Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nơ
Trong căn phòng tối, cô gái nằm trên chiếc giường lớn chìm vào ác mộng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tiếng bước chân, tiếng cười ghê rợn khiến Tiểu U choàng tỉnh, cô mở to mắt nhìn trần nhà, qua một lúc sau mới ổn định lại hô hấp.
Tiểu U ngồi dậy, mở lòng bàn tay ra nhìn, ngạc nhiên khi phát hiện lòng bàn tay chảy máu đêm qua đã lành lại, hoàn toàn không có dấu vết thương tích.
Cô bước xuống giường, chạy chân đất ra ngoài, hành lang chật chội tối tăm, trong không khí tràn ngập cảm giác áp bức khiến người ta nhất thời không thích ứng được.
Tiểu U nhìn xung quanh một cách vô định, đột nhiên, một giọng nam nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến: "Xin chào."
Không đợi Tiểu U quay đầu, một bóng người xuất hiện trước mặt cô như bóng ma. Người đàn ông trong bộ vest chỉn chu giống như một quý ông đã trải qua huấn luyện đặc biệt, chiếc găng tay màu trắng sáng bóng sạch sẽ, người nọ cầm một ly rượu vang đỏ đưa đến trước mặt cô.
Tiểu U hỏi ba lần liên tiếp: "Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?"
Người đàn ông trả lời từng câu hỏi của cô.
"Tôi là quản gia ở đây, tên là Ôn Tuấn."
"Đây là một nơi an toàn."
"Cô bị thương, chủ nhân đã cứu cô."
Ôn Tuấn kiên nhẫn trả lời, giọng điệu cực kỳ ôn hòa, nhìn không có vẻ gì là nguy hiểm, Tiểu U cảm thấy tò mò về vị ân nhân cứu mạng mà anh ta nói: "Chủ nhân là ai?"
Nụ cười trên mặt Ôn Tuấn vẫn không thay đổi: "Cô, không nhớ gì sao?"
Tiểu U ôm đầu, một số hình ảnh rời rạc hiện ra trước mắt.
Cô nhớ mình đã bị kẻ xấu theo dõi trên đường đi học về, sau đó cô đã gửi tin nhắn cầu cứu cho người bạn thân Tô Mông Mông của mình, sau đó nữa... Cô đi lạc và bị ngã ở một con hẻm, những tưởng rằng mình không thể trốn thoát, nhưng nào ngờ kẻ xấu đột nhiên biến mất.
Và thay vào đó là một người đàn ông đeo mặt nạ.
Cô bị người đó đưa đi mà chẳng còn sức lực để phản kháng, những gì xảy ra sau đó thì cô không còn nhớ nữa.
Thứ duy nhất có thể chứng minh rằng tối qua đã xảy ra chuyện nguy hiểm là lòng bàn tay bị thương nhưng không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vô cùng sạch sẽ, không khác gì lúc bình thường, điều đó khiến cô suýt chút nữa nghi ngờ tất cả những gì đã xảy ra vào tối qua chỉ là ảo giá.
Nhưng hiện tại cô đang ở một nơi xa lạ, chứng tỏ chuyện xảy ra tối qua không phải là mơ.
Ôn Tuấn lại mời cô thưởng thức rượu vang đỏ.
Tiểu U tràn ngập đề phòng với mọi thứ xung quanh, không dám uống nó một cách tùy tiện.
Bề ngoài của lâu đài cổ lộng lẫy sáng sủa, nhưng Tiểu U biết rõ, bên trong rất tối tăm và lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi muốn bỏ trốn.
"Cắt —"
Đạo diễn hô dừng, theo sau đó là tiếng đập slate
Đập slate: Slate là một thiết bị đơn giản của ngành điện ảnh và sản xuất video, để hỗ trợ cho việc đồng bộ giữa âm thanh (được thu âm riêng) với hình ảnh từ máy quay và đồng bộ nhiều góc quay với nhau. Ngoài ra slate còn là một công cụ để đánh dấu và ghi chú các thông tin của cảnh quay như: ngày tháng, tên nhà sản xuất, tên phim, tên đạo diễn, tên người quay phim, tên người phụ trách âm thanh (Soundman), số thứ tự bối cảnh (scene), số thứ tự shot quay (take)...
(Slate là cái mà anh người iu tui đang cầm á)
Hình U vén tóc lên, để lộ vầng trán no đủ và gương mặt đầy sức sống, khác hoàn toàn với Tiểu U dưới ống kính.
