Chiêu: “Người ở vòng bạn bè của cậu, không phải là Lục tổng chứ?!! Hai người rất giống một cặp vợ chồng mới cưới
.”
Tạ Chiêu: “…”
Cô lén nhìn Lục Thừa Tư đứng ở bên cạnh thái thịt, trái tim đập thình thịch.
Ông xã mới cưới như thế, ai không muốn có chứ!
Không không không, cô không thể đi theo mạch suy nghĩ của Cố Chi Chi được. Mặc dù Lục Thừa Tư rất đẹp trai, nhưng đẹp trai như vậy hệ số nguy hiểm quá cao, cô vẫn nên thận trọng.
“Em đang làm cái gì vậy?” Lục Thừa Tư nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Chiêu lười biếng, “Không phải em chuẩn bị giao hết việc cho anh thật đấy chứ?”
“Dĩ nhiên không phải.” Tạ Chiêu đang chuẩn bị đi lên phụ một tay, điện thoại của cô lại vang lên, “Chờ một chút, mẹ tôi gọi.”
Cô bắt máy, còn chưa lên tiếng, giọng nói cao vút của mẹ cô truyền từ trong loa ra: “Người con đăng ở vòng bạn bè là ai vậy?”
Tạ Chiêu: “…”
Toang, vậy mà quên chặn mẹ cô rồi!!!
“Không phải, vòng bạn bè gì cơ? Mẹ đang nói cái gì vậy?” Tạ Chiêu học dáng vẻ giả vờ ngu của Lục Thừa Tư, bắt đầu lừa gạt mẹ mình.
Nhưng mẹ cô đâu dễ bị lừa: “Con đừng có mà giả bộ với mẹ, mẹ đã chụp màn hình rồi, cần mẹ gửi cho con không?”
Tạ Chiêu: “…”
Tại sao mẹ của cô có thể có ý thức vượt mức quy định như thế chứ! Lại còn biết chụp màn hình trước!
“Người kia đâu? Có phải còn đang ở trong phòng bếp nhà con không? Bảo nó nghe điện thoại.”
“…” Tạ Chiêu bắt đầu phát huy công lực biên kịch của cô, dựng chuyện tại chỗ, “Nào có người nào đâu ạ, đó là ảnh con trộm trên mạng thôi!”
“Ảnh trộm trên mạng?” Mẹ Tạ Chiêu vẫn không tin, “Thế nhưng mẹ thấy phòng bếp kia là phòng bếp nhà con mà.”
“Chỉ một góc nhỏ, rất nhiều phòng bếp đều tương tự mà mẹ.”
“A, vậy con nói cho mẹ, con ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm, trộm ảnh này trên mạng đăng lên vòng bạn bè là có ý gì?”
“Ặc, đây chính là thu thập tài liệu!” Tạ Chiêu bịa chuyện, “Mẹ biết con là biên kịch mà, đúng lúc kịch bản của con viết đoạn như này, con muốn xem phản ứng chân thật của quần chúng nhân dân thôi!”
“…Con đúng là biên kịch, dựng chuyện giỏi lắm.”
“…Con nói thật mà mẹ!”
Lục Thừa Tư nghiêng đầu nhìn cô một cái, dùng khăn giấy lau nước trên tay, sau đó lấy điện thoại di động của mình, yên lặng mở vòng bạn bè của cô.
Rất nhanh, anh thấy bài viết Tạ Chiêu vừa đăng.
Anh không tự giác nhếch miệng, nhấn thích cho Tạ Chiêu, sau đó quay đầu nhìn cô nói chuyện điện thoại.
Tạ Chiêu nói nhăng nói cuội mười phút với mẹ mới lừa được mẹ, vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Thừa Tư đứng ở đằng kia cười với cô.
Cô rất khó hình dung nụ cười kia, đẹp thì đẹp, nhưng cười đến mức làm cô hoảng hốt: “Anh, anh cười gì vậy? Đã thái thức ăn xong chưa?”
Lục Thừa Tư nhìn cô nói: “Vừa rồi là mẹ em? Bà ấy nhìn thấy ảnh em đăng trên vòng bạn bè?”
Tạ Chiêu: “…”
Người này lại nhân lúc cô nói chuyện điện thoại, đánh lén vòng bạn bè của cô??
Cô nhanh chóng xoá bài đăng vừa rồi, sau đó đăng một bài mới– Quấy rầy, xin mọi người xem như chưa xảy ra chuyện gì
.
