Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Quốc Hào bị cả nước truy nã, hiện tại cũng không biết mình ở nơi nào.
Sau khi làm bị thương hai cảnh sát, ông ta chặn một chiếc xe đi ngang qua và hốt hoảng chạy trốn. Lái xe là phụ nữ, tóc ngắn trông rất già dặn, quần áo mặc trên người rất quý giá, có vẻ là quản lý cấp cao của công ty nào đó.
Lúc ấy trong lòng Hứa Quốc Hào cũng sợ không thôi, tay cầm súng chỉ về phía cô ta hơi run run. Nhưng người phụ nữ cực kì tỉnh táo, giống như khẩu súng chỉ về phía cô ta không tồn tại, bình tĩnh nhìn Hứa Quốc Hào: “Đi đâu?”
“Đi về phía trước!” Hứa Quốc Hào vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua, khẩn trương nuốt nước miếng một cái. Cướp súng đánh lén cảnh sát chỉ là vừa rồi đầu óc ông ta nóng lên, ông ta chưa từng làm chuyện ầm ĩ như thế.
Lúc ấy xe cảnh sát đột ngột bị trục trặc, cảnh sát kia đưa lưng về phía ông ta, ông ta cảm thấy cơ hội tới rồi.
“Đi như thế, chẳng mấy chốc sẽ bị cảnh sát bắt.” Người phụ nữ vịn tay lái, không chớp mắt lái xe về phía trước. Hứa Quốc Hào cũng cảm thấy chắc chắn mình không trốn thoát, nhưng bây giờ đã như thế, bị bắt về ông ta chỉ có con đường chết: “ĐM cô đừng nói nhảm nhiều như vậy! Có tin tôi bắn chết cô không!?”
Hứa Quốc Hào biết lái xe, nhưng ông ta không định giết người phụ nữ này. Ông ta nghĩ, có người phụ nữ này trong tay còn có thể bắt làm con tin, về sau đàm phán với cảnh sát.
Ông ta rõ ràng có chút khẩn trương nhìn thoáng qua đằng sau, giống như đang xem có cảnh sát đuổi theo hay không, đúng lúc này, ông ta cảm thấy bên hông tê rần, cả người mất đi tri giác.
Lúc mở mắt, ông ta đang ở trong kho hàng bỏ hoang.
Ông ta bị người trói gô ném xuống đất, trong miệng còn bị nhét chặt một miếng vải. Ông ta sửng sốt, ô ô giãy giụa, nhưng dây thừng đó được buộc rất chặt, ông ta vùng vẫy hồi lâu cũng không có dấu hiệu buông lỏng.
Tiếng giày cao gót giẫm lên đất vang lên trong kho hàng bỏ hoang. Hứa Quốc Hào mặt đỏ tía tai nhìn về nơi phát ra âm thanh, một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
“Tỉnh rồi?” Giọng một người phụ nữ từ đỉnh đầu rơi xuống, nghe có chút quen tai. Hứa Quốc Hào gắng sức nhìn lên trên, sau khi thấy rõ mặt người phụ nữ, ông ta muốn chửi má nó.
Đây không phải người phụ nữ bị ông ta cướp xe đó sao!
Tay cô ta vuốt một khẩu súng, Hứa Quốc Hào trông thấy khẩu súng kia thì giật mình.
Đó là khẩu súng ông ta cướp được từ cảnh sát.
Người phụ nữ ngồi xuống, chỉ súng vào đầu ông ta, bình thản mở miệng: “Tôi biết ông có rất nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ ông phải nghe lời tôi nói.”
Hứa Quốc Hào nằm rạp trên mặt đất, còn đang ra sức ngọ nguậy, gân xanh trên cổ nổi lên. Người phụ nữ đứng dậy, dường như hơi ghét bỏ nhìn ông ta: “Ông biết Tạ Chiêu khiến các ông đau bụng thế nào không?”
Hứa Quốc Hào sững sờ, ánh mắt nhìn cô ta hiện lên vẻ sợ hãi. Rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Tại sao cô ta biết chuyện Tạ Chiêu? Cô ta bắt mình là muốn làm cái gì?