Cô dùng ngón tay làm lược để buộc tóc thành đuôi ngựa, một sợi dây buộc tóc được đưa đến từ bên cạnh, Hình U thuận tay cầm lấy, vừa quay đầu liền nhìn thấy Minh Trầm đứng khoanh tay ở sau lưng mình: "Diễn không tồi."
"Không còn cách nào khác, người có thiên phú nên đành chịu vậy." Hình U thản nhiên đón nhận lời khen từ diễn viên chuyên nghiệp, như thể mọi thứ đều là lẽ đương nhiên.
Sau khi các phân đoạn trước được quay, cuối cùng Hình U cũng đã tìm ra được một số mối liên hệ giữa các nhân vật: Tiểu U và chị gái Úy Lam là con người, trong khi Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông là hậu duệ của gia tộc thợ săn, họ đến để bảo vệ loài người các cô.
Hình U đang trò chuyện với đạo diễn, lúc nghe nói Hứa Hàn Thiên là người ban đầu được thiết lập làm anh hùng cứu mỹ nhân thì không khỏi ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng nguyên tác là Minh Trầm."
Không hề có sự ăn nhập trong kịch bản của cô, cho nên lúc đó cô đã rất ngạc nhiên khi thấy Minh Trầm đeo mặt nạ xuất hiện, nhưng cô vẫn phối hợp rất ăn ý với Minh Trầm, để anh "ôm" đi mà không hề giãy giụa.
Đạo diễn xua tay cười nói: "Cái này vừa mới được sửa lại, còn phải cảm ơn thầy Minh đã nhắc nhở, một chút thay đổi nhỏ để khiến nội dung trở nên xuất sắc hơn."
Kỹ thuật diễn xuất của Minh Trầm thì không có gì để bàn cãi, sự sợ hãi và nét mảnh mai của Hình U cũng được phô bày đúng chỗ, đặc biệt là lúc Hứa Hàn Thiên chạy vội đến nơi đã chỉ định, trơ mắt nhìn Minh Trầm đưa Hình U đi trước mặt mình, sự kinh ngạc, sự khó tin, sự lo lắng trong ánh mắt anh ta đều thể hiện rõ ra ngoài.
Đạo diễn còn nói thẳng rằng Hứa Hàn Thiên là người có tiềm năng.
Chính là một tiềm năng mà mọi người không ngờ đến.
Sau khi quay xong cảnh "Anh hùng cứu mỹ nhân", khuôn mặt của Hứa Hàn Thiên vẫn luôn rất khó coi. Tổ tiết mục cho rằng anh ta không hài lòng với việc sửa đổi cốt truyện đột ngột như vậy, nhưng chỉ có mình Hứa Hàn Thiên biết, khi trơ mắt nhìn Minh Trầm đưa Hình U rời đi, khoảng cách đó chưa tới mười mét, ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh ta càng ngày càng lan rộng và bùng cháy mãnh liệt.
Ngay từ đầu, anh ta cũng không mong đợi một kết thúc có hậu, chỉ muốn nhân cơ hội này để chính thức làm quen với cô.
Nhưng sau đó, bọn họ lại có duyên thành lập CP, Hình U lại nắm lấy tay anh ta trên cây cầu độc mộc, giúp anh ta xua đuổi nỗi sợ hãi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh ta thực sự bắt đầu trở nên tham lam, anh ta không còn thỏa mãn với việc ngắm nhìn từ xa, mà muốn tranh thủ từng giây từng phút để được gần cô.
Tổ đạo diễn kết thúc công việc, những người hôm nay được chia thành hai nhóm để quay phim cuối cùng đã tập hợp lại với nhau.
Hứa Hàn Thiên lập tức đi tìm Hình U nói chuyện, quan tâm hỏi: "Chân của em đã đỡ hơn chưa?"
Giọng điệu mỗi lần gặp cô đều mở miệng hỏi "Có sao không" không hiểu sao lại có chút quen thuộc, Hình U trả lời theo phép lịch sự: "Không có vấn đề gì lớn."
"Hình U."
Tiếng gọi từ xa vang lên bên tai, vẫn còn chưa kịp nói hai ba câu thì đã nghe thấy có người thúc giục mình.
Hình U quay đầu, thấy Minh Trầm đang dựa vào cánh cửa, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: "Đi thôi."
