Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

chương 26: cảnh tượng tàn khốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nơ

Sau khi Hứa Hàn Thiên đi khỏi, Hình U tìm một bậc thang có độ cao phù hợp rồi ngồi xuống, sau đó lấy ngón tay xoa mắt cá chân.

Trước mắt là không có chuyển biến gì, nhưng nếu nghiêm trọng thì có thể sẽ sưng dần lên.

Gần đỉnh núi không có nhiều chỗ trú, ánh nắng trên đỉnh đầu có chút chói mắt, Hình U cúi đầu, hai tay đặt ở đầu gối nghỉ lấy sức.

Một lúc sau, cô cởi ba lô trên lưng xuống, đặt nó ở trước mặt, sau đó mở ra đếm lá cờ bên trong: "Hai, bốn, sáu, tám..."

"Không thua được đâu." Giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên rơi xuống.

Trong lúc cô đang tập trung đếm được một nửa, một giọng nói từ trên đỉnh đầu đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Hình U ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao to thẳng tắp đứng ở trước mặt mình với chiếc ba lô trên vai.

Trong nháy mắt, cô như nhìn thấy bóng dáng của Minh Trầm thời cấp ba.

Mỗi lần học xong tiết tự học buổi tối, các bạn cùng lớp đều nôn nóng muốn tan học mà chạy ùa ra ngoài, chỉ có Hình U là thong thả cất sách vở.

Có đôi khi, cậu thiếu niên Minh Trầm sẽ ở phía sau vỗ vai cô, thúc giục cô nhanh lên; cũng có khi sẽ cầm ba lô chiếm lấy bàn học của cô.

Minh Trầm ngồi trên bàn học, đôi chân thon dài cũng không chạm đất, với tư thế đó của anh, ai mà không biết còn tưởng rằng bad boy đang vây lấy học sinh giỏi.

"Hình U, cậu là rùa sao?" Nói xong, anh liếc nhìn cô một cái, sửa lại lời nói: "À không, con rùa nó còn bò nhanh hơn cậu."

Cậu thiếu niên vẫn luôn cà lơ phất phơ như vậy, thoạt nhìn rất không đứng đắn, và còn độc miệng.

Nhưng dù cho cô có chậm bao nhiêu, có trễ bao nhiêu thì người nọ cũng sẽ đợi cô để cùng về nhà.

Khi đó Minh Trầm cũng giống bây giờ, không ngoan ngoãn đeo ba lô ở sau lưng, mà là một tay cầm quai đeo, đeo ở một bên vai.

Hình U cảm thấy anh đang cố ý làm ra vẻ ngầu lòi: "Cậu có mang theo sách vở đâu, sao ngày nào cũng đeo ba lô thế?"

Cậu thiếu niên hừ lạnh: "Mình thích."

Nhìn cách anh đeo ba lô, Hình U cười hừ hai tiếng, sau đó bất ngờ tập kích, giật lấy ba lô trên vai anh.

"Hình U!" Lúc Minh Trầm phải ứng lại đã không còn kịp.

Hình U cho một tay vào mò mẫm, lấy ra một phần bánh ngọt, và cả hai viên kẹo trái cây vị quýt.

Kẹo trái cây này giống hệt kẹo cô thường ăn: "Này! Cậu dám lấy trộm kẹo vị quýt của mình!"

Cậu thiếu niên cao giọng phản bác: "Cái gì mà trộm của cậu, thứ này chỉ bán cho một mình cậu ăn à?"

"... Vậy cũng không phải." Nhưng cô có thói quen mua một hộp để ở nhà, một hộp để trong ngăn bàn, thường sẽ lén lấy ra ăn.

Minh Trầm chiếm được ưu thế, lông mày ẩn chứa niềm vui: "Chứ còn gì nữa, cậu có thể mua thì mình cũng có thể mua."

