Trong trường quay, Chung Tư Viễn và Phương Tri Hành rốt cục cũng có cảnh quay chung đầu tiên trong những ngày gần đây.
Đã hai ngày kể từ khi ‘Tư Khanh phu phu’ xuất hiện, mặc dù ở trong phim hai người này vướng mắc ngược tâm, nhưng độ nổi tiếng ở trên mạng thì luôn cao ngất ngưởng.
Fan CP mù quáng lật tung các trang web bên Hàn Quốc, không biết là do bộ lọc của fans hay là sự thật như thế, dù sao thì bọn họ cũng nói chắc như đinh đóng cột là đã tìm ra manh mối.
Họ bắt đầu đăng những câu hỏi cho những fans cũ về những lời đồn hai người bất đồng khi còn ở trong nhóm, bởi vì qua quan sát, phân tích, so sánh và xem đi xem lại nhiều lần, thì họ cảm thấy trước đây hai người không phải là xích mích, mà giống như là tránh sự nghi ngờ hoặc là xấu hổ hơn.
Chung Tư Viễn không có biểu hiện gì nên không nhìn ra được, nhưng dáng vẻ có tật giật mình của Phương Tri Hành thì lại quá rõ ràng.
Ví dụ như ở trên sân khấu, Phương Tri Hành chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt Chung Tư Viễn, nếu ánh mắt hai người có chạm nhau thì cậu sẽ lập tức đỏ mặt.
Hai người họ từng có một lần chơi game nhưng độ ăn ý là số không, sau đó, đoạn video bị cut đưa lên mạng làm bằng chứng không thể chối cãi được về sự bất hòa của họ.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất sau khi Times debut, Phương Tri Hành chơi game rút thăm chung nhóm với Chung Tư Viễn.
Khi đó bọn họ đã hẹn hò, lúc rút được thăm Phương Tri Hành cảm thấy cực kỳ bối rối, còn phải chơi trò một người ra kí hiệu một người đoán.
Phương Tri Hành rất quan tâm đến bạn trai, biết hình tượng hoàng tử lạnh lùng của Chung Tư Viễn không thể sụp đổ, nên đã ôm việc ra kí hiệu, để cho Chung Tư Viễn đoán.
Kết quả là, cả quá trình cậu đều luống cuống, vì sợ người khác nhìn ra manh mối, cậu cứ khoa tay múa chân mà chẳng biết hành động đó là gì, huống chi là để Chung Tư Viễn hiểu được.
Đoán được mọi người đứng phía sau đều đang cười, mặt cậu đỏ tới mang tai, Chung Tư Viễn đứng ở phía đối diện nhìn cậu nhảy nhót như kiểu đang xem trò vui, nên không thể nào bình tĩnh nổi.
Đoạn video này bị cư dân mạng đào ra, họ nghĩ rằng hành động của Phương Tri Hành là điển hình của việc xấu hổ trước mặt người mình thích, càng muốn che đậy thì lại càng chữa lợn lành thành lợn què.
Tóm lại, trên mạng có rất nhiều cách giải thích khác nhau, fan CP nhặt nhạnh từng viên kẹo trong show của nhóm cũ xong, thì lại muốn gặm chút gì đó mới mẻ, nhưng Chung Tư Viễn nổi tiếng là vào đoàn phim sẽ thành thánh ở ẩn, tài khoản của Phương Tri Hành mới đăng ký được hai ngày thì lại càng chẳng đào ra được cái gì, vì vậy bọn họ đành mở ra lối đi riêng, đó là vươn móng vuốt về phía Lâm Mạn Mạn.
Lần đầu tiên Lâm Mạn Mạn được thưởng thức phúc lợi của việc nổi tiếng trên mạng, đoạn video ngày hôm trước đã được share một cách rầm rộ, hơn lượt comment và lượt like làm cô đọc không xuể.
