Đêm khuya – Phòng bếp.
“ quả táo đỏ, gam hoa đông trùng hạ thảo…..” Phương Tri Hành ngồi nhìn màn hình điện thoại buồn phiền hỏi: “ gam là bao nhiêu nhỉ?”
Cậu chống hai tay trên mặt bàn, đầu ngón tay lo lắng gõ gõ liên tục, lần đầu tiên hầm canh phải thật cẩn thận, suy nghĩ mãi không ra đáp án, bèn bất chấp tất cả gọi điện cho Quý Xuyến: “Xuyến Tử, gam là bao nhiêu?”
Quý Xuyến đang nằm mơ được một cô gái cực kỳ , bị một cuộc điện thoại quấy rầy chuyện tốt, lại còn nghe thấy câu hỏi vớ vẩn như vậy, nên bỗng dưng cảm thấy rất tức giận: “Cậu có ý thức về thời gian một chút được không??? Cậu có biết là cậu sẽ bị quả báo vì đã làm phiền giấc mơ của người khác không hả?”
“Giang hồ cứu gấp, hạnh phúc nửa đời sau của người anh em này đều nằm ở đêm nay đó, rốt cục thì gam là bao nhiêu?”
Hạnh phúc của bản thân Quý Xuyến còn chưa lụm được, thì làm quái gì quan tâm được hạnh phúc của người khác? Huống chi cmn ai biết gam là bao nhiêu?
“Không biết, cậu tìm người khác đi!” Quý Xuyến tức giận nói: “Đừng có gọi tớ nữa đấy!!!”
Phương Tri Hành bị đối phương lạnh lùng cúp máy nên hơi tỉnh táo lại một chút, chuyện mình không biết sao mà Quý Xuyến biết được chứ?
Xoắn xuýt một lúc lâu, bóp đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại quấy rầy Chu Phương Bình, Phương Tri Hành đành bỏ cuộc tiện tay bốc một nắm ở trong giỏ lên.
Kệ mịa nó, cứ bốc theo cảm giác thôi.
Nồi đất sôi sùng sục, Phương Tri Hành bận rộn suốt hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hầm xong một chén canh dưỡng sinh.
Cậu múc canh, lấy máy ra chụp hơn mười bức ảnh nhưng vẫn chưa thỏa chí, nên bèn quay thêm một đoạn video ngắn.
Kim giờ chỉ h sáng, Phương Tri Hành mệt mỏi cả một ngày, lúc này giọng nói có hơi uể oải, hơi nóng tràn ngập mắt kính, cậu lười biếng giới thiệu: “Canh vịt nấu với trần bì đông trùng hạ thảo.”
Cậu cầm đũa lật qua lật lại nguyên liệu trong nồi canh: “Bổ gan bổ tì, bồi bổ chất dinh dưỡng, là món ưa thích nhất của người Quảng Đông.”
Nói xong cậu tắt điện thoại, trước khi đóng gói lại còn nói thầm: “Nhưng không biết mùi vị ra sao cả, em không dám nếm…..”
Sáng hôm sau, Phương Tri Hành xách theo canh mình hầm tới trường quay.
Vừa xuống xe cậu đã gửi wechat cho Chung Tư Viễn: “Thầy Chung, anh tới chưa?”
Chung Tư Viễn vừa bước vào cửa, anh trả lời: “Đang ở phòng nghỉ.”
“Em tới tìm anh ngay đây!”
Phương Tri Hành hớn hở chạy tới phòng nghỉ, dọc đường còn chào hỏi staff, giống như kiểu đang mở fanmeeting vậy.
Trợ lý đạo diễn trông thấy cậu, bèn trêu: “Sao hôm nay tâm trạng tốt vậy?”
Phương Tri Hành hơi tém lại: “Bình thường mà!”
Thành thật mà nói thì cậu hơi lo lắng, tối qua lúc tách ra cũng coi như là cậu chạy trối .
Căng thẳng đến mức không mở nổi cửa xe mà còn để Chung Tư Viễn mở giúp.
Dọc đường Phương Tri Hành hít thở thật sâu, xoa xoa mặt mình một cách khá thô lỗ, còn đụng phải Lâm Mạn Mạn đi ra từ bên trong ở trước cửa.