“Ha ha ha ha sẽ không chia tay nhanh thế chứ?”
“A, có phải tôi lại có cơ hội không?
.”
“Nhân lúc bây giờ, ôm đùi phú bà
.”
Lục Thừa Tư đổi mới vòng bạn bè, ngước mắt dùng ánh mắt đượm ý cười nhìn về phía Tạ Chiêu: “Tại sao lại xóa? Có phải em không chơi nổi?”
Tạ Chiêu: “…”
“Thái đồ ăn của anh đi! Trưa nay có muốn ăn cơm nữa không hả?” Tạ Chiêu miệng cọp gan thỏ quát một tiếng, đi xử lý đống tôm đặt bên cạnh.
Lục Thừa Tư cười, tiếp tục cầm dao, đứng bên cạnh cô thái thịt: “Có phải mẹ em hiểu lầm tôi là bạn trai em không?”
Tạ Chiêu cúi gằm đầu xử lý chỉ tôm, giả bộ như không nghe thấy. Lục Thừa Tư nhìn cô một cái, nói tiếp: “Nếu như em không giải thích được, tôi có thể phối hợp, đóng vai bạn trai của em.”
“…” Tạ Chiêu không nhịn được giật giật khóe miệng, “Vậy thật sự cảm ơn.”
Đừng cho rằng tôi không biết anh có ý đồ gì, a.
“Gâu gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ ở bên ngoài chơi chán rồi chạy vào trong phòng bếp, chạy quanh Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư sủa. Nó chui tới chui lui bên chân Tạ Chiêu, Tạ Chiêu giơ chân lên muốn đuổi nó ra ngoài phòng bếp: “Thịt Ba Chỉ, ra ngoài chơi nào, đừng quấy rối nha.”
“Gâu.” Thịt Ba Chỉ không cảm thấy nó đang quấy rối.
“Mau đi ra ngoài, ngoan.” Một tay Tạ Chiêu cầm con tôm, cúi đầu nhìn nó, dép lê dưới chân nhất thời không giẫm ổn, bị Thịt Ba Chỉ quấn lấy, cả người đều ngửa ra sau.
“Áaa…” Mắt thấy sắp ngã sấp xuống, may mắn Lục Thừa Tư đứng ở sau lưng, giơ tay đón cô.
Tạ Chiêu chỉ cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Cô vô ý thức ngửa đầu, vừa vặn đối diện hai mắt của Lục Thừa Tư. Anh cụp mắt nhìn cô, lông mi dài khẽ run rẩy, giống như con bướm nhẹ nhàng vẫy cánh, lại khuấy động nội tâm Tạ Chiêu.
Cô cảm thấy trái tim mình đập thình thịch thình thịch, cánh tay Lục Thừa Tư khoác lên lưng cô mang theo nhiệt độ khiến người khác không thể xem nhẹ.
Cô lại hơi tham luyến nhiệt độ này.
“Gâu gâu.” Kẻ cầm đầu Thịt Ba Chỉ như không có việc gì, vẫy đuôi trước mặt bọn họ, gọi bọn họ. Bầu không khí mập mờ giữa hai người bị cắt ngang, Lục Thừa Tư hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Thịt Ba Chỉ, buông Tạ Chiêu trong ngực ra: “Thịt Ba Chỉ, đừng quấy rối trong phòng bếp, đi ra ngoài chơi.”
Giọng của anh nghiêm khắc hơn của Tạ Chiêu rất nhiều, giống như ông bố đang răn dạy con mình. Thịt Ba Chỉ ư ử hai tiếng, cụp đuôi đi ra phòng bếp. Tạ Chiêu thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Thịt Ba Chỉ, quay đầu nói với Lục Thừa Tư: “Anh dữ như thế làm cái gì?”
Lục Thừa Tư nói: “Trẻ con không thể chiều, làm sai chuyện nên răn dạy nó, nếu không nó sẽ không biết mình sai.”
“Vậy cũng không cần dữ như thế mà…” Tạ Chiêu lẩm bẩm một câu.
Lục Thừa Tư nói: “Nó ở trong phòng bếp vui đùa ầm ĩ với em rất nguy hiểm, nhỡ trên tay em cầm không phải tôm, mà là dao phay thì sao?”
“Ặc…” Vừa nói như vậy, Tạ Chiêu cũng cảm thấy nguy hiểm, “Vậy rất nguy hiểm.”
