Phương Tri Hành ngồi bên ghế phụ, nói: “Lái đến ga tàu điện ngầm cho tôi xuống là được.”
Cậu nói suốt cả một buổi trưa, cà phê càng uống càng khát, giờ giọng đã hơi khàn khàn.
Chung Tư Viễn nói: “Nước trong hộp tay vịn, tự lấy đi.”
“Ừm.” Phương Tri Hành lấy một chai nước lọc ra, ừng ực uống hết non nửa chai, rồi mới lau miệng hỏi: “Anh uống không?”
Hải Thành đã bắt đầu lên đèn, Chung Tư Viễn bỏ kính đen xuống, lắc đầu nói: “Không uống.”
Trên đường quay về bầu không khí đã thoải mái hơn được một chút, có lẽ vì vừa mới gặp Nam Nhạn, nên trông Phương Tri Hành rất vui, cậu là kiểu người nếu hưng phấn thì sẽ nói rất nhiều, bèn không nhịn được mà nói chuyện với Chung Tư Viễn: “Trong tưởng tượng của tôi Nam Nhạn sẽ là một người đeo kính gọng đen, nuôi tóc thật dài, và phải ăn mặc rất nghệ thuật nữa chứ, không ngờ lại còn trẻ như vậy.”
Chung Tư Viễn cảm thấy hình tượng mà Phương Tri Hành đang miêu tả hơi quen quen, nghĩ cả buổi mới nhớ ra, đây không phải là dáng vẻ của Trần Hoa đó à? Anh thật sự cạn lời, nên lạnh mặt không đáp lại.
Dường như Phương Tri Hành đã quen với sự lạnh lùng của Chung Tư Viễn rồi, nên vẫn có thể ở bên anh trọn một ngày, suốt ngày cứ tự nói chuyện một mình làm anh giai quay phim cũng phải ngại giùm cho luôn mà.
Cậu lấy quyển sổ ghi chép nhỏ của mình ra, nhìn ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ: “Buổi chiều lúc nói chuyện tôi cứ cảm thấy hơi sai sai, tôi có cảm giác mỗi một câu mà Nam Nhạn nói ra đều rất sâu sắc.”
Chung Tư Viễn bật đèn trần xe lên, làm khoang xe bỗng chốc sáng sủa hẳn.
Phương Tri Hành vẫn chưa nhận ra, cậu còn đang mải suy nghĩ linh tinh: “… Giống như kiểu kinh nghiệm của chính bản thân anh ấy vậy.”
Chung Tư Viễn xoay vô lăng, chậm rãi nói: “Thì vốn là kinh nghiệm của chính anh ta mà.”
Phương Tri Hành mờ mịt nhìn anh: “Hả?”
“Cậu chưa xem tin tức về anh ta bao giờ à?”
Phương Tri Hành lại bày ra vẻ mặt mù tịt: “Tin tức gì cơ?”
Lúc khởi động xe Chung Tư Viễn nghiêng đầu qua nhìn Phương Tri Hành: “Mấy năm trước Nam Nhạn bị cả internet bôi nhọ, cậu không biết?”
Phương Tri Hành để điện thoại xuống, ngồi thẳng người lại, dè dặt hỏi: “… Mấy năm trước?”
Sau khi im lặng một lúc, Chung Tư Viễn nói: “Bốn năm rưỡi.”
Bốn năm rưỡi, vừa khéo là lúc Chung Tư Viễn rời nhóm về nước.
Phương Tri Hành chớp chớp mắt, giống như sợ đụng tới thứ gì đó: “Lúc ấy tôi không lên mạng được.”
Năm đó Nam Nhạn bị tung tin đồn nhảm có kim chủ bao nuôi, mặc dù đã nhanh chóng được đè , cũng phát văn bản thanh minh ngay lập tức, nhưng sự việc vẫn gây ra ầm ĩ rất lớn.
Bầu không khí ở trên mạng lúc đó không thoải mái như hiện tại, ba chữ “đồng tính luyến” giống như quả cầu lửa làm nổ tung sự tò mò của toàn bộ quần chúng hóng hớt, việc này ngay cả những công nhân dọn dẹp ở công ty không sử dụng smartphone cũng biết, thế nhưng Phương Tri Hành lại chẳng biết gì cả.