"Được rồi." Lý do này của anh thì cô coi như đã hiểu, nhưng vẫn còn một nghi vấn khác: "Còn phần bánh ngọt thì sao? Đó không phải là thứ mà mình đã ăn vào buổi sáng sao?"

Minh Trầm liếc mắt nhìn cô: "Buổi sáng cậu ăn bánh ngọt của mình, bây giờ còn hỏi tại sao trong ba lô mình có bánh ngọt nữa à?"

"Phải rồi ha." Tiểu Khổng Tước nhất thời bị kẹo vị quýt làm cho phân tâm, cuối cùng cũng có phản ứng, vốn dĩ bánh ngọt là do Minh Trầm cho cô, vậy nên trong ba lô còn dư một hai cái là chuyện bình thường.

Ý thức được mình trách lầm người ta, Hình U cười "hì hì" hai tiếng, đeo lại ba lô lên vai cho anh một cách chân thành: "Ba lô của cậu vừa hay có thể dùng để chứa đồ ăn vặt, cũng coi như phát huy được một công dụng."

Ba lô đã trở lại với chủ, nhưng bánh ngọt vẫn còn nằm trên tay Hình U.

Cô định cất vào, sau đó lại lấy ra, hỏi anh: "Bây giờ cậu có đói không?"

"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng." Minh Trầm đã nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của cô.

Hình U cầm túi đóng gói của bánh ngọt: "Dù sao vẫn còn dư một cái, chi bằng mình giúp cậu giải quyết nốt, như vậy có thể giảm bớt sức nặng cho cậu, cậu cảm thấy sao?"

"Ồ." Minh Trầm cũng lười vạch trần trò vặt của cô, tiện tay xé một viên kẹo vị quýt rồi cho vào miệng nhai.

Anh không biết một phần bánh ngọt cỡ lòng bàn tay thì có thể giảm được bao nhiêu trọng lượng, nhưng Tiểu Khổng Tước vẫn luôn cầm chiếc bánh trên tay, căn bản là không có ý định trả lại.

Trên đường về nhà, cô gái vừa ăn bánh ngọt thơm ngon vừa đi theo cậu thiếu niên bên cạnh, mái tóc dài được buộc cao đung đưa qua lại ở sau lưng.

Dòng hồi ức hiện lên trong đầu Hình U chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô lắc đầu, rũ bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn: "Sao cậu lại quay lại đây?"

Minh Trầm nói khéo: "Tôi nhớ có người bị mù đường, nếu mà đi lạc sẽ rất phiền phức."

Hình U: "..."

Trực tiếp nói thẳng người đó là tôi luôn đi.

Cô phản bác: "Tôi sẽ không đi lạc."

Minh Trầm lại hỏi: "Không đi nổi?"

Hình U ôm ba lô giải thích: "Vừa rồi không may bị ngã, nên ngồi ở đây nghỉ một lát."

Minh Trầm nhíu mày: "Bị ngã chỗ nào?"

Hình U đưa tay chỉ xuống mắt cá chân, nơi đó hơi đỏ.

Minh Trầm quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ chân cô.

Anh thử ấn xuống hai cái, sau đó hỏi cô: "Đau không?"

Hình U vô thức bĩu môi: "Có một, một chút."

Trên bề mặt da không có vết xước, có khả năng là bị trẹo mắt cá chân, Minh Trầm kiểm tra cẩn thận rồi mới bỏ tay ra: "Đi trên đất bằng mà cũng ngã cho được, cậu đúng là tài thật."

"Đó là vì tôi nhất thời sơ suất!" Ai mà biết dưới lòng bàn chân lại có đá cuội to như vậy.

"Ồ." Minh Trầm cởi ba lô của mình xuống rồi đưa cho cô, "Cầm lấy."

"Làm gì?" Hình U lập tức ôm lấy hai ba lô.

Mặc dù không mở ra xem, nhưng từ độ dày là có thể biết được Minh Trầm có nhiều lá cờ hơn cô.

Minh Trầm trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía cô, chỉ vào bả vai: "Lên đi."