Nhìn thời gian, quả thực là không còn sớm.
Cô quay đầu lại chào tạm biệt Hứa Hàn Thiên, Tô Mông Mông và những người khác, Tô Mông Mông ghé vào tai cô khẽ trêu chọc: "Này, em nghe nói hai người ở chung với nhau?"
Hình U: "Đúng vậy."
"Quả là không sai mà, chúng em đều là phòng đơn." Từ giường đôi đến lều đôi, và giờ là ở chung trong căn nhà gỗ.
Nghe được lời bóng gió của Tô Mông Mông, Hình U giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai cô ấy hai cái: "Hai đứa hai phòng, cảm ơn."
Tô Mông Mông vẫy tay tạm biệt cô.
Trong số những người ở đây thì chỉ có Hình U và Minh Trầm đi cùng đường, hai người được bố trí một xe, Hình U đưa tay lên chống cằm: "Ai mà không biết còn tưởng rằng Tưởng Tử Dục mở cửa sau cho cậu đấy."
Minh Trầm lười biếng dựa vào ghế, gối tay ra sau đầu: "Cậu nghĩ như vậy cũng không sai."
Hình U kinh ngạc: "Thật vậy sao?"
"Ừm hứm."
Gần đây, biểu hiện của Hứa Hàn Thiên ở trước mặt Hình U ngày càng rõ ràng, thật sự là làm cho người ta khó chịu, cho nên tránh mặt càng xa càng tốt.
Hình U bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ bị một cửa hàng tiện lợi giờ ở bên dường thu hút.
"Làm ơn dừng xe lại một chút!" Hình U la lên, sau khi tài xế đạp phanh, cô lập tức mở cửa xe chạy xuống.
Minh Trầm cũng đi theo sau, Hình U chống tay lên cửa kính tủ lạnh, ánh mắt không ngừng tìm kiếm các loại kem bên trong.
Nhìn cặp mắt sáng rỡ như muốn dán vào tủ lạnh của cô, Minh Trầm không nhịn được cười: "Bên ngoài là một nghệ sĩ violin nổi tiếng, nhưng khi trông thấy kem lại có bộ dạng thiếu nghị lực như vậy à?"
Hình U lườm anh một cái: "Nghệ sĩ violin là không thể ăn kem hả?"
Cô không chỉ ăn mà còn tự tin ra lệnh cho vị hôn phu của mình: "Đưa tiền đây."
Minh Trầm cảm thấy buồn cười: "Cậu ăn kem mà lại tiêu tiền của tôi?"
Hình U bình tĩnh nhắc nhở: "Cậu có nghĩa vụ đó."
Ít nhất thì hiện tại mối quan hệ hôn phu – hôn thê cũng gần giống với mối quan hệ vợ chồng.
Cuối cùng vẫn là Minh Trầm trả tiền.
Hình U mãn nguyện cầm que kem quay trở lại xe, đang ăn vui vẻ thì phát hiện người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm lúc nào không hay.
Hình U nghiêng đầu nhìn sang, chớp mắt với anh: "Sao vậy, cậu cũng muốn ăn sao?"
Câu hỏi chân thành của cô lại giống như một trò đùa hơn, Minh Trầm cũng thuận theo cô: "Nếu tôi nói muốn, cậu có cho không?"
Tiểu Khổng Tước do dự hai giây, dưới ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm của anh, cô bất ngờ đưa que kem ốc quế ra: "Cho cậu ăn một miếng nhỏ."
Minh Trầm thuận thế cúi đầu.
Nào ngờ Tiểu Khổng Tước đột nhiên thu tay lại, đưa lên miệng cắn một ngụm, nhìn anh đầy khiêu khích: "Tưởng bở."
Hình U lim kem, viên kem vị cam chạm vào cánh môi cô, yết hầu của Minh Trầm chuyển động, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Anh không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả quá trình sau đó cũng không hề nhìn cô nữa.
Hai người trở lại căn nhà gỗ và nhận được thông báo @All trong nhóm chat.
Sáng mai bọn họ sẽ tiếp tục quay phim.
Mùi máu của Tiểu U là cám dỗ chí mạng đối với ma cà rồng, nếu bị thương ở trước mặt bọn chúng thì sẽ bị làm thức ăn. Chỉ những ma cà rồng có năng lực mạnh mẽ mới có thể kiềm chế [email protected] muốn bẩm sinh.