Haiz, chờ lát nữa cầm đồ ăn vặt dỗ dành Thịt Ba Chỉ là được rồi, nội tâm đứa nhỏ này cũng rất yếu ớt.
Rốt cuộc Tạ Chiêu vẫn không để Lục Thừa Tư nấu cơm, cô tự mình nấu đậu hũ Ma Bà và một đĩa tôm bóc vỏ xào tỏi. Trong nhà còn có không ít rau quả, cô lại làm một bát salad rau quả, có lợi cho sức khỏe của Lục Thừa Tư.
“Canh này là công thức bí mật của tôi, canh cà chua với nấm và thịt bò, lúc tôi xào cà chua còn thêm một xíu ớt, cho nên mới ăn sẽ hơi cay, anh thử xem.”
Canh này chủ yếu dùng cà chua và nấm, bởi vì Tạ Chiêu thêm chút thịt bò còn thừa trong tủ vào, cho nên bỏ thêm ít ớt. Bởi vì có cà chua làm cả bát canh có màu đỏ nên trên canh cô còn rắc thêm một lớp hành lá, vừa để thêm mùi vị đồng thời còn có thể điều hòa màu sắc, đây là tác phẩm đắc ý của cô.
Lục Thừa Tư cầm thìa múc chút canh trong bát, nhẹ nhàng thổi thổi, nếm thử một miếng: “Mùi vị không tệ, hơi cay cay, tôi thích.”
Tạ Chiêu cảm thấy Lục Thừa Tư hiện tại như những đứa trẻ thời kỳ phản nghịch, trước kia càng không thể làm cái gì, hiện tại càng muốn làm cái đó.
“Gâu.” Thịt Ba Chỉ ngồi xổm ở bên bàn, ngoan ngoãn nhìn bọn họ. Tạ Chiêu xoay người vuốt ve nó, đem cơm trưa ra: “Thịt Ba Chỉ, ăn cơm nha.”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ cọ xát lòng bàn tay cô, có chút tủi thân lại có chút không muốn xa rời, giống như nói trên đời chỉ có mẹ tốt.
Lục Thừa Tư cũng cúi người vuốt ve nó, nói với nó: “Ngoan.”
Thịt Ba Chỉ lại tươi ngay, chạy tới vui vẻ cọ tay anh.
Tạ Chiêu: “…”
Giỏi lắm, không phải Thịt Ba Chỉ bị anh dụ dỗ chứ!
“Ăn cơm ăn cơm.” Tạ Chiêu xới hai bát cơm, cùng Lục Thừa Tư mỗi người một bát, vui vẻ bắt đầu ăn.
Lục Thừa Tư nhìn cô, tự dưng cười nhẹ một tiếng. Tạ Chiêu vừa gắp thức ăn cho mình, vừa nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Lục Thừa Tư nói: “Chỉ là chợt nhớ tới, trước kia nơi chúng ta thường gặp nhất chính là bàn ăn.”
Tạ Chiêu cũng nhớ tới quãng thời gian ở trang viên, rõ ràng còn chưa qua bao lâu, nhưng cô luôn cảm thấy đã rất lâu rồi.
Lục Thừa Tư nói: “Thật ra lúc ấy tôi có thể không đi xuống nhà ăn cơm, như thế có thể hoàn toàn tránh mặt em.”
“A.” Tạ Chiêu cười lạnh một tiếng, “Vậy sao ngày nào anh cũng đúng giờ xuống ăn cơm?”
“Bởi vì tôi phát hiện nhìn em ăn cơm, mình cũng sẽ muốn ăn hơn một chút.” Lục Thừa Tư nhìn cô, “Em ăn cái gì cũng rất ngon miệng, hoàn toàn khác tôi. Mặc dù tôi không thể ăn những món đó, nhưng nhìn em ăn sẽ cảm thấy giống như mình cũng ăn vậy.”
Tạ Chiêu ngẫm những lời anh nói, bỗng nhiên mở miệng hỏi anh: “Anh biết trên mạng có một loại người, gọi là streamer ăn uống chứ?”
Lục Thừa Tư sửng sốt, bật cười: “Không dối gạt em, trước kia tôi cũng xem live stream này rồi, nhưng xem bọn họ ăn cũng không thể cho tôi cảm giác này.” Anh nghĩ ngợi: “Có lẽ do phần lớn bọn họ giả vờ giả vịt, mà em thì yêu thích ăn uống từ sâu trong linh hồn.”
Tạ Chiêu: “…”
Cái này nghe không giống khích lệ người khác lắm làm sao đây.