“Thầy Phương?” Lâm Mạn Mạn cầm ly định đi rót nước: “Tìm anh đại à, chị Tô đang ở bên trong, bọn họ đang khớp kịch bản.”
Tô….
Phương Tri Hành sửng sốt, suýt chút nữa thì quên mất hôm nay Tô Mạt Nhĩ vào đoàn phim.
Cậu nhìn qua khe cửa, vừa vặn đối mặt với Tô Mạt Nhĩ vừa nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ nọ đường cong lả lướt, vòng eo xinh đẹp đang dựa vào mép bàn, nhìn thấy Phương Tri Hành, khóe miệng cô chợt nhếch lên một nụ cười khó hiểu, cô giẫm nhẹ giày cao gót trên mặt đất mấy lần, rồi lắc kịch bản trong tay, nói: “Hi, lại gặp nhau rồi.”
Chung Tư Viễn đang ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sô pha đơn cách cô không xa, anh thờ ơ nhìn qua.
Đây là cảnh tượng từng người đều có ý đồ riêng cực kỳ lúng túng.
Phương Tri Hành ôm chặt nồi canh trong tay, hễ là người tinh mắt nhìn thấy ảnh đế ảnh hậu người ta đóng cửa khớp kịch bản đều sẽ tránh xa ba thước, nhưng cậu thì không, hai người ngồi bên trong là đối tượng mà cậu đang theo đuổi, và người theo đuổi đối tượng mà cậu đang theo đuổi.
Cô nam quả nữ ngồi chung trong một phòng, còn đường đường chính chính nói là khớp kịch bản này nọ, hai người này chụm đầu lại với nhau thì khớp kịch bản gì chứ? Cả cuốn kịch bản toàn là tán tỉnh qua lại, chẳng nhẽ hai người bọn họ muốn “củi khô bốc cháy” leo tót lên giường à?
Trong phim đã cho cậu mọc sừng rồi, ngoài phim đừng có mà mơ nhé!
Phương Tri Hành bước lên trước một bước, trở tay đóng cửa phòng nghỉ lại, rồi nói với hai người bên trong: “Cảnh phim hay, cho em học hỏi một chút.”
Cậu ôm đồ ngồi xuống ghế sô pha đối diện Chung Tư Viễn, hạ quyết tâm không rời đi nữa, rất giống tới giám sát.
Nhưng người giám sát này chẳng dễ trêu chọc chút nào, khuôn mặt nghiêm khắc cứ nhìn người ta chằm chằm, học lỏm % nét mặt nhìn chằm chằm camera giám sát của Trần Hoa.
Tô Mạt Nhĩ bị Phương Tri Hành nhìn đến mức hoảng sợ, cô bèn để kịch bản trong tay xuống rồi chỉ thứ trong tay cậu: “Đây là gì thế?”
Phương Tri Hành nhét nồi canh vào trong lồng , rất sợ Tô Mạt Nhĩ muốn uống canh của mình.
Đùa hoài, cậu nấu mất hai tiếng đồng hồ, đến bản thân mình còn chưa nếm, trước khi Chung Tư Viễn uống đừng ai mơ đến việc đụng vào một ngụm, ngay cả Trần Hoa có đến đây cũng không được!
Cậu thuận miệng nói lung tung: “Đạo cụ quay phim.”
Chung Tư Viễn nhìn thứ trong cậu, vẻ mặt anh khẽ thay đổi, rồi quay đầu nói với Tô Mạt Nhĩ: “Đến trường quay rồi khớp tiếp, tôi muốn thay quần áo.”
Ở đây còn có người thứ ba, Tô Mạt Nhĩ không ở lại nữa mà cầm đồ của mình rồi phóng khoáng rời đi.
Cửa không khóa chặt, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài phòng nghỉ, Chung Tư Viễn để chân xuống, nhìn nồi canh kia hỏi: “Cho tôi à?”
Lúc này Phương Tri Hành mới hài lòng đặt đồ lên bàn, nhưng lại không muốn đưa cho Chung Tư Viễn dễ dàng như vậy, cậu nheo mắt nhìn về phía cửa, bất mãn nói: “Em phá chuyện tốt của anh rồi đúng không?”
Lời này quá kỳ lạ, Chung Tư Viễn bất ngờ nhướn mày.