Tiểu U tỉnh dậy và phát hiện mình đã bị đưa đến một lâu đài cổ vô danh, suốt hai ngày nay cô chỉ gặp một người quản gia thần bí tên là Ôn Tuấn.
Cô muốn đi ra ngoài và muốn được về nhà, nhưng mỗi khi nhắc đến những điều này, Ôn Tuấn lại nói với cô bằng vẻ mặt lãnh đạm: "Thật sự xin lỗi, tôi không có quyền quyết định."
Tiểu U là cô gái do chính chủ nhân mang về, thân là quản gia, anh ta không có nghĩa vụ hay quyền đưa cô về nhà.
Nơi này giống như một mê cung khổng lồ, tuyệt đối không có đường ra nếu không có người dẫn đường, Tiểu U đã thử rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Cô đành từ bỏ phương thức chạy lung tung này, nhiều lần hỏi Ôn Tuấn thông tin của vị chủ nhân kia: "Tôi có thể gặp anh ta không?"
"Thật sự xin lỗi Tiểu U tiểu thư, chủ nhân đã có sắp xếp riêng." Ngụ ý là, không phải cô muốn là có thể gặp, chỉ khi anh chủ động gặp cô.
Không có điện thoại nên đã mất đi cách thức liên lạc, cô nhớ chị gái, nhớ cả người bạn mới quen cách đây không lâu. Tiểu U không có cách nào đi ra ngoài, cô bắt đầu đầu sợ hãi không biết khi nào sẽ là ngày kết thúc.
Bước ngoặc của sự việc xảy ra vào một đêm tối —
Tiểu U vô tình làm vỡ chiếc cốc, thời điểm cô cúi xuống nhặt mảnh vỡ thì bị đứt tay.
Máu của cô khác với người thường, chỉ cần một vài giọt cũng đủ đánh thức một ma cà rồng đang ngủ say.
Tiểu U định đi tìm quản gia để lấy băng urgo, nhưng ngay khi mở cửa ra, một bóng đen cao lớn đã đứng trước mặt cô.
Đồng tử của Tiểu U tràn ngập khϊếp sợ, cô sợ hãi đến mức lùi về sau liên tục, cho đến khi thấy rõ người đàn ông đeo một nửa mặt nạ.
Là người đã đưa cô đi vào đêm hôm đó!
Người đàn ông đứng ở cửa như một bóng ma, bình tĩnh nhìn cô, sau đó xoay người.
Thấy anh dường như muốn đi, Tiểu U tự khích lệ bản thân rồi đuổi theo để ngăn anh lại: "Chờ đã, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tiểu U căng thẳng nuốt nước bọt: "Trước hết, tôi rất cảm kích ơn cứu mạng của anh, nhưng tôi không tìm được đường về nhà, anh có thể đưa tôi rời khỏi nơi này không?"
"A..."
Ngay tại thời điểm câu nói kia rơi xuống, Tiểu U đột nhiên bị túm lấy, ngón tay bị thương của cô bị người ta ngậm trong miệng.
Cô không hề biết mùi máu của mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với gia tộc ma cà rồng.
Đôi mắt của người đàn ông càng lúc càng trở nên đỏ tươi, Tiểu U không khỏi giãy giụa, nước mắt tựa như hạt châu đứt dây thi nhau rơi xuống: "Đừng, đừng cắn tôi."
Cuối cùng, người đàn ông cũng buông tay cô ra.
Tiểu U xoay người bỏ chạy, trốn vào phòng rồi khóa trái cửa, sau khi định thần lại, cô mới kiểm tra ngón tay của mình, nhưng chợt phát hiện vết thương ở nơi đó đã lành một cách thần kỳ!
Chẳng lẽ người đó không phải muốn hại cô, mà là đang giúp cô chữa lành vết thương?
Nhưng, tại sao lại có chuyện kỳ diệu như vậy?
Bởi vì vết thương đã được chữa lành, nên sự sợ hãi đơn thuần của Tiểu U đối với người đàn ông thần bí đã giảm bớt.
Tiểu U vô cùng hối hận, khó khăn lắm mới thấy được vị chủ nhân kia, thế nhưng cô lại bỏ chạy vì sợ hãi.
Mỗi ngày đều bị nhốt ở nơi này, chi bằng liều mạng một phen, đi thử lại lần nữa.