“Đúng rồi, hai ngày nữa dẫn anh đi ăn tôm, tôi đã đặt chỗ rồi.”
Lục Thừa Tư hơi bất mãn mở miệng: “Tại sao phải hai ngày nữa?”
“Bởi vì anh vừa ra viện, vẫn phải kiềm chế một chút.”
Lục Thừa Tư khẽ nhíu mày lại, nghĩ thầm có lẽ anh nên kiềm chế lại, không thể ép cô quá chặt, nói không chừng sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
“Vậy được rồi, đến lúc đó em liên lạc với tôi.”
“Được.”
“Vậy cơm nước xong xuôi tôi có thể ăn thêm một túi đồ ăn vặt không?”
Tạ Chiêu: “…”
Làm sao anh như trẻ con, còn cò kè mặc cả với cô nữa chứ!
“Không được.” Tạ Chiêu tuyệt tình từ chối anh, “Chúng ta đã phân chia xong rồi, ngoại trừ mấy cái kia, còn lại đều là của tôi.”
Lục Thừa Tư lẩm bẩm một tiếng, không nói tiếp.
Anh cảm thấy Tạ Chiêu lấy lý do sức khỏe anh không tốt để ngụy trang, muốn giành đồ ăn vặt với anh.
Sau khi cơm nước xong, hai người ở nhà chơi với Thịt Ba Chỉ một lát, cũng ăn xong số đồ ăn vặt trong định mức. Có lẽ ăn no rồi cũng chơi mệt rồi, Lục Thừa Tư tựa vào ghế sofa nhà Tạ Chiêu ngủ mất.
“Suỵt, Thịt Ba Chỉ không được ầm ĩ nha.” Tạ Chiêu thấy Lục Thừa Tư ngủ thiếp đi, nhỏ giọng nói với Thịt Ba Chỉ, bảo nó không được làm ồn đến giấc ngủ của Lục Thừa Tư. Thịt Ba Chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, cũng không ầm ĩ nữa, lắc lắc cái đuôi biểu thị mình biết rồi.
Tạ Chiêu cười xoa nhẹ nó mấy cái, chống cằm nhìn Lục Thừa Tư ngủ. Anh ngủ rất an ổn, hô hấp đều đều kéo dài, cực kỳ giống hoàng tử ngủ say trong truyện cổ tích. Đường cong góc cạnh của anh trơn tru, mỗi một đường cong đều rất đẹp, giống như tác phẩm nghệ thuật Thượng Đế tỉ mỉ chế tạo.
Tạ Chiêu thấy rung động, lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, lén chụp mấy tấm Lục Thừa Tư ngủ.
Thật ra cô biết, mình có cảm giác với Lục Thừa Tư, cô cảm thấy cái này không thể trách cô, cảm thấy rung động với người đàn ông như Lục Thừa Tư thực sự quá bình thường. Thế nhưng rung động này có thể tiếp tục bao lâu? Thiện cảm mà Lục Thừa Tư dành cho mình có thể tiếp tục bao lâu?
Mặc dù cô viết tiểu thuyết tình cảm lập nghiệp, nhưng tới bây giờ bản thân cô chưa từng yêu đương, chỉ biết đàm binh trên giấy mà thôi.
Có lẽ giống như Cố Chi Chi nói, không nên quá sợ đầu sợ đuôi, cho dù cuối cùng hai người chia tay, nhưng yêu đương với anh một lần cũng không lỗ?
Nhưng chia tay chắc chắn sẽ đau lòng?
Tạ Chiêu không thể không thừa nhận, cô hơi sợ chuyện này, cô sẽ lựa chọn dứt khoát không bắt đầu vì sợ bị tổn thương.
Điện thoại của Lục Thừa Tư bỗng nhiên vang lên, Tạ Chiêu bắn phắt người ra, ngồi ngay ngắn ở một bên khác. Lục Thừa Tư bị tiếng chuông đánh thức, đứng dậy bắt máy, nói hai câu, anh cúp điện thoại nhìn về phía Tạ Chiêu: “Công ty có chút việc, tôi phải tới công ty một chuyến.”
“A a, được, anh đi đi.” Tạ Chiêu không dám nhìn anh, sợ anh sẽ phát hiện chuyện mình vừa mới nhìn lén anh.
“Vậy tôi đi trước.” Lục Thừa Tư đứng dậy, nhân lúc Tạ Chiêu không chú ý, lén cầm một túi que cay bỏ vào trong túi sách của mình.