Phương Tri Hành ngồi xổm trước bàn trà, vừa mở túi tiện lợi vừa cà khịa: “Anh độc thân, chị ấy thì chưa kết hôn, đóng cửa lại khớp kịch bản có mấy cảnh , đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu.”
Chung Tư Viễn ở bên cạnh đá cậu một cú: “Em nói gì đó.”
Mông tự dưng trúng chiêu, Phương Tri Hành trợn tròn đôi mắt hạnh: “Anh chột dạ rồi đúng không!”
“Bớt nói xàm đi.” Khuôn mặt lạnh lùng của Chung Tư Viễn sụp đổ, bị cậu chọc tức đến mức bật cười: “Trước đó trong phòng có ba người, Tiểu Mạn vừa đi rót nước, còn cửa thì sau khi bước vào em là người đóng lại mà.”
Nghĩ đi nghĩ lại hình như có chuyện như vậy thật, Phương Tri Hành “xí” một tiếng rồi lấy nồi canh ra.
“Hơn nữa tôi vốn cũng chẳng có ý định khớp kịch bản với cô ấy.” Chung Tư Viễn tiếp tục giải thích: “Em không đến tôi cũng chuẩn bị đi thay quần áo.”
Phương Tri Hành hoàn toàn nín thinh: “Em chỉ nói vậy thôi mà.”
Đừng nói Chung Tư Viễn vốn không phải là người như vậy, cho dù anh là người như vậy, người ta trai đẹp gái đẹp đều chưa có người yêu, cậu cũng chẳng có lập trường gì mà ghen, cùng lắm thì chỉ được cạnh tranh công bằng với Tô Mạt Nhĩ thôi.
“Ờm thì….
anh nhanh nếm thử canh em nấu đi!” Phương Tri Hành đánh trống lảng, cậu mở nắp nồi canh ra: “Sáng sớm em mới hâm nóng lại, để đến trưa sợ không còn mùi vị gì nữa đâu.”
Chung Tư Viễn cúi đầu nhìn nồi canh: “Sao tự nhiên lại muốn nấu canh?”
“Dạo này thấy anh vất vả quá mà, hơn nữa không phải người Quảng Đông các anh thích uống canh à?” Phương Tri Hành múc ra một bát nhỏ: “Nguyên liệu Quý Xuyến mua giúp em, còn canh thì do chính tay em nấu, cơ mà không biết mùi vị như thế nào.”
Chung Tư Viễn nhận lấy thìa, đảo canh trong bát một lát rồi nói: “Canh vịt à?”
Sáng sớm mà uống canh vịt coi bộ bổ quá mức, Phương Tri Hành cầm đũa gắp thịt qua một bên, chỉ để lại một bát nước súp cho Chung Tư Viễn: “Anh đừng ăn thịt, chỉ uống nước súp thôi.”
Chung Tư Viễn nếm thử một ngụm, vẻ mặt chẳng có gì thay đổi.
Phương Tri Hành hồi hộp hỏi: “Thế nào?”
“Ngon lắm.” Chung Tư Viễn từ từ nhấm nháp: “Hôm qua về nhà muộn như vậy, em nấu canh đến mấy giờ?”
“Chẳng mấy giờ cả,” Phương Tri Hành không nói thật: “Cái này không làm khó được em.”
Không thèm nhắc đến chuyện nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại quấy rầy người ta chỉ để hỏi gam là bao nhiêu.
Chung Tư Viễn uống hết non nửa bát đã no, anh cầm khăn giấy chùi miệng, nói: “Đồ cứ để đây, lát nữa bảo Tiểu Mạn dọn.”
“Anh không uống nữa à?” Phương Tri Hành thấy anh để dư lại rất nhiều: “Uống thêm chút nữa đi.”
Chung Tư Viễn khựng lại, rồi giống như bị thuyết phục mà uống thêm mấy ngụm nữa.
Thấy anh thực sự không còn bụng để uống nữa, Phương Tri Hành bèn giành lấy thìa bưng bát lên nói: “Thôi vậy, anh đừng uống nữa, để em nếm thử xem vị thế nào.”
“Này.” Chung Tư Viễn đè tay cậu lại: “Ai đời thứ tặng người ta rồi mà mình còn đòi ăn nữa?”