Tiểu U tìm kiếm khắp lâu đài nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của người đàn ông thần bí, vì vậy cô chỉ có thể xâu chuỗi hai tình huống lần trước mà cô nhìn thấy anh, lần nào cũng đều bị thương và chảy máu.
Thực sự là không còn cách nào khác, Tiểu U cầm con dao găm lên, chịu đau cắt một đường trên ngón tay mình.
Bóng người ma quái xuất hiện trở lại.
"Rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi biết anh là người tốt, anh có thể đưa tôi về nhà không?" Tục ngữ có câu "không ai ra tay đánh khuôn mặt tươi cười", mặc kệ anh là người tốt hay xấu, nhưng khen trước một câu thì luôn đúng.
"Về nhà?" Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, giống như dây đàn gảy nhẹ vào lòng người: "Ở lại đây, tôi sẽ cho em bất tử."
Tiểu U: "..."
Đại ca à! Anh đừng có ảo tưởng nữa, cái gì mà chết hay không chết ở đây, thời đại này là thời đại mà xã hội được cai trị bởi pháp luật.
Giữa cô và vị ân nhân này dường như có một khoảng cách thế hệ không thể vượt qua, nên cuộc trò chuyện lại kết thúc không mấy suôn sẻ, Tiểu U vô cùng chán nản.
Mặc dù đã xác định được máu có thể đưa được người tới, nhưng cũng không thể tự mình rạch tay hết lần này đến lần khác đúng không?
Ngay khi Tiểu U đang cố gắng chuẩn bị cho cuộc gặp mặt thứ ba, thì một vị khách không mời đã đến lâu đài – Phó Diệc Bạch.
Người đó rất nhiệt tình và thoải mái, khiến Tiểu U cảm nhận được sức sống đã mất từ lâu, vì vậy cô liền gửi gắm hy vọng vào Phó Diệc Bạch.
Đối phương nhìn cô chằm chằm, cười nói: "Không thành vấn đề."
Tiểu U mừng không kể xiết, gấp gáp muốn rời khỏi đây.
Nhưng người đàn ông thần bí bất ngờ xuất hiện khiến họ không kịp trở tay, lập tức gϊếŧ chết ý định của hai người.
"Minh Trầm, cậu đúng là không biết ý gì cả, tìm được đồ ngon như vậy... Một người bạn tốt như mình đây, vậy mà cậu cũng không nói cho mình biết." Phó Diệc Bạch lau khóe miệng đầy ẩn ý.
Tiểu U không biết trong lời nói của anh ta có ẩn ý, chỉ nhớ người đàn ông đeo mặt nạ tên là Minh Trầm.
Cô lại bày tỏ mong muốn được rời khỏi đây một lần nữa, và bằng cách thần kỳ nào đó, giây tiếp theo cô đã bị nhốt trong phòng.
Giam cầm trái phép!
Những lời này đã quanh quẩn trong đầu Tiểu U rất lâu, nhưng cô biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cho nên không dám mắng mỏ trước mặt Minh Trầm.
Dưới tình huống không thể phản kháng của cô, chọc giận đối phương là cách làm ngu ngốc nhất.
Kể từ hôm đó, ngày nào Minh Trầm cũng xuất hiện và giữ cô ở bên cạnh mình như thú cưng.
Tiểu U bị nhốt ở đây, thú vui duy nhất để gϊếŧ thời gian là cây đàn dương cầm trong lâu đài cổ.
Cô gửi gắm việc theo đuổi tự do của mình vào trong tiếng đàn, người đàn ông lại yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Tiểu U đang đắm chìm trong đó bỗng nghe thấy một tiếng đàn khác không thuộc về mình, cô mở mắt ra, liền thấy Minh Trầm đang ngồi bên cạnh mình.
Chơi bốn tay đòi hỏi phải có sự ăn ý nhất định, nhưng cả hai đều đúng nhịp một cách bất ngờ.
Tiểu U có một sự chán ghét không rõ đối với anh, tiết tấu càng ngày càng nhanh hơn, như thể đang khiêu khích.
Tuy nhiên, lần này đối phương lại đuổi theo, giống như chơi trò đuổi bắt, dù có thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ác ma.
Trong cơn tức giận, Tiểu U đã đưa tay giật lấy chiếc mặt nạ thần bí của anh.