Hành động này khiến Hình U ngay lập tức hiểu ra ý của anh, nhưng đây không phải là một trò chơi nhàn rỗi, mà là đang thi đấu.

"Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, khoảng cách và thời gian không khớp nhau, thời gian ngắn ngủi như vậy không đủ để anh đi tới đi lui.

Minh Trầm né tránh câu hỏi: "Nếu cậu còn lề mề nữa, hai đội phía sau sẽ đuổi kịp đấy."

Hình U rướn cổ nhìn ra sau, nhưng tiếc là chỗ ngồi của cô có góc nhìn hạn chế.

Chỉ có thể nhấn mạnh: "Tôi rất nặng."

Minh Trầm lấy chân phải làm trụ, nhón chân trái rồi xoay người đứng dậy: "Làm như tôi không biết cậu nặng bao nhiêu vậy."

"Cậu biết?" Cô chưa từng nói qua cân nặng trước mặt Minh Trầm.

Anh đột nhiên bật cười, đi đến gần cô rồi hỏi: "Vậy cậu nghĩ đêm qua cậu trở về lều bằng cách nào?"

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không nghe thấy những lời thì thầm của hai người, chỉ thấy Minh Trầm vốn dĩ đang dẫn đầu ở phía trước đột nhiêu trở về, sau đó tìm thấy Hình U bị tụt lại phía sau.

Sau đó nữa là ngồi xổm xuống đất, cõng Hình U đang bị thương ở chân lên lưng.

[Hai người có thể nói to hơn được không! Có lời ngon tiếng ngọt gì mà fan VIP như chúng tôi không thể nghe thấy?]

[Bắt được rồi nhá, Tiểu Khổng Tước không cho Hứa Hàn Thiên chạm vào chân, thế mà lúc Minh Trầm nắm lấy cổ chân em ấy, em ấy cũng không hề né!]

[Hu hu hu đây là tình yêu thanh mai trúc mã cổ tích gì zậyyy]

Hình U nằm sấp trên lưng anh, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi: "Vậy đêm qua tôi đã về lều bằng cách nào?"

"Cậu nghĩ sao?" Minh Trầm cố tình tung ra câu hỏi để dụ dỗ cô, nhưng lại không trả lời trực tiếp.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ chóp mũi của Minh Trầm.

Hình U mím môi, mơ hồ đoán ra được nên cũng ngại hỏi tiếp.

Do bị còng tay hạn chế, nên cô đoán sau khi ngủ quên trong lúc ngắm trăng tối qua, có lẽ Minh Trầm đã bế cô về bằng một tay.

Anh đúng là có sức lực đó.

"Cậu không mệt sao?"

"Biết rồi còn cố hỏi."

"Tôi có thể tự đi được."

"Tôi sợ ông nội nhìn thấy video sẽ nói tôi ngược đãi cậu."

"Ông nội sẽ không như vậy!"

Không cõng cô là ngược đãi cô? Sao ông nội có thể không nói lý lẽ như vậy?

Minh Trầm không tranh luận với cô, hỏi sang chuyện khác: "Nếu tôi không quay lại, cậu định tự mình đi về đích sao?"

"Có lẽ sẽ ngồi ở đây, đợi những người khác đến rồi cùng nhau đi." Hoặc là, nhìn từng người bọn họ đi qua, sau đó cô sẽ kéo lê cái chân bị thương của mình theo ở phía sau.

Vốn dĩ là không cảm thấy có gì không ổn, nhưng sau khi nghe anh hỏi như vậy, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình quá thê thảm.

Hình U lắc lắc đầu, chuyển đề tài: "Minh Trầm, cậu phải thua."

"Ừ." Ngay tại khoảnh khắc anh quay đầu, anh đã biết mình không thể thắng. Nhưng vẫn không muốn Tiểu Khổng Tước quá đắc ý, nên cần phải nhắc nhở: "Cậu cũng sẽ thua."