Chung Tư Viễn thậm chí còn cảm nhận được Phương Tri Hành có một tích tắc hơi căng thẳng.
Anh đang định nói gì đó tiếp, thì điện thoại của Phương Tri Hành lại đổ chuông.
Lúc nhìn thấy tên người gọi đến Phương Tri Hành chợt nhíu mày, sau khi bắt máy giọng nói cũng nguội lạnh hẳn: “Alo.”
“Alo, Khanh Khanh à, cậu đây.”
Phương Tri Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vâng, chuyện gì vậy ạ?”
Sau khi cha mẹ Phương Tri Hành qua đời, cậu từng sống nhờ ở nhà cậu ruột một khoảng thời gian, lúc đó cậu còn rất nhỏ, vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai, nên không thể nào tự chăm sóc bản thân được.
Bà ngoại bèn đưa cậu đến nhà cậu ruột, nhà cậu ruột cậu không lớn, gồm hai phòng một sảnh, trong nhà còn một em gái họ nữa.
Chẳng còn cách nào khác, Phương Tri Hành chỉ có thể ở cùng phòng với cậu, còn em họ và mợ thì ở phòng còn lại, về sau lúc sức khỏe của bà ngoại không còn tốt nữa, thì cũng dọn tới đó ở luôn.
Căn nhà nho nhỏ năm người ở, Phương Tri Hành thường có cảm giác mình chỉ là người ngoài, mặc dù bà ngoại đối xử với cậu rất tốt, cậu ruột cũng đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu biết mợ không hề thích mình, vẫn luôn coi cậu như một sự phiền toái.
Phải chăm sóc một người già và nuôi hai đứa trẻ, sau một quãng thời gian dài, đương nhiên cậu của cậu cũng cảm thấy phiền phức.
Mùa hè tốt nghiệp cấp ba ấy, vừa vặn gặp dịp công ty Hàn Quốc qua đây chọn thực tập sinh, tỉ lệ chọi là :, chỉ chọn hai người, Phương Tri Hành chẳng nói lời nào mà tự ý đi đăng ký, rồi bất ngờ được chọn.
Cậu thoát khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu, cả nhà cậu mợ của cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người cậu ở trong điện thoại mỉm cười: “Lâu lắm rồi con không về nhà, bà ngoại nhắc con đó.”
Trước khi vào đoàn phim Phương Tri Hành đã gọi điện cho bà ngoại, chẳng thể nào mà cậu của cậu lại không biết là cậu đang quay phim cả.
Cậu mệt mỏi xoa ấn đường, hỏi: “Sức khỏe của bà ngoại thế nào rồi ạ?”
“Bà ngoại vẫn khỏe, chỉ nhớ con thôi.” Cậu của cậu lại nói: “Mợ của con không biết nghe ai nói đồ ăn ở đoàn phim không ngon, nên bảo cậu gọi hỏi con xem chừng nào có thời gian, về nhà tẩm bổ cho con.”
Phương Tri Hành im lặng một lát, chẳng muốn đoán mục đích thăm dò của cậu mình là gì nữa, nói luôn: “Nói thẳng đi, cậu muốn gì.”
Chung Tư Viễn nhạy cảm nheo mắt lại.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Tri Hành.
Toàn thân đều dựng gai nhọn, đầy cảnh giác.
Không biết đối phương đã nói gì trong điện thoại, mà Phương Tri Hành lạnh lùng đáp: “Không được.”
Sau đó cúp máy.
Khoang xe lại một lần nữa yên tĩnh lại, đã tới giờ cao điểm, nên hơi tắc đường.
Chung Tư Viễn đạp phanh xe, ngón tay thon dài gõ nhẹ mấy cái trên vô lăng, bâng quơ hỏi: “Có phiền phức à?”
Phương Tri Hành sửng sốt, rồi chợt khẽ mỉm cười, giải thích: “Không, là cậu của tôi, gọi tôi về nhà ăn cơm thôi.”
Chung Tư Viễn không nói thêm gì, anh và Phương Tri Hành không còn là mối quan hệ kia nữa, nên người ta không muốn nói, thì anh cũng chẳng có lập trường để truy hỏi.