Dưới nửa chiếc mặt nạ là một khuôn mặt vô cùng điển trai.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Tiểu U bị sốc đến mức hô hấp như bị đình trệ.
Lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến thế, đẹp trai hơn cả ngôi sao mà bạn bè hay nhắc đến.
Cô không hề có tiền đồ mà đỏ mặt.
"Cắt —"
Tại thời điểm đạo diễn hô dừng lại, Hình U và Minh Trầm vẫn duy trì tư thế đối mặt nhau.
Khuôn mặt này cô đã nhìn quen đến mức sắp mòn luôn rồi, nhưng có lẽ là do ảnh hưởng bởi bầu không khí, nên khi nhìn anh ở góc độ này, cô thật sự không kiềm chế được.
Nhan sắc thần thánh trong giới không phải chỉ để khoe khoang.
Trong vài giây sửng sốt của Hình U, khuôn mặt đột nhiên bị người ta véo, khiến môi cô hơi nhếch lên.
Sau khi định thần lại, chỉ thấy Minh Trầm bật cười nhìn cô, giọng điệu uể oải trêu chọc: "Tiểu Khổng Tước, cậu không chuyên nghiệp gì cả."
Hình U tức giận hất tay anh ra: "Tôi vốn là dân nghiệp dư."
Minh Trầm nhướng mày, cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ rơi trên mặt đất, không đôi co với cô nữa.
Lúc này đạo diễn có sắp xếp: "Mọi người tạm nghỉ để chuẩn bị ăn trưa, buổi chiều chúng ta sẽ tiếp tục."
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, Hình U đi tới ghế mềm ngồi xuống, không muốn đứng dậy.
Tô Mông Mông đi đến tán gẫu với cô, ánh mắt mang theo sự ngưỡng mộ: "Mặc dù cốt truyện ma cà rồng là giả, nhưng vừa rồi hai anh chị chơi đàn bằng bốn tay thật sự rất tuyệt!"
Hình U khiêm tốn nói: "Cũng may là không phạm lỗi."
Cô đột nhiên nhớ ra, hình như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Minh Trầm chơi dương cầm.
Lúc nhỏ, ngày nào anh cũng chăm chỉ luyện tập, ai cũng nghĩ Minh Trầm sẽ đi theo con đường âm nhạc, nhưng cuối cùng lại bước sang một con đường khác phức tạp hơn.
Trong giờ nghỉ trưa, Hình U ngồi xếp bằng trên đệm, xem lại kịch bản sắp quay.
Cảnh được quay tiếp theo sẽ là cảnh thợ săn ma cà rồng Hứa Hàn Thiên đã hao hết tâm tư để tìm ra tung tích của Tiểu U, lẻn vào lâu đài và liên lạc được với cô.
Tiểu U không thể tin nổi, người đàn ông đã ở bên cạnh mình suốt mấy ngày nay thật ra lại là một tên ma cà rồng đáng sợ. Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là đã nhận ra, năng lực hút máu và tự chữa lành không thuộc về con người.
Sau khi biết được sự thật, Tiểu U đã vô cùng sợ hãi, Hứa Hàn Thiên dặn cô không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ rất dễ rút dây động rừng.
Hứa Hàn Thiên phòng thủ trong bóng tối, chờ đợi thời cơ để hành động, còn Tiểu U thì kinh hồn bạt vía, đối phó với đại ma vương.
Tiểu U đã biết được thân phận thật của Minh Trầm, vì để sống sót nên cô chỉ có thể phối hợp diễn kịch. Những tưởng rằng kế hoạch của mình và Hứa Hàn Thiên là vô cùng hoàn hảo, nhưng lại không ngờ hết thảy những điều này đều bị chủ nhân của tòa lâu đài cổ nhìn thấy.
Hình U đặt kịch bản xuống, thực hiện một vài biểu cảm ở trước gương, sau đó tự hỏi Tiểu U nên phản ứng như thế nào trong hoàn cảnh đó. Nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không ổn.
"Hình như hơi khó thì phải." Hình U thở dài trước gương, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng của Minh Trầm, "Có muốn tôi giúp cậu tập diễn không?"
Hình U: !
Suýt chút nữa quên mất ở đây còn có một đại thần chuyên nghiệp.
Một người ngoài ngành như cô thì có ở đây tự học cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu, không bằng tìm Minh Trầm để học kỹ năng, đúng là mất bò mới lo làm chuồng.