Phương Tri Hành không hiểu: “Có sao đâu, anh không uống được nữa mà cũng không cho em uống à, lãng phí quá đi.”
Chung Tư Viễn giành lại thìa và bát, ngay cả nồi canh cũng đẩy qua một bên: “Buổi trưa tôi uống tiếp.”
Trông giống như ôm bảo bối không nỡ chia sẻ cho người khác, Phương Tri Hành có cảm giác được dỗ dành, lâng lâng khó tả.
Thời gian cũng không sớm nữa, Phương Tri Hành còn phải trang điểm, bèn vội vàng chuồn đi.
Web drama được chuyển thể dựa trên nguyên tác có bổ sung thêm một vài chi tiết, Tần Vận do Tô Mạt Nhĩ thủ vai là con gái sếp Phương – đối tác của Trình Hạo, hai người phải gặp nhau rất nhiều trong công việc, nói cách khác bắt đầu từ hôm nay, Chung Tư Viễn và Tô Mạt Nhĩ sẽ có rất nhiều cảnh chung.
Hai ngày trước Phương Tri Hành đã xem qua bảng thông báo, cậu và Chung Tư Viễn phải chia ra hai nhóm AB quay khoảng mấy ngày.
Tự nhiên bị tách ra hơi không quen lắm, Phương Tri Hành đi trước rồi bỏ lại một câu: “Buổi trưa gặp lại nhé.”
Lâm Mạn Mạn rót nước xong, trên đường gặp staff trường quay đứng nói chuyện thêm mấy câu, lúc quay lại Chung Tư Viễn đã thay xong quần áo đang đọc kịch bản.
Cô đưa nước cho anh, hỏi: “Thầy Phương và cô Tô đi rồi ạ?”
Chung Tư Viễn mở nắp uống nước, vừa uống một ngụm đã hết hơn nửa ly, anh chỉ bát canh trên bàn trà nói: “Lúc tôi không có ở đây, nếu Phương Tri Hành tới cô phải coi chừng cậu ấy, không được để cho cậu ấy uống chén canh kia nghe chưa.”
Lâm Mạn Mạn chỗ hiểu chỗ không: “Đây không phải là nồi canh mà ban nãy thầy Phương ôm trong tay sao?”
Chung Tư Viễn uống hết số nước còn dư lại, rồi trả ly cho Lâm Mạn Mạn: “Đừng hỏi nữa, rót cho tôi thêm ly nước.”
Thật ra khả năng nấu nướng của Phương Tri Hành cũng không tệ, trước kia ở nhờ nhà của cậu (em của mẹ), để khỏi trông có vẻ mình là con ghẻ, Phương Tri Hành đã ôm đồm hết việc trong phòng bếp.
Lúc ở Hàn Quốc cậu cũng thường vào bếp nấu đồ ăn cho Chung Tư Viễn, không thì lần trước ở quán thịt nướng, Chung Tư Viễn cũng không thể vừa nếm đã biết mỳ là do cậu nấu.
Nhưng cậu chưa bao giờ nấu một nồi canh lớn như vậy, lúc nêm gia vị khó tránh khỏi việc không nắm rõ được chừng mực.
Cái vị thử món ăn thì lại cố ý bao che, không phê bình không góp ý, làm sự tự tin của người ta tăng cao.
Lúc đợi đến lượt quay Phương Tri Hành lại tìm tòi thêm mấy loại canh dưỡng sinh nữa, định nấu nhiều loại khác nhau.
Buổi chiều kết thúc công việc sớm, Phương Tri Hành đội mũ tới nhóm A xem Chung Tư Viễn quay phim.
Kể từ khi cảnh hôn bị leak ra mấy ngày trước, cộng thêm việc đoàn phim liên tục di chuyển đến Ảnh Thị Thành đã thu hút sự chú ý của mọi người, rất nhiều phóng viên báo đài đã đến cắm cọc ở gần đó, ai cũng muốn là người đầu tiên chụp được dáng vẻ của một nam chính khác, làm Phương Tri Hành mỗi ngày phải quấn kín mít sợ bị người ta chụp được.
Đến nơi nhóm A quay phim, Phương Tri Hành lại im lặng ngồi ở trong góc.