Từ lúc nghe điện thoại xong, Phương Tri Hành hơi mất tập trung, lúc kịp nhận ra thì xe đã chạy qua ga tàu điện ngầm gần nhất.
“Này? Qua ga tàu điện ngầm rồi kìa.”
Vẻ mặt Chung Tư Viễn rất bình tĩnh: “Quên mất.”
“Vậy anh dừng ở phía trước kia đi, tôi đi xe bus về cũng được.”
“Không sao, chỗ này cách nhà cậu không xa.”
Phương Tri Hành nhìn bảng chỉ đường ngoài cửa sổ, cảm thấy hơi có lỗi: “Xin lỗi, làm lỡ thời gian của anh rồi.”
Nửa đoạn đường sau Phương Tri Hành yên tĩnh hơn rất nhiều, Chung Tư Viễn lái xe đưa cậu về đến dưới lầu, còn tri kỉ hơn cả tài xế riêng.
Phương Tri Hành nắm dây an toàn, đang là giờ cơm tối, nên cửa sổ thủy tinh của khu dân cư cũ kỹ phủ kín một tầng sương mờ của khói và lửa, cậu ngập ngừng nói: “Anh có muốn lên lầu ngồi một lát không?”
Chung Tư Viễn lắc đầu: “Không cần.”
“Ờ.” Phương Tri Hành cởi dây an toàn ra: “Vậy tôi về đây, hôm nay rất cảm ơn anh, trên đường về cẩn thận.”
Chung Tư Viễn ngồi lù lù một chỗ không nhúc nhích, nhìn theo Phương Tri Hành bước vào trong hành lang, trong đôi mắt lạnh lùng kia cuồn cuộn cảm xúc, làm anh trông càng thêm thâm trầm.
Đèn trên tầng cao nhất được bật sáng, sau tấm rèm cửa sổ xuất hiện một bóng người mờ mờ.
Chung Tư Viễn bật đèn quay đầu xe chạy đi chẳng nán lại nữa.
Trên đường đi, anh gọi một cú điện thoại.
“Anh, em đây.” Chung Tư Viễn nói: “Giúp em điều tra một người.”
Lúc Chung Tư Viễn về đến nhà đã là h, vượt qua hơn nửa thành phố lại còn bị kẹt xe, nên xe cũng sắp hết xăng luôn rồi.
Kính đen và mũ đã bị anh tiện tay vứt ở hàng ghế sau lúc lái xe, nên giờ anh vòng xuống để lấy, nhưng bất ngờ lại nhìn thấy trên sàn xe có đặt một chậu hoa.
Anh hơi khựng lại, rồi bưng luôn chậu hoa lên.
Để giảm cân nên gần đây Phương Tri Hành toàn bỏ luôn bữa tối, sau khi tắm rửa thì quay về phòng xem kịch bản, không biết qua bao lâu, điện thoại tự dưng kêu “ting” một tiếng.
Cậu liếc nhìn, suýt chút nữa thì ném luôn điện thoại đi.
Chung Tư Viễn chủ động gửi tin nhắn wechat cho cậu kìa!
Một dòng chữ kèm theo một bức ảnh ——
“Hoa của cậu.”
Là chậu cát tường màu trắng cậu để quên trên xe Chung Tư Viễn, lúc chọn nó cậu nghĩ đến Chung Tư Viễn, cảm thấy màu này rất hợp với anh.
Phương Tri Hành mím môi, nhắn tin lại làm màu: “À, tôi quên mất.”
Z.: “Ngày mai mang cho cậu.”
Chậu hoa này vốn là chuẩn bị thay Chung Tư Viễn, nhưng lại không dùng tới, Phương Tri Hành có chút lòng riêng, muốn tặng lại nó cho Chung Tư Viễn, nhưng cậu đoán đối phương chưa chắc đã chịu nhận.
Suy nghĩ mấy phút, Phương Tri Hành bèn soạn tin nhắn: “Tôi không biết chăm hoa, anh thích thì giữ lại, không thích thì vứt đi giùm.”
Chung Tư Viễn nhìn màn hình hơi nhíu mày, cái người này mấy hôm trước nhìn thấy anh còn sợ sệt giống như một con mèo, thế mà giờ đã dám uy hiếp anh rồi.