Khu vực phòng chờ cạnh trường quay, lần đầu tiên trong sự nghiệp làm quản lý, Lâm Mạn Mạn đã lơ là nhiệm vụ của mình, không quan tâm và giám sát đến toàn bộ hành trình của lão đại nhà mình, mà cứ không nhịn được lôi điện thoại ra để lướt weibo.
Cô mở mục tin nhắn riêng ra: “Chị Tiểu Mạn!!! Cầu video hậu trường ở trường quay a a a!!!”
“Mạn Mạn Mạn Mạn Mạn Mạn, đăng thêm một số màn tương tác hằng ngày được không, cơm tró ít quá đi à!!”
“Chị gái trợ lý ơi nhìn fan CP nhỏ bé tụi em chút đi, lén chụp cho tụi em một tấm ngắm cho đã ghiền đi!”
Lâm Mạn Mạn cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người khi ship CP, nhìn thấy số lượng fan vẫn đang tiếp tục tăng lên của mình, bèn quyết định làm gì đó để củng cố lượng fan.
Thế là, cô bèn soạn một cái weibo.
“Sáng nay lúc đến trường quay, thầy Phương đưa cho anh đại một chén canh cá chép, rồi nhìn ảnh uống hết hơn nửa bát, kết quả người ta vừa rời đi, anh đại uống hết tròn hai ly nước.”
Caption khô khan đến mức nhạt nhẽo, thế là Lâm Mạn Mạn bèn nhìn ly giữ nhiệt trong tay mình rồi chụp một tấm.
Sau đó ấn đăng bài.
Chung Tư Viễn cũng vừa quay phim xong, Lâm Mạn Mạn không kịp xem phản hồi của bài viết đã vội vàng chạy qua chăm sóc cho anh.
Phương Tri Hành nhìn quanh một vòng: “Tiểu Mạn, Quý Xuyến đâu rồi?”
Lâm Mạn Mạn đưa nước cho Chung Tư Viễn: “Anh Xuyến đi ra phía sau nghe điện thoại rồi, thầy Phương muốn uống nước à? Để em đi lấy nước khoáng cho anh.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, tôi không khát.”
Chung Tư Viễn cụp mắt, anh nhìn thấy hai phiến môi của Phương Tri Hành, nơi đó vừa bị anh dùng sức cọ xát, mang theo vẻ ửng hồng ướt át.
Giống như che giấu điều gì đó, Chung Tư Viễn bèn sai bảo: “Đi lấy nước cho cậu ấy.”
Phương Tri Hành li,ếm môi chẳng biết gì: “Gì vậy chứ, em đã nói không khát rồi mà.”
Chung Tư Viễn đưa mắt ra hiệu với Lâm Mạn Mạn, tránh né chủ đề này.
Quý Xuyến hào hứng cúp điện thoại chạy về, chỉ còn vài bước nữa bèn bắt đầu tăng tốc, hoàn toàn là nhào tới trên người Phương Tri Hành: “Khanh Khanh!”
“Đệt….” Phương Tri Hành bị nhào lên người nên lùi ra sau, cậu cắn răng nặn ra một câu: “Lớn rồi gọi Khanh Khanh làm gì nữa!”
Lời này thực sự rất tiêu chuẩn kép, lúc Chung Tư Viễn gọi rõ ràng vô cùng hưởng thụ.
Quý Xuyến choàng cổ cậu nói: “Phòng vé vừa gọi điện cho tớ, các buổi biểu diễn của đoàn kịch trong tháng này đều đã được đặt trước! Hơn nữa buổi nào cũng kín chỗ hết!!!”
Phương Tri Hành đẩy người ra một chút, cũng bất ngờ nói: “Thật à?!”
Cậu biết sau khi mình bị lộ, cư dân mạng sẽ lần theo manh mối để tìm ra Thất Hạm, lúc đầu còn lo đống lý lịch đen kia sẽ làm cho đoàn kịch thêm tồi tệ, vì vậy mà cậu đã gọi điện thoại cho Chu Phương Bình.