Chung Tư Viễn và Tô Mạt Nhĩ yêu đương vụng trộm trong văn phòng, nói đúng hơn là Tô Mạt Nhĩ chủ động ôm anh, nhưng anh cũng không từ chối.
Những người phụ nữ quyến rũ và đa tình từng cử chỉ động tác đều giống như dao găm câu hồn, chạm vào một chút là thấy máu, nhưng lại làm người ta không thể không bị cám dỗ.
Đáy mắt Trình Hạo không gợn sóng, nhưng rõ ràng lúc Tần Vận áp sát lại hiện lên chút đấu tranh giãy dụa, giới hạn lung lay sắp đổ bị đôi tay vòng ra sau cổ của cô mạnh mẽ chặt đứt, hắn nhắm mắt lại ngửi hương thơm trên tóc Tần Vận,
Đó là mùi hương quyến rũ làm người ta .
Hắn chưa từng để ý đến mùi hương có tính xâm lược nào ở xung quanh mình, hơi thở mấy năm nay bầu bạn bên cạnh vừa nhẹ nhàng vừa sạch sẽ luôn làm hắn mê đắm điên cuồng.
Cho đến hôm nay, Trình Hạo vẫn bị mùi hương đó mê hoặc, không thể nào chống cự lại, nhớ tới khuôn mặt của Úc Nhiên, sự do dự trong đôi mắt hắn chợt phóng đại.
Hắn nhúc nhích bàn tay, muốn đẩy người phụ nữ đang quấn trên người mình ra.
Dường như nhận ra điều gì đó, Tần Vận nhếch môi khẽ bật cười, cánh tay tựa như rắn nước chậm rãi trượt xuống, cô gối đầu trên vai Trình Hạo, ngón tay ngả ngớn vẽ vòng tròn trên đối phương, sau đó ngước đôi mắt xanh xám đầy quyến rũ lên nhìn Trình Hạo, biểu cảm trên khuôn mặt là nhất định phải đoạt được.
Cô bình tĩnh nói: “Trình Hạo, anh dao động rồi.”
Trình Hạo cúi đầu nhìn cô, người đàn ông ở trên cao quá lâu không cho phép bản thân bị khiêu khích.
Hắn chợt dùng sức bóp eo Tần Vận, áp sát đôi môi đỏ mọng của cô, nguy hiểm nheo mắt lại nói: “Cô thử xem.”
Phương Tri Hành nhìn từ đầu đến cuối, lúc cậu cảm thấy hai người sắp hôn nhau thì Trần Hoa chợt hô: “Cut!”
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hợp tác với Trần Hoa nên đã hiểu rất rõ về nhau, hơn nữa diễn viên trình độ cao, cực kỳ chuyên nghiệp, rất dễ nắm bắt được cảm giác mà Trần Hoa muốn.
Trần Hoa hài lòng bật ngón cái với hai người họ, sau đó vội vàng chuẩn bị cảnh tiếp theo.
Phương Tri Hành không có ý định làm phiền việc quay phim của Chung Tư Viễn, chưa nói đến chuyện bám đuôi, cậu tin tưởng nhân phẩm của Chung Tư Viễn, lại càng tôn trọng nghề diễn viên.
Tới đây thuần túy chỉ muốn học hỏi chứ không có ý gì khác.
Chung Tư Viễn đứng bên cạnh dặm lại phấn, khuôn mặt sau khi rời khỏi ống kính trở nên lạnh lùng xa cách, Tô Mạt Nhĩ tới thảo luận vị trí đứng cho cảnh quay tiếp theo, như gần như xa tiếp cận anh.
Chung Tư Viễn không nói gì, thỉnh thoảng chỉ gật đầu, lúc Tô Mạt Nhĩ tiến sát thêm một chút anh lại hơi né sang bên cạnh.
Phương Tri Hành cảm thấy buồn cười.
Điện thoại ở trong túi rung lên, khoảnh khắc lấy điện thoại ra, nụ cười nơi khóe miệng cậu chợt tắt.
Phương Tri Hành đứng dậy đi đến nơi ít người, sau khi bắt máy, cậu ở đầu bên kia điện thoại nói: “Khanh Khanh, bà ngoại nằm viện, con về một chuyến được không?”.