Anh không nhắn lại nữa, mà ném điện thoại qua một bên luôn.
Chung Lộ Phàm vừa gửi email cho anh, điều tra một người tốn không ít thời gian, gửi tới nhanh như vậy chắc là chỉ có một bản lý lịch bình thường.
Nhưng Chung Tư Viễn vẫn bật máy tính lên đọc.
Giao diện mở ra, ảnh thẻ màu xanh của Phương Tri Hành xuất hiện ở góc trên bên phải.
Chung Tư Viễn nhìn lướt qua khuôn mặt đó, rồi kéo chuột xuống.
Phần lý lịch này rất đơn giản, xét cho cùng thì Phương Tri Hành cũng quá bình thường.
Tháng năm X được lựa chọn thông qua kế hoạch đào tạo idol của công ty GPO Hàn Quốc, tháng cùng năm chính thức ký hợp đồng với công ty GPO.
Tháng năm X gia nhập vào nhóm Times, chính thức debut.
Tháng năm X đơn phương tuyên bố hủy hợp đồng với công ty GPO.
Tháng năm X ký hợp đồng gia nhập vào “Đoàn ca múa nhạc Thất Hạm dân tộc” của Trung Quốc.
Chỉ mấy dòng ngắn ngủi, chưa đầy một phút đã đọc xong.
Chung Tư Viễn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, giống như cảm giác mà Phương Tri Hành mang lại cho anh lúc buổi chiều ở trên xe.
Từ lúc Phương Tri Hành hủy hợp đồng đến lúc gia nhập vào Thất Hạm, ở giữa có khoảng thời gian tròn hai năm trống không.
Với năng lực của anh trai anh, chỉ cần Phương Tri Hành còn sống, chỉ cần cậu ở trên đất Trung Quốc, thì không có chuyện mà anh ấy tra không được.
Tình huống này chỉ có hai cách giải thích:
Một, hai năm đó Phương Tri Hành không ở trong nước.
Hai, suốt hai năm đó Phương Tri Hành không có việc làm.
Điều thứ nhất có thể tạm thời loại bỏ, lúc đó anh đang ở Mĩ, bỗng dưng nhận được tin tức Phương Tri Hành hủy hợp đồng, anh bèn mua vé của chuyến bay sớm nhất để quay về.
Anh gọi muốn nổ luôn điện thoại của Phương Tri Hành, nhưng không ai bắt máy.
Hỏi Phương Tri Hành đi đâu, lại chẳng có ai biết.
Đi tìm cấp trên của công ty, cấp trên nói với anh là không thấy chứng minh thư và hộ chiếu của Phương Tri Hành đâu nữa, cậu ấy đã sớm có kế hoạch hủy hợp đồng rồi.
Mọi người đều nói với Chung Tư Viễn, Phương Tri Hành lâm trận bỏ trốn, là một tên lật lọng, bỏ lại bọn họ về nước hoạt động một mình, Chung Tư Viễn không tin.
Anh tìm kiếm tất cả những nơi mà Phương Tri Hành có thể đến, thậm chí còn báo cả cảnh sát, nhưng không tìm được Phương Tri Hành.
Chung Tư Viễn đành phải nhờ anh trai mình, Chung Lộ Phàm dùng quan hệ điều tra được ghi chép xuất nhập cảnh của Phương Tri Hành.
Trên bản kê biểu thị, Phương Tri Hành rời khỏi Hàn Quốc cùng ngày tuyên bố hủy hợp đồng.
Mấy ngày đó, thậm chí là một khoảng thời gian rất dài về sau, Chung Tư Viễn chẳng muốn nhớ lại nữa.
Tất cả sự thất thố, điên cuồng của anh trong cuộc đời này đều xuất hiện vào những ngày tháng đó.
Anh không muốn tin Phương Tri Hành thật sự vứt bỏ mình, rồi lại không thể không tin.
Tầm mắt Chung Tư Viễn cố định trên tấm ảnh thẻ của Phương Tri Hành.
Nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh về Phương Tri Hành, cậu chắc chắn không phải là kiểu người ở nhà ăn bám, vậy nguyên nhân nào có thể khiến cậu ngừng làm việc trong suốt hai năm?