"Cũng chưa chắc, tôi còn có đồng đội ở phía trước." Nơi này cách điểm đích không quá xa, nói không chừng Hứa Hàn Thiên có thể đánh bại Tiêu Kỳ.

Hình U nhấn mạnh: "Hơn nữa, bây giờ ba lô của cậu đang ở trên lưng tôi, tất cả đều là của tôi."

Minh Trầm suy một ra ba: "Vậy bây giờ cậu đang ở trên lưng tôi, nên cũng thuộc về tôi?"

"Xùy, tưởng bở." Hình U thuận thế nắm bàn tay thành nắm đấm, giơ đến trước mặt anh, "Minh Trầm, cậu để tôi thắng đi."

"Muốn tích lũy đủ điểm để kết thúc nhiệm vụ càng sớm càng tốt à?"

"Ừ."

"Nhiệm vụ của cậu là gì?"

"Không nói cho cậu."

Mỗi bước đi của Minh Trầm đều rất ổn định, khiến người ta vô cùng yên tâm.

Hình U vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng ngả đầu lên vai.

Đúng như mọi người dự đoán, cuối cùng Hứa Hàn Thiên đã vượt qua Tiêu Kỳ và lấy hết toàn bộ số lá cờ trên đoạn đường còn lại.

Tổ tiết mục bố trí khu vực nghỉ ngơi tạm thời ở điểm đích, Tiêu Kỳ thoải mái đi tới ngồi xuống, nhưng Hứa Hàn Thiên lại không nhúc nhích.

Thời điểm không nhìn thấy bóng dáng của Minh Trầm, anh ta gần như đã đoán ra được tung tích của người đàn ông đó.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ nhìn thấy Minh Trầm cõng Hình U bước từng bước về điểm đích.

Nhưng liệu anh ta thực sự có thể đợi ở đây sao?

Cái nắng chói chang khiến Hứa Hàn Thiên hơi nheo mắt lại.

Anh ta đã đợi rất lâu rồi, nên sẽ quyết định thử một lần, chi bằng cố gắng nhiều hơn một chút.

Hứa Hàn Thiên hỏi nhân viên công tác, "Có chắc là chỉ dựa vào số lượng cờ để phân định thắng thua không?"

"Chắc chắn." Tổ tiết mục không ngần ngại đưa ra câu trả lời khẳng định.

Hứa Hàn Thiên cởi ba lô xuống rồi đặt lên bàn của nhân viên công tác: "Thứ đồ này tạm thời đưa cho các anh giữ hộ, tôi phải quay về một chuyến."

Sau khi nói xong, Hứa Hàn Thiên cũng không đợi tổ tiết mục bày tỏ thái độ, lập tức xắn tay áo rồi xoay người rời đi.

Lúc đầu là đi bộ, sau là chuyển sang chạy.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Hứa Hàn Thiên như thế này, một trái tim ấm áp dưới khuôn mặt lạnh lùng, và không dễ dàng từ bỏ đồng đội của mình.

Ba vị "Học giả ship CP" trong phòng quan sát cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt.

Trong ấn tượng của họ, Hứa Hàn Thiên là một người nội tâm và điềm tĩnh, phản ứng của anh ta đối với mọi người và mọi thứ xung quanh đều rất bình thản. Nhưng một người như vậy đã thực sự quay lại tìm Hình U sau khi về đích, thậm chí còn tăng tốc để chạy nhanh hơn.

"Lúc trước còn suy đoán rằng sự thay đổi thái độ đột ngột của Hứa Hàn Thiên dành cho Hình U là vì nhiệm vụ, nhưng hiện tại xem ra là không phải."

"Giai đoạn Hứa Hàn Thiên ở chung với Tô Mông Mông để hoàn thành nhiệm vụ, cậu ấy gần như không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng thái độ đối với Hình U thì rất rõ ràng." Cũng giống như lúc chia đội hay chia chỗ ngồi sáng nay, Hứa Hàn Thiên gần như cho thấy ý thức lãnh thổ của mình.