“Không cần phải sợ, tôi sẽ không giết ông, tôi còn có việc muốn nhờ ông đi làm.” Người phụ nữ cúi đầu nhìn ông ta, hơi nhướng môi đỏ, “Có phải các ông cũng thấy lạ, Tạ Chiêu làm sao làm được?”
Hứa Quốc Hào nhìn chằm chằm cô ta, dần dần ngừng giãy giụa.
Chuyện này xác thực vô cùng không thể tưởng tượng, ông ta và Tiền Vĩ đều nói, là Tạ Chiêu nói bọn họ bị đau bụng, bọn họ mới bắt đầu đau, nhưng cảnh sát hoàn toàn không tin, bệnh viện cũng chuẩn đoán chính xác bọn họ ngộ độc thực phẩm.
Đến về sau chính Hứa Quốc Hào cũng nghĩ, chẳng lẽ bởi vì ngộ độc thực phẩm, cho nên ông ta và Tiền Vĩ xuất hiện ảo giác?
“Đó là bởi vì cô ta có năng lực đặc thù, những kẻ bình thường như các ông tự nhiên không đấu lại cô ta.” Người phụ nữ đi đến trước một cái ghế và ngồi xuống, “Ông còn muốn tìm cô ta báo thù không?”
Hứa Quốc Hào yên lặng một lát, kêu ô ô gật đầu.
“Rất tốt.” Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống ông ta, “Tôi có thể giúp ông, giống như tôi giúp ông trốn khỏi tay cảnh sát vậy.”
Hứa Quốc Hào lại sững sờ, người phụ nữ nhìn vẻ mặt của ông ta, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Ông kinh ngạc vậy sao? Không phải ông thật sự cho rằng bằng chính ông có thể thuận lợi trốn khỏi tay cảnh sát đấy chứ? Đây đều là tôi giúp ông thực hiện, thậm chí tôi còn tự lái xe đến đường Vinh Hạnh tiếp ứng ông.”
Lượng tin tức mà người phụ nữ nói quá lớn đối với Hứa Quốc Hào, vốn ông ta cũng chẳng phải người thông minh gì, nhất thời rất khó tiêu hoá hết những chuyện này.
Nhưng ông ta biết một việc chắc chắn người phụ này không nói sai, chính là lúc ấy xe cô ta chạy ngang qua, khẳng định không phải trùng hợp.
Cô ta đã tính toán kĩ lưỡng, để ông ta lên xe.
Trong lòng Hứa Quốc Hào nhất thời có chút đủ mùi vị lẫn lộn, vốn ông ta cho rằng mình bắt được con tin, không ngờ lại là trúng bẫy của người ta.
“Suy nghĩ kỹ chưa, muốn hợp tác với tôi không?” Người phụ nữ nhìn ông ta, “Ông đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ thả ông ngay, không đồng ý, vậy ông cũng không có giá trị gì với tôi.”
Hứa Quốc Hào nghe cô ta nói như vậy, liều mạng gật đầu, người phụ nữ rất hài lòng với phản ứng của ông ta, lấy điện thoại ra nhấn lên màn hình mấy cái. Hứa Quốc Hào phát hiện dây thừng trói trên người mình buông lỏng ra.
Ông ta không biết người phụ nữ này làm như thế nào, nhưng cô ta giống như Tạ Chiêu, xác thực có một ít năng lực không cách nào giải thích.
Ông ta bò dậy mới phát hiện còng tay trên tay mình đã không còn ở đây, ông ta ném miếng vải nhét vào trong miệng mình ra, nhìn người phụ nữ một chút, sau đó bỗng nhiên nhào về phía cô ta.
“Bằng” một tiếng súng xẹt qua tai, doạ Hứa Quốc Hào cứng đờ tại chỗ, không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Miệng súng đen ngòm còn chỉ vào ông ta, Hứa Quốc Hào cảm giác lỗ tai của mình vang lên ong ong, một giọt mồ hôi lạnh dần trượt từ trên trán xuống.