Chu Phương Bình nghĩ thoáng hơn cậu nhiều, trước tiên bà nói nổi từ tai tiếng cũng là nổi tiếng, Thất Hạm chắc chắn sẽ được tăng độ nổi tiếng, sau đó thì khuyên giải và an ủi cậu, ví dụ như một năm Thất Hạm diễn chẳng được bao nhiêu buổi, người thực sự thích xem ca vũ kịch đều đã có tuổi, không thích lướt internet.
Quý Xuyến rất muốn bế Phương Tri Hành xoay vòng vòng: “Thật đó, đều là fan của cậu hết!”
Phương Tri Hành chưa quen với việc mình có fan, cậu nhìn đạo diễn đứng cách đó không xa, ngại ngùng nói: “Nhờ phúc của đoàn kịch và thầy Chung đó.”
Quý Xuyến mở bình luận dưới khu vực thảo luận về ca vũ kịch của đoàn kịch cho Phương Tri Hành xem: “Có rất nhiều fan xem xong video nhảy múa của cậu rồi nói chưa đã ghiền, còn hỏi bao giờ cậu mới quay lại biểu diễn ở Thất Hạm đó.”
“Đợi tớ quay phim xong đã.” Phương Tri Hành mỉm cười: “Tớ muốn mời mọi người xem《Công chúa Khổng Tước》.”
Quý Xuyến tính toán thời gian: “Vậy thì còn hai tháng nữa, ôi không được đâu, như thế thì lâu quá.”
Phương Tri Hành khác Chung Tư Viễn, sau lưng anh có phòng làm việc chuyên nghiệp, dù anh không xuất hiện nhưng thỉnh thoảng phòng làm việc sẽ đăng một vài bức ảnh để duy trì độ nhận diện.
Nhưng nếu Phương Tri Hành không xuất hiện, thì chẳng ai có thể tìm ra được một chút tin tức gì về cậu.
Giờ tiếng vang của Tư Khanh Phu Phu trên mạng đang rất cao, hai chính chủ người này khiêm tốn hơn người kia, fan nhà ai mới vào fandom mà có thể chịu nổi đây.
Quý Xuyến kéo Phương Tri Hành đến bên cạnh mình: “Cậu nhảy một bài đi, tớ quay cho cậu một đoạn rồi đăng lên weibo.”
“Hả?” Phương Tri Hành không muốn phối hợp lắm: “Tin tức của tớ mới bị bốc hai ngày trước, giờ nhảy nhót đăng lên mạng có thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp?” Quý Xuyến nói: “Tớ đọc bài phân tích của các chuyên gia rồi, những gì họ nói rất hợp lý.
Cậu hủy hợp đồng đã bồi thường phí vi phạm hợp đồng rồi, phí vi phạm hợp đồng là gì? Chính là tiền chuộc thân, cậu chẳng nợ nần gì ai nữa cả.
Với cả về bản chất, cậu và ảnh đế Chung đều là những kẻ phản bội tập thể, vì sao ảnh không bị chửi mà cậu lại bị chửi, vì ảnh thông báo trước còn cậu thì ra đòn bất ngờ quá.
Trừ điều đó ra thì hai người chẳng có gì khác nhau cả.”
Phương Tri Hành nhạy cảm liếc nhìn Chung Tư Viễn: “Cậu nói nhỏ thôi, cậu nghĩ tớ có lý quá phải không!”
“Ặc, thiếu chút nữa thì tớ quên mất chuyện cậu đá ảnh đế Chung.” Quý Xuyến nhanh chóng lật mặt: “Đây đúng là lỗi của cậu.”
“…….”
Quý Xuyến dùng tình động lý, dùng lý động não: “Cậu cứ nhảy đại đi, Thất Hạm đã dàn dựng hai buổi biểu diễn cho nửa năm nay rồi, vất vả lắm mới hết vé, người ta đều đổ xô đến xem vì cậu đó.”
Phương Tri Hành chần chừ một lúc rồi nói: “Được thôi, nhưng tớ không muốn cậu quay.”