Thích Hồng Ngọc nói: "Khi một người đang trong trạng thái sợ hãi gặp được người giúp đỡ mình, họ sẽ sinh ra tình cảm sâu sắc hơn."

Cũng tựa như Hứa Hàn Thiên sợ nước sông, Hình U đã nhiều lần đưa tay về phía anh ta.

"A." Nhϊếp Kiều Kiều bắt đầu rối rắm: "Nếu chút nữa anh ấy nhìn thấy Minh Trầm cõng Hình U đi thẳng đến đích, thì liệu trong lòng có khó chịu không?"

Hai người đàn ông coi trọng Hình U đưa ra những lựa chọn khác nhau khi chân cô bị thương, mà những lựa chọn đó đều là vì cô.

Một người muốn để Hình U giành chiến thắng trong trò chơi, còn người kia thà thua trò chơi nhưng vẫn nhất quyết quay lại cõng Hình U trên lưng mình.

Điều gì nên xảy ra cuối cùng vẫn sẽ xảy ra.

Nhìn thấy một bóng người mơ hồ đi về phía này, trong lòng Hứa Hàn Thiên cảm thấy có chút vui sướng, cho rằng Minh Trầm cũng sẽ lựa chọn giống mình.

Cho đến khi bóng người kia dần dần đến gần, một đen một trắng chồng lên nhau được phản chiếu trong tầm nhìn rõ ràng.

Anh ta nhìn thấy Minh Trầm cõng Hình U bước từng bước về phía trước, hai người tín nhiệm lẫn nhau, lại càng giống như đồng đội đang ngầm hỗ trợ cho nhau.

Vào thời điểm nhận ra hết thảy những điều này, đôi chân của Hứa Hàn Thiên như cắm rễ ngay tại chỗ, không thể tiến thêm được nữa.

Ngay cả những ngón tay buông thõng ở bên người cũng dần siết chặt thành nắm đấm.

Hình U nằm trên lưng Minh Trầm, rất nhiều lần cố gắng bảo anh bỏ mình xuống, nhưng đối phương không chịu nghe.

Trên đường đi không có người, xung quanh bốn phía cũng rất yên tĩnh, nhưng một chủ đề ngẫu nhiên cũng khiến hai người dẫn ra vô số tranh cãi vô ích.

Nói một hồi, Hình U ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đột nhiên dán chặt về phía trước: "Hình như tôi nhìn thấy Hứa Hàn Thiên."

Nhớ ra Hứa Hàn Thiên cũng là một người rất trọng nghĩa khí, Hình U đột nhiên cảm thấy không ổn. Đừng nói là Hứa Hàn Thiên đi được nửa đường thì cắn rứt lương tâm, nên mới dừng lại chờ cô?

"Thôi xong, lần này thua thật rồi." Mọi nỗ lực và kiên trì lúc trước đều vô ích.

[Ha ha ha nhìn biểu cảm của Tiêu Khổng Tước kìa trời, là vì Hứa Hàn Thiên không chịu đi hả?]

[Nhanh nhanh nhanh, Minh Trầm Trầm nhanh "xả hồ" cho Hình U U đi]

[Hai người đàn ông đụng độ nhau tất có một người bị thương, aisss cảnh tượng tàn khốc đáng chít này]

Tổ tiết mục đúng là biết cách chơi.

Hiện tại bọn họ đã nhìn thấu, Minh Trầm không chỉ xả nước cho Hình U, mà còn xả hồ, xả cả Thái Bình Dương.

Và họ cũng biết rằng Hứa Hàn Thiên có thái độ khác với Hình U, nhìn đồng đội của mình bị "tình địch" cõng, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Nhưng rõ ràng, người tạo ra tình cảnh khốc liệt này lại không nhận ra điều đó, tâm trí của Hình U chỉ toàn là sự hối hận.