Dường như người phụ nữ rất không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của ông ta, con ngươi tức giận híp lại: “Nếu ông còn dám có ý đồ xấu, tôi sẽ đưa ông đi đoàn tụ với vợ ngay.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặc dù đối phương là phụ nữ, nhưng ông ta rõ ràng mình không chiếm được lợi lộc gì từ trên người cô ta, thế nên ông ta đàng hoàng hỏi cô ta: “Cô muốn tôi hợp tác với cô như thế nào?”
Người phụ nữ nói: “Rất đơn giản, Tôi có thể khiến ông mạnh hơn hiện tại, như thế ông có thể đi tìm Tạ Chiêu báo thù.”
Miệng súng chỉ vào đầu mình vẫn không rời đi, Hứa Quốc Hào có mấy phần khẩn trương hỏi cô ta: “Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
Hứa Quốc Hào mấp máy môi: “Cô cũng có thù với Tạ Chiêu?”
“Điều này không liên quan đến ông.” Người phụ nữ cũng không định giải thích, “Ông chỉ cần nhớ kỹ, diệt trừ Tạ Chiêu là mục tiêu chung của hai chúng ta là đủ rồi.”
Trang viên lưng chừng núi, Tạ Chiêu đang nói chuyện với Lục Thừa Tư, bỗng nhiên điện thoại vang lên tích tích, cực kỳ giống âm thanh cảnh báo, Lục Thừa Tư nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, lông mày cau lại: “Là thanh âm gì? Cảnh báo?”
Chẳng lẽ Hứa Quốc Hào xông vào?
“Chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, là điện thoại di động của tôi.” Tạ Chiêu lấy di động ra, nhìn tài liệu lóe ánh sáng đỏ, từ sofa đứng dậy: “À thì, tôi lên lầu gọi điện thoại!”
Cô cầm điện thoại chạy nhanh lên lầu, trở về phòng của mình.
Trên tài liệu tự động xuất hiện một hàng chữ: “Nhân viên quản lý sắp tiến hành trò chuyện với cô.”
Tạ Chiêu: “…”
Thì ra tài liệu tinh còn có thể dùng như thiết bị truyền tin.
“Chào đồng chí Tạ Chiêu, vô cùng tiếc nuối phải thông báo với cô, chúng ta gặp phải một rắc rối lớn.”
Tạ Chiêu: “…”
Không, cô không muốn nghe, cô mới nhận chức ngày đầu tiên, vì sao đã gặp phải rắc rối lớn.
“Bởi vì sai lầm trong công tác của chúng tôi, lúc nhiệm kỳ trước của cô rời đi đã lén mang đi một hệ thống Mã Lương phiên bản mini, đồng thời tiến hành sử dụng nó. Bời vì cùng là hệ thống Mã Lương, không thể bị phán định là lỗi, cho nên không cách nào xoá bỏ hiện thực cô ta sửa chữa thông qua hệ thống. Xin cô mau tới tìm cô ta, thu hồi bản mini nắm giữ phi pháp.”
“…” Tạ Chiêu im lặng, giây lát, gõ lạch cạch nhập vào tài liệu, “Tôi cảm thấy logic của các anh không đúng lắm? Lúc trước các anh bảo tôi nhận chức, không phải nói tôi không đồng ý, những gì tôi viết sẽ về con số không sao? Làm sao đến chỗ cô ta lại không được?”
“…Cái này không giống, cô có thể hiểu phiên bản đưa cho cô lúc trước là bản thử nghiệm, nó không phải chính thức. Trong lúc cô kiểm tra, nắm giữ hệ thống Mã Lương thật sự là tôi, là tôi luôn xử lý công việc. Mà bản mini trên tay cô ta, mặc dù chức năng có hạn, nhưng bị chia cắt từ bản chính.”