Cậu cướp điện thoại của Quý Xuyến, rồi cong mông vui vẻ chạy đi tìm Chung Tư Viễn: “Thầy Chung.”
Chung Tư Viễn vừa dặm lại phấn, anh có cảm giác gần đây người này gọi ‘Thầy Chung’ ngày càng thuận miệng.
“Quay giúp em một đoạn video nhé.” Phương Tri Hành nhìn người ta với đôi mắt lấp lánh, cậu hơi nhón chân lên, ghé sát tai anh nói: “Giống như trước đây ấy.”
Giống như trước đây.
Lúc Phương Tri Hành bắt đầu đi kèm với cái tên Phương Nguyên Bách Lí ở Hàn Quốc, cậu thường fanservice theo yêu cầu của công ty nhưng lại bữa đực bữa cái, rất hay sử dụng video nhảy của mình để góp cho đủ số, những video đó đa số đều do Chung Tư Viễn quay cho.
Chung Tư Viễn cảm giác có thứ gì đó giống như một chiếc lông vũ gãi nhẹ vào trái tim mình.
Rất ngứa.
Anh nhìn Phương Tri Hành, tầm mắt tập trung trên đôi môi đã trở nên hồng nhạt, rồi trầm giọng hỏi: “Em muốn nhảy?”
Phương Tri Hành lắc đầu: “Em uốn dẻo để đối phó với bà già Quý Xuyến kia thôi.”
“Em…..” Chung Tư Viễn từng hứa sẽ không hỏi, nhưng không khỏi lo lắng: “Làm được không?”
“Được chứ.”
Phương Tri Hành trả lời rất tự nhiên, vẻ mặt cũng chẳng để lộ chút sơ hở.
Cậu mở camera, xoay một vòng xung quanh tìm góc đẹp nhất: “Lát quay xong em thêm nhạc vào, hay là dùng ‘Ánh Lửa’ nhé? Nhạc vừa vang lên là em bật người dậy, phía sau thì chạy hiệu ứng slow motion.”
Chung Tư Viễn cầm điện thoại, do trường quay có quá nhiều người nên anh chỉ có thể sờ gáy cậu: “Đừng cậy mạnh.”
Trước mặt là phòng khách được dựng cảnh, sàn nhà được trải một tấm thảm lông cừu rất dày, Phương Tri Hành nhờ người dịch bàn trà sang bên cạnh.
Trần Hoa nghiện thuốc lá, ông châm lửa nuốt mây nhả khói, còn chỉ huy: “Lại định uốn dẻo đấy à? Chờ chút nhé, lão Quản đâu nhắm ngay cậu ấy, quay thêm một đoạn video hậu trường.”
Lão Quản là người quay phim, đã điều chỉnh ống kính từ sớm.
Staff trong đoàn phim đều dừng công việc của mình rồi xúm lại.
Phương Tri Hành hiếm khi hơi xấu hổ, cậu không dám nói người khác, nên chỉ có thể điều khiển Chung Tư Viễn: “Anh đi qua bên kia, ngồi xổm xuống mà quay.”
Nam thần cao ngạo lạnh lùng làm việc chăm chỉ không chút phàn nàn, rất dễ nói chuyện mà đi đến đối diện cậu ngồi xổm xuống.
Lâm Mạn Mạn đảo mắt nhanh chóng, tinh ý bắt lấy điểm mấu chốt, cô bèn bật camera quay lại cảnh anh đại nhà mình và Phương Tri Hành đứng chung khung hình.
Staff trong trường quay mở rèm cửa ra, cơn gió mát thổi phiến vải bay phấp phới, cả căn phòng lập tức rộng rãi sáng sủa hẳn lên.
Phương Tri Hành dang rộng hai chân ngồi quỳ trên thảm trải sàn, cậu nhìn tất cả mọi người trong trường quay rồi thở dài một hơi.
Lão Quản sờ sờ bắp đùi của mình chợt cảm thấy răng hàm tê dại.
Tiếp đó Phương Tri Hành dùng tư thế kia mà nằm xuống.