Tại sao lúc ấy không nhìn đường cẩn thận? Tại sao lại ngã trẹo chân?

Nếu thời gian quay ngược trở lại, thì dù cô có què chân cũng sẽ lao về phía trước!

Hình U cúi đầu, lải nha lải nhải không ngừng ở bên tai Minh Trầm.

Rốt cuộc Minh Trầm cũng không chịu được mà nhắc nhở: "Anh ta đã tới rồi."

Tiếng thở dài đột nhiên im bặt, Hình U ngây người một lúc: "Sao cậu biết?"

"Trên lưng anh ta không có ba lô, có nghĩa là đã về đích rồi." Và đang quay lại tìm...

Nửa câu sau anh không có nói ra.

Có một số việc Hình U không nhận ra, và anh cũng không đủ rộng lượng đến mức công khai sự hy sinh của tình địch ở trước mặt người phụ nữ mình thích.

"Thật sao!" Hình U ngay lập tức sống lại sau khi biết được sự thật, "Minh Trầm, cậu bỏ tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được."

Người đàn ông hừ lạnh, lúc nãy dịu dàng bao nhiêu thì giờ phút này lại trở mặt bấy nhiêu: "Thế nào? Nhìn thấy phía trước có chỗ dựa ngon hơn à?"

"Làm ơn đi, chẳng phải nãy giờ tôi vẫn kêu cậu bỏ tôi xuống sao?" Hơn nữa chân của cô vốn dĩ không sao cả.

"Vậy thì ngoan một chút, sắp đến nơi rồi." Minh Trầm không có ý định bỏ dở giữa chừng, lại càng không thể buông cô ra ở trước mặt Hứa Hàn Thiên.

Để lại cơ hội cho tình địch là một sự sỉ nhục đối với chính mình.

Anh vẫn không chịu thả cô xuống.

Nhìn từ xa là có thể thấy bóng dáng của điểm đích, Hình U cũng không còn xoắn xuýt nữa.

Khoảng cách càng lúc càng gần, Hứa Hàn Thiên vẫn luôn đứng ở chỗ đó chờ bọn họ đi tới, vị trí của ba người gần như trùng nhau.

Thấy hai chân của cô vẫn chưa chạm đất, Hứa Hàn Thiên chuyển tầm mắt sang mắt cá chân: "Có nghiêm trọng không?"

Hình U xua tay phủ nhận: "Không có."

"Đi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, em là đồng đội của tôi, tôi nên có trách nhiệm với em." Hứa Hàn Thiên nhìn chằm chằm vào Hình U, như thể đang nói với cô: Tôi cũng có thể cõng em về đích.

"Là tôi tự ngã, không liên quan đến anh." Hình U là người biết phân rõ đúng sai, cũng biết đồng đội của mình rất có nghĩa khí, nên đã vô cùng lo lắng bản thân sẽ kéo thấp thành tích của Hứa Hàn Thiên.

Hiện tại cô chỉ quan tâm: "Hứa Hàn Thiên, anh đã về đích rồi sao?"

"Phải."

Cho nên em đã nhận ra chưa, tôi vì em mà cố gắng giành chiến thắng, lại không kiềm lòng được mà quay đầu tìm em.

Người đáng để em tin tưởng, không chỉ có mỗi Minh Trầm.

Tiếc là Hình U không đọc ra được thông tin nào khác từ đôi mắt sâu thẳm của anh ta, trái lại còn nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tốt quá rồi, vậy thì chúng ta vẫn còn cơ hội thắng."

Bốn người bị tuột lại phía sau cũng từ từ đi tới.

Lúc này Hình U thực sự rất xấu hổ, ghé vào tai Minh Trầm thì thầm câu gì đó.

Chỉ thấy Minh Trầm nhướng mày, cuối cùng cũng thả cô xuống.

Độ nghiêng của con dốc này khiến bước chân của Hình U có chút loạng choạng.