Chuyện của Nam Nhạn rất ầm ĩ, vì sao cậu lại chẳng hay biết gì?
Vụ hủy hợp đồng bất ngờ đó, rốt cục có điều bí ẩn gì khác hay không?
Còn cả chân của cậu nữa…
Chung Tư Viễn nhìn về phía góc bàn, ở đó đang đặt giấy bọc của miếng dán nhiệt mà ngày đó anh ngốc nghếch lượm từ thùng rác của nhà vệ sinh về.
Anh tìm hiểu rồi, mặc dù chỉ là thuốc dán giảm bớt sự đau nhức cho cơ bắp bình thường, nhưng thái độ năm lần bảy lượt giấu giấu diếm diếm của Phương Tri Hành rất kỳ lạ.
Ngồi ngẩn người một lát, Chung Tư Viễn chậm rãi thở ra một hơi.
Anh tìm wechat của Lâm Mạn Mạn, gửi voice chat qua: “Tiểu Mạn, thuốc mỡ anh nhờ người mua ở nước ngoài đã về chưa?”
Trợ lý Lâm Mạn Mạn cực kỳ tận tụy với công việc, luôn đợi lệnh / nên cô nhắn lại ngay: “Anh đại, vừa về tới đêm nay, ngày mai em mang đến cho anh.”
“Không cần, em đưa thẳng cho Phương Tri Hành đi.”
Thế là hôm sau ở trường quay, Phương Tri Hành tỉnh tỉnh mê mê thu hoạch một lọ thuốc cao nhập khẩu từ chỗ Lâm Mạn Mạn.
Lâm Mạn Mạn nói: “Thầy Phương, nghe nói các anh nhảy múa quanh năm nên thắt lưng và chân thường hay bị đau, đây là thuốc cao mà người thân của em mang từ nước ngoài về, để ở nhà lâu rồi không ai dùng, anh cầm đi.”
Phương Tri Hành không ít lần được Lâm Mạn Mạn quan tâm, trước đó thì mua ô mai cho cậu, tuần rồi nghe nói cậu phải giảm cân, còn chia sẻ rất nhiều đường link quý giá cho cậu, toàn là đồ ăn không có tinh bột, bánh mì kiều mạch, đồ uống năng lượng không đường này nọ.
Cậu đâu thể không biết xấu hổ mà nhận đồ của người ta nữa, bèn từ chối nói: “Cảm ơn em Tiểu Mạn, nhà anh có nhiều thuốc cao lắm, đều có hiệu quả trị liệu, em xem thử xem còn ai cần dùng nữa không.”
Lâm Mạn Mạn nhìn quanh một vòng: “Hình như chẳng có ai cần cả, đạo diễn Trần chắc chắn không thiếu, anh đại của tụi em cũng không cần, anh mà không nhận nữa… em đành phải vứt nó đi thôi, để không đó cũng hết hạn sử dụng à.”
Phương Tri Hành ăn quả đắng, mấy lời này sao giống lời cậu nói với Chung Tư Viễn thế?
Cậu sợ nhất là lãng phí đồ của người ta, bèn giơ tay nhận ra: “Được rồi, vậy anh dùng giúp em.”
Cậu lật đi lật lại thuốc mỡ nhìn công dụng, cúi đầu nhìn tất cả chữ đều là ABCD, hoa hết cả mắt: “Choáng đầu quá.”
Phương Tri Hành không giỏi tiếng Anh, vừa nhìn là thấy choáng đầu: “Tiểu Mạn, em xem hướng dẫn sử dụng giúp anh với.”
“Đưa cho tôi.” Chung Tư Viễn ngồi bên cạnh cúi đầu lướt điện thoại chợt giơ tay ra.
Phương Tri Hành sửng sốt, rồi đưa đồ qua cho anh.
Chung Tư Viễn vừa xem vừa dịch lại: “Giảm đau, làm dịu, tự động hạ nhiệt, giảm đau nhức eo và chân, xoa bóp theo chiều kim đồng hồ trong vòng giây để tăng tốc độ hấp thụ.”
Anh trả thuốc mỡ lại cho Phương Tri Hành, nhìn vào mắt cậu gằn từng chữ một: “Phụ nữ có thai đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.”.