Chung Tư Viễn nhìn chằm chằm màn hình, rồi nhấn nút quay phim.
Phim trường rất yên tĩnh, chẳng ai lên tiếng, họ đang mải mê chờ đợi động tác giật gân tiếp theo của Phương Tri Hành.
Sau khi im lặng nửa phút, ai ngờ người kia liế,m môi, chợt quay mặt qua nói: “Cảm giác hơi khô khan, hay là mở chút nhạc đi.”
Mọi người ngất tập thể.
Trần Hoa gạt tàn thuốc: “Nào nào nào, cho cậu ấy chút music.”
Phương Tri Hành còn muốn đưa ra yêu cầu: “Mở cho em bài ‘Ánh Lửa’ của thầy Chung!”
Staff đồng ý rồi tìm bài hát để đệm cho cậu.
‘Ánh Lửa’ là bài hát chủ đề trong album của Chung Tư Viễn, phong cách rock and roll, cực kỳ mạnh mẽ.
Đoạn dạo đầu là một chuỗi âm sắc mạnh mẽ, kéo dài khoảng mười giây, như thể tích tụ một loại sức mạnh nào đó, và đỉnh điểm là tiếng trống mạnh mẽ đốt cháy thần kinh người ta.
Lúc âm nhạc vang lên, Phương Tri Hành nhanh chóng bước vào trạng thái, tất cả mọi người không thể không lắc lư cơ thể theo điệu nhạc.
Đây là sức hấp dẫn của âm nhạc, và cũng là nét quyến rũ của Chung Tư Viễn.
Từ lời, nhạc cho đến khung trống, bài hát này đều do một mình anh hoàn thành.
Phương Tri Hành mặc một chiếc áo len dày màu trắng và quần âu, đôi tất ngắn để lộ một đoạn mắt cá chân thon gầy ở bên ngoài.
Những ngón tay chạm vào thảm trải sàn lông xù, cậu lặng lẽ đếm nhịp, ——
Tiếng trống giống như tiếng chuông rung động lòng người, ngay lúc vang lên, Phương Tri Hành dùng sức hai chân nâng phần eo dẻo dai của mình lên, trực tiếp từ tư thế quỳ nằm mà bật dậy.
Lồng gầy gò không thể chống đỡ được chiếc áo len rộng thùng thình, phần bụng dưới trắng nõn giống như một vòng sáng thuần khiết.
Staff ở trường quay không nhịn được mà cảm thán.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Phương Tri Hành đã nhấc đầu gối lên khỏi mặt đất, toàn bộ cơ thể của cậu uốn cong và ngả về phía sau.
Rồi cậu cứ thế mà đứng lên.
Nhón mũi chân, hai tay vừa tự nhiên vừa duyên dáng phác họa ra một nửa hình tròn, cần cổ giống như một chú thiên nga, bất giác lôi kéo người ta tới thăm dò cậu, tới cắn xé cậu lúc nào chẳng hay.
Vào một khoảnh khắc nào đó, Phương Tri Hành dường như trùng lặp với Ngu Cơ, người đã ra đi ở trên sân khấu.
Một sinh mệnh đầy sức sống, một màu đỏ quyến rũ, Ngu Cơ hạ màn trong tình yêu và sự thù hận.
Còn Phương Tri Hành thì từ vực sâu tạc ra một con đường đẫm máu, giống như một chú hạc trắng, vừa thuần khiết vừa tao nhã, cánh tay buông thõng là đôi cánh của cậu, cậu đang đuổi theo đám mây trắng thuộc về chính mình.
Cậu quá dẻo, rõ ràng đang lạc nhịp với thứ âm nhạc bùng nổ, nhưng lại giống như dòng nước trong trẻo thấm vào giữa những câu chữ.
Như thể bài hát này được sinh ra là để dành cho cậu.
Phim trường xôn xao, đâu đâu cũng vang lên tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhưng Chung Tư Viễn chỉ có một ý nghĩ, người này, cơ thể này, anh muốn dùng sức chiếm giữ..