Hứa Hàn Thiên đưa tay ra muốn đỡ cô, nhưng Hình U lại túm lấy cánh tay của Minh Trầm theo bản năng: "Ba lô của cậu."

Cô đưa ba lô cho Minh Trầm, trên lưng chỉ còn lại cái của mình.

Hứa Hàn Thiên chìa tay: "Đưa cho tôi đi."

"Được." Bọn họ là đồng đội, một lát nữa cũng phải đếm số lượng lá cờ, nên Hình U không làm ra vẻ, thoải mái đưa ba lô cho Hứa Hàn Thiên.

Khi mọi người về đích, tổ tiết mục bắt đầu tính số lượng lá cờ.

Lá cờ của mỗi người đều được tính riêng, Hạ Úy Lam nhìn những con số vượt qua mình, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Khi đến lượt cô ta với Ôn Tuấn, Ôn Tuấn đột nhiên đổi ba lô với cô ta, sau đó bước lên phía trước với số cờ ít ỏi.

Nhân viên công tác liếc nhìn anh ta, viết số vào sổ.

Đây là con số thấp nhất, có nghĩa là Ôn Tuấn sẽ bị công khai nhiệm vụ và mất tư cách đổi lấy giải thưởng.

Sau khi kết quả của các đội được công bố, tổng số cờ của Hình U và Hứa Hàn Thiên đã vượt qua đội của Minh Trầm và Tiêu Kỳ là mười cái, nên hai người nhận được điểm.

"Kết quả của cuộc thi đã được công bố, tôi tin mọi người ở đây đều biết rõ phần thưởng và hình phạt của mình."

"Hình U và Hứa Hàn Thiên, mỗi người nhận được điểm."

"Tiếp theo, chúng tôi sẽ công khai nhiệm vụ bí mật của Ôn Tuấn."

Lúc này, màn ảnh chuyển sang phòng quan sát.

Trước lạ sau quen, khán giả đã biết quá trình này, vậy nên chỉ mong Vạn Gia Lỗi nhanh chóng đưa tin.

"Phút cuối Ôn Tuấn đã đưa số cờ của mình cho Hạ Úy Lam, điều này thật cảm động." Nhϊếp Kiều Kiều vẫn luôn là bầu không khí của nhóm.

Vạn Gia Lỗi gật đầu: "Đó là cách mà chương trình đặt ra, đồng đội có thể hoán đổi số lượng cho nhau, chỉ là tùy thuộc vào bản thân họ lựa chọn như thế nào."

Cũng giống như Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông, cả hai vì tranh giành cờ mà suýt chút nữa xảy ra nội chiến.

Nhϊếp Kiều Kiều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tò mò hỏi: "Thầy Vạn, vậy rốt cuộc nhiệm vụ của Ôn Tuấn là gì?"

Vạn Gia Lỗi nhìn về phía ống kính: "Tôi biết tất cả các bạn điều đang tò mò, vậy thì bây giờ chúng ta hãy cùng nhau xem nhé."

Vạn Gia Lỗi cầm lấy điều khiển từ xa, màn hình phía sau lưng phát ra một đoạn video ngắn.

Ôn Tuấn tiến vào căn phòng bí mật và mở nhiệm vụ, thế nhưng bên trong là...

Một khoảng trắng tinh tươm!

Trên thẻ nhiệm vụ của Ôn Tuấn không có nhiệm vụ.

Nhϊếp Kiều Kiều cả kinh: "Như vậy cũng được sao?"

Thích Hồng Ngọc cũng cảm thấy kinh ngạc: "Không phải nói rằng mỗi người đều có nhiệm vụ sao?"

Chính vì Ôn Tuấn không có nhiệm vụ, nên mỗi biểu hiện và những chuyện không may của anh ta càng khiến khán giả xót xa hơn.

Không chỉ có người xem ngạc nhiên, mà các khách mời tại đây cũng ngạc nhiên không kém.