“Tú Nhi à, tôi đang chùi đít cho anh à…”
Nhân viên quản lý: “…”
“Sử dụng hệ thống Mã Lương để thu hồi bản mini đều được thừa nhận là làm việc, cô có thể thoái mái mà làm. Mặt khác, bởi vì sai sót trong công việc của chúng tôi mới dẫn đến sự tồn tại của bản mini, cho nên sau khi thành công thu hồi sẽ khen thương thêm điểm tích lũy cho công việc của cô.”
Một lát sau lại bổ sung ba chữ: “Rất phong phú.”
“…Được thôi.” Tạ Chiêu nhìn chữ không ngừng xuất hiện trên tài liệu, nhấc tay nhập một câu vào đó, “Như vậy sẽ có nguy hiểm tính mạng không? Tôi có thể thuận lợi sống đến tuổi về hưu chứ?”
“Yên tâm, bản mini rất ít chức năng, cũng không thể giết người, nếu không cô ta có thể viết chết cô rồi.”
Tạ Chiêu: “…”
A, vậy cô…?
“Vậy tôi có thể trực tiếp viết chết cô ta không?”
“…Bắt sống, cô ta cần phải nhận xét xử của chúng tôi.”
Tạ Chiêu: “Dạ xin thưa, bên này đề nghị các anh tự ra tay nhé.”
Nhân viên quản lý: “…”
Tài liệu lấp lóe hai lần dữ dội hơn quá khứ, giống như có cảm xúc tức giận.
“Đồng chí Tạ Chiêu, xin tích cực hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho cô, đừng từ chối trách nhiệm.”
Tạ Chiêu: “…”
Đây rốt cuộc là trách nhiệm của ai hả!?
“Tổ chức giao nhiệm vụ này cho cô là có nguyên nhân, căn cứ tình báo chúng tôi nắm giữ, bây giờ cô ta muốn lấy hệ thống Mã Lương trong tay cô, cho nên nhất định sẽ ra tay với cô. Có lẽ cô còn chưa rõ lắm, chỉ cần cô còn sống, hệ thống sẽ luôn khoá với cô, cô ta muốn cướp hệ thống Mã Lương, nhiệm vụ thiết yếu chính là xử lý cô.”
Tạ Chiêu: “…”
Cái này chính là thần mà bọn họ nói? Căn bản chính là đang lừa cô mà!
Cô bỗng nhiên nghĩ tới Hứa Quốc Hào đả thương cảnh sát và chạy trốn hôm nay.
“Có phải chuyện Hứa Quốc Hào cũng liên quan đến cô ta?”
“Đúng vậy, xin mau sớm giải quyết vấn đề Hứa Quốc Hào.”
Tạ Chiêu: “…”
Vậy xong rồi, khẳng định Hứa Quốc Hào sẽ đến tìm cô.
Nếu như chỉ là Hứa Quốc Hào cũng không đáng sợ, dù sao cô có tài liệu trong tay, nhưng bây giờ trong tay đối phương cũng có tài liệu, mặc dù là mini, nhưng còn không biết bọn họ sẽ làm cái gì.
Nhỡ cô ta viết cho Hứa Quốc Hào cánh cửa thần kì, vậy cho dù trang viên bọn họ phòng vệ nghiêm ngặt cũng vô ích.
Tạ Chiêu cảm thấy nhiệm vụ trước mắt chủ yếu là tách đối phương khỏi bàn tay vàng.
Cô quyết định rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp viết trong tài liệu: “Hệ thống Mã Lương bản mini xuất hiện bug, không thể tiếp tục sử dụng.”
Cô vừa nhập xong hàng chữ này, tài liệu trong tay Nhậm Nhiên lấp lóe hai lần, biểu hiện không thể nhập tiếp.
Nhậm Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười. Tạ Chiêu còn thông minh hơn tưởng tượng của cô ta, trực tiếp làm bản mini của cô ta không thể sử dụng.
Nhưng cũng không có vấn đề quá lớn, bởi vì bọn họ cũng không thể vô hiệu những gì cô ta đã viết.
Bây giờ Hứa Quốc Hào đã đi trang viên rồi.