Những cảnh phía sau đã có sẵn, Hình U gấp gáp kéo anh đi.
Hai người vừa mới đi không lâu, Hứa Hàn Thiên cầm kịch bản đi lại đây để tìm người, muốn thảo luận với Hình U về "Kế hoạch của thợ săn và Tiểu U", nhưng lại vô ích.
Tô Mông Mông tốt bụng nói cho anh ta biết: "Hình như vừa rồi em thấy chị ấy sang phòng sách bên kia với Minh Trầm."
Hứa Hàn Thiên nâng mí mắt, nói: "Cảm ơn."
Trong phòng sách, Minh Trầm đang giúp Hình U làm quen với phân đoạn Tiểu U giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ma cà rồng nhưng bị phát hiện.
Eo của Hình U đụng vào cạnh bàn làm việc, không còn đường lui.
Ánh mắt của Minh Trầm cực kỳ lạnh nhạt: "Sợ tôi?"
"Không, không..." Cô cố gắng muốn chứng minh rằng mình vẫn giống mọi khi, nhưng vẫn không có cách nào giả vờ như mình không biết.
Minh Trầm càng ngày càng áp sát, một làn gió mát lạnh thổi vào tai cô: "Người đến cứu em đang ở đây."
Hình U bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và đình trệ của cô, Minh Trầm đang định dạy cho cô một cách diễn đạt khác thì chợt trông thấy bóng người thấp thoáng ở ngoài cửa phòng sách.
Anh không làm gián đoạn lối diễn của Hình U, một tay kéo cô vào trong ngực mình, đồng thời ngã ngồi xuống ghế.
Minh Trầm ngồi ở trên ghế, Hình U bị anh kéo bất ngờ nên không kịp phòng bị, cả người ngã nhào lên ngực anh.
Hình U còn chưa kịp phản ứng, Minh Trầm đã nhấc chân cô lên, để cô ngồi đối diện trên chân mình.
Hình U bối rối trước một loạt thao tác của anh, âm thầm khâm phục trong lòng: Dân chuyên nghiệp đúng là khác biệt, tùy tiện diễn thôi mà cũng chân thực đến vậy.
Cô phải nghiêm túc học tập và phối hợp hơn mới được, như vậy mới không lãng phí tấm lòng dạy dỗ nghiêm túc của người ta.
Nói là nói như vậy, nhưng khi cô định diễn tiếp, đầu óc liền trở nên trống rỗng.
Hai người đối mặt với nhau, tư thế vô cùng thân mật, nên trong lúc nhất thời, Hình U đã quên mất phải biểu hiện như thế nào.
Cô muốn cắt ngang cảnh này và bảo Minh Trầm làm lại từ đầu, nhưng Minh Trầm đã trực tiếp ngăn cản ý định của cô bằng hành động của mình: "Nghiêm túc một chút, có phải bước tiếp theo nên chỉ ra thân phận của tôi hay không?"
Hình U tập trung nhớ lại, giọng nói trở nên run rẩy: "Anh, anh là ma cà rồng."
Cơ thể cô run lên, nhưng khi người ngoài nhìn vào lại giống như đang bị trêu ghẹo mà thẹn thùng.
Bóng người ngoài cửa vẫn chưa rời đi, Minh Trầm đặt tay trái ra sau đầu cô, đôi mắt sắc bén bắn về phía người đàn ông ở ngoài cửa.
Hứa Hàn Thiên siết chặt tay, sự bình tĩnh trong mắt rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Hình U ngẩng đầu nhìn Minh Trầm, cảm nhận được một bàn tay đang ôm lấy cổ mình, từng tấc da thịt mà đầu ngón tay lướt qua đều truyền đến cảm giác tê dại, như thể bị nhiễm điện.
Ngón tay thon dài như ngọc xuyên qua mái tóc đen, vén những sợi tóc rối trên vai ra sau cổ, Minh Trầm cúi đầu tới gần, như muốn ngậm lấy vành tai: "Chúng tôi là ma cà rồng, mà ma cà rồng là phải kiếm ăn, đúng không?"
Khuôn mặt Hình U nóng bừng, lan đến tận mang tai.
Minh Trầm nghiêng đầu, sau đó cúi xuống tìm kiếm hương vị ngọt ngào nơi cần cổ trắng ngần.
Cảm giác ấm nóng ở một bên cổ đột nhiên ập đến.