Phó Diệc Bạch há hốc mồm kinh ngạc: "Anh Tuấn, anh sướng thế, vậy mà lại không có nhiệm vụ."

Ôn Tuấn mỉm cười xin lỗi với bọn họ: "Lúc anh mở ra xem cũng rất ngạc nhiên."

Mỗi người đều có một nhiệm vụ bắt buộc, vậy mà anh ta lại được hành động tùy ý, như thể nó không công bằng với những người khác.

Tô Mông Mông ghé vào tai Hình U nói thầm: "Anh ấy không có nhiệm vụ nên chỉ cần tích lũy đủ điểm là có thể nhận được giải thưởng, nhưng anh ấy lại từ bỏ..."

Hình U thở dài.

Rõ ràng là người dễ có được nhất, nhưng lại chủ động từ bỏ vì Hạ Úy Lam.

Trước mắt thì kết quả đã thành, kết cục đã định, hết thảy đều là do chính Ôn Tuấn chọn.

Bởi vì nhiệm vụ bị công khai, nên trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng, bầu không khí tại hiện trường không quá hòa hợp.

Tổ tiết mục không để cho bầu không khí im ắng quá lâu, giọng nói quen thuộc của loa thông báo vang lên: "Hôm nay mọi người đều đã làm việc chăm chỉ, dù kết quả thế nào, các bạn cũng đều về đích thành công, vì vậy tổ tiết mục đã chuẩn bị cho các bạn một phần quà nho nhỏ."

Vừa dứt lời, nhân viên công tác mang ra một chiếc hộp vuông cỡ nhỏ, sau đó mở ra trước ống kính.

Mọi người lập tức nhìn thấy trong hộp có tám món đồ tinh xảo, kích thước nhỏ với các hình dạng khác nhau, nhìn kỹ hơn một chút, hình như là loài động vật nào đó.

"Như các bạn đang thấy, đây là tám ghim cài áo hình động vật, và cũng là phần thưởng của các bạn."

[Hu hu mị nhớ ra rồi, hình như trước đó chương trình có yêu cầu mọi người hình dung mình là con vật]

[Tui nhìn thấy Cẩu Cẩu và Tiểu Khổng Tước rồi nha!]

[Vậy mà còn có quà nữa, sướng ghê]

Khi đó, Tiêu Kỳ vẫn chưa xuất hiện trong chương trình, nhưng tổ tiết mục cũng đặc biệt chuẩn bị cho cô ấy một chiếc ghim cài áo, là hình con cáo.

Mọi người lần lượt lấy ghim cài áo thuộc về mình.

Ngay khi các cô gái đang vui vẻ chuẩn bị đeo ghim cài áo thì loa thông báo lại vang lên: "Xin các khách mời lưu ý, ghim cài áo trên tay các bạn không dùng để trang trí cho quần áo của chính mình."

Hình U vừa mới mở khóa ghim cài áo hình khổng tước, nghe thấy câu này thì ngẩng đầu lên, những người khác cũng sôi nổi chú ý đến.

[Tôi biết ngay là không đơn giản như vậy mà!]

[Giẫm mịa lên hố của tổ tiết mục]

[Tuyệt! Vậy là phải chọn người ở trước mặt nhau đúng hong?]

Loa thông báo tiếp tục đưa ra chỉ thị: "Ngay bây giờ, các bạn hãy đưa ghim cài áo tượng trưng cho bản thân cho một người khác phái."

Phó Diệc Bạch hỏi to: "Lại là lập đội theo cách chọn trực tiếp lẫn nhau sao?"

Thường là sẽ trả lời ngay sau khi có người thắc mắc, nhưng lần này tổ tiết mục cố tình úp úp mở mở: "Dụng ý cụ thể sẽ được thông báo sau khi mọi người chọn xong."

————

Tác giả có lời muốn nói:

Cho mấy thím gặm đường này: Thời điểm Minh Trầm còn học cấp ba, mục đích của việc đeo ba lô và hai thứ cậu ấy mang